Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 110 : Phiên ngoại (2)

“Anh nên đi ngủ một giấc.” Chu Ngự nói. Tống Trí cười một tiếng “Trong cơ thể chúng ta có sức mạnh của sinh vật cấp S, cho dù không ngủ suốt một tháng thì cũng không có sao. Nhưng vấn đề của tập đoàn Cự Lực rất khó giải quyết. Bây giờ lãnh đạo của các quốc gia khác đã biết tập đoàn nghiên cứu gì rồi.” “Bọn họ cũng sẽ giống như Eaton, mơ ước sức mạnh của Nibelungen.” “Không, tôi đã nói với bọn họ, sinh vật cấp S của Nibelungen muốn đến thế giới loài người. Điều đó sẽ trở thành một trận xâm lăng và tai họa, chúng ta sẽ không thể nào ứng phó nổi. Lần này người của chúng ta có thể an toàn trở về đều là do may mắn.” “Nhưng sẽ có người không tin tưởng điều này.” Chu Ngự trả lời. Tống Trí cong môi cười lạnh. “Ở bên đây giữ lại không ít tài liệu nghiên cứu có liên quan đến Nibelungen. Chúng ta nhất định phải xóa sạch những thứ này.” “Ừ.” Chu Ngự gật đầu “Anh mời tôi tới, là muốn tôi làm ‘công nhân vệ sinh’?” Tống Trí gật đầu. “Nếu như tôi đồng ý thì anh sẽ buông bỏ mọi thứ và để Tống Lẫm phụng dưỡng anh nghỉ ngơi thật khỏe chứ? Chẳng hạn như đi Maldives, nằm trên bờ cát, nhâm nhi ly cocktail, phơi nắng, đại loại như vậy.” (Maldives: là một quốc đảo xinh đẹp nằm trên Ấn Độ Dương, bao gồm 26 đảo san hô vòng bao quanh một lãnh thổ gồm 1190 hòn đảo lớn nhỏ, trên đảo có 200 người dân sinh sống. Là một địa điểm du lịch cực kỳ nổi tiếng.) <img alt=mal src="https://thuyngu.files.wordpress.com/2017/12/mal.jpg" data-pagespeed-url-hash=991428753 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tống Trí nghiêng mặt mỉm cười. Hắn rất hiếm khi cười, nhưng khi hắn cười lên thì ngũ quan lạnh lùng sắc bén sẽ trở nên nhu hòa và quyến rũ hơn rất nhiều. Giây phút này, Chu Ngự mới hiểu tại sao Tống Lẫm không muốn rời xa hắn. “Đề nghị của cậu nghe giống như lời mà Mặc Dạ sẽ nói vậy. Có phải hắn lúc nào cũng nói mấy điều này với cậu?” Ngón tay của Tống Lẫm vuốt quanh miệng ly cà phê. “Hừ…” Chu Ngự khẽ hừ một tiếng “Đề nghị của tên đó là hy vọng tôi nằm trên giường với cậu ta suốt 24/24.” “Nghe có vẻ đau đầu nhỉ. Xem ra tôi nhờ vả cậu làm chuyện này vừa lúc có thể giúp cậu tách hắn ra một quãng thời gian để ‘nghỉ ngơi’ tốt một chút. Vẫn như cũ, tôi sẽ trả mức lương phù hợp với cậu và phái cho cậu một người hợp tác ăn ý. Mọi hành của các cậu mặc dù là bí mật nhưng được ban lãnh đạo ngầm thừa nhận.” Xem ra Tống Trí đã được ban lãnh đạo cho phép. Điều này rất tốt cho tương lai của tập đoàn Cự Lực và những người đã theo họ về từ Nibelungen. Tống Trí gọi là ‘phù hợp’ thường hay mang ý nghĩa ‘phong phú’. Chu Ngự biết mình có thể sống rất lâu nên Tống Trí nguyện ý trả ‘tiền dưỡng lão’ tất nhiên cũng sẽ càng phong phú càng tốt. “Lý Khiêm sẽ là người phụ trách liên lạc hành động lần này với cậu.” “Người liên lạc lần này đúng là có trọng lượng.” Chu Ngự trở về đã lâu, cũng chưa có làm gì, sắp rảnh rỗi đến mọc nấm, rốt cuộc cũng có việc để làm. Đi tới trước cửa, Chu Ngự dừng bước, nhấn mạnh “Anh sẽ cân nhắc đề nghị của tôi chứ?” “Tôi không nghĩ là sẽ đi Maldives.” Tống Trí rút một tờ văn kiện trong chồng văn kiện như núi trước mặt ra. Lúc này Tống Lẫm đã tới cạnh cửa, giọng nói hơi lạnh vang lên “Chúng tôi sẽ đi Santorini.” (Santorini: là một hòn đảo ở miền nam biển Aegea, nằm cách 200 km về phía đông của của Hy Lạp.) <img alt="Tháng-10-Này-Hãy-Đắm-Chìm-Trong-Vẻ-Đẹp-Của-Santorini-1" src="https://thuyngu.files.wordpress.com/2017/12/thc3a1ng-10-nc3a0y-hc3a3y-c491e1baafm-chc3acm-trong-ve1babb-c491e1bab9p-ce1bba7a-santorini-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=1600085819 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Ồ, thật thích hợp với hai người. Vùng đất thiêng liêng dành cho tuần trăng mật. Tay trái nhìn mặt trời mọc, tay phải nhìn mặt trời lặn.” Chu Ngự cười một tiếng. Khi anh đi ra ngoài, trong một giây đóng cửa lại kia, từ khe cửa anh thấy Tống Lẫm chống tay lên bàn, cúi đầu hôn lên trán Tống Trí. Điều này làm cho anh nhớ đến đóa hoa nhỏ màu vàng khẽ lay động dưới ánh ban mai bên cửa sổ. Đi ra khỏi căn nhà của Tống Trí, Chu Ngự liếc mắt thấy một bóng người quen thuộc, đối phương đang ngậm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa híp mắt phơi nắng. Chu Ngự vỗ một phát vào vai đối phương, đối phương liền lười biếng phất tay “Chờ tôi hút xong điếu thuốc này đã.” “Anh không ở bên chăm sóc con gái mình sao?” “Chính là vì chăm sóc con gái nên đã lâu rồi không được hút thuốc. Bây giờ mới thỏa mãn đôi chút.” “Tống Trí kêu tôi hợp tác với anh, tôi bỗng linh cảm là công việc ‘quét dọn’ này hình như không được ổn cho lắm, Ngô Vận.” “Bớt đi.” Ngô Vận hút xong điếu thuốc, rồi khoác tay lên vai Chu Ngự “Thằng nhóc nhà cậu sau khi trở về liền ngày ngày ở bên cạnh Mặc Dạ của cậu, không thèm tới tìm tôi uống chai bia, hàn huyên dăm ba câu về chuyện nhà gì cả.” “Tôi không có nhà như bình thường, sao có thể trò chuyện với anh được?” Chu Ngự hỏi lại. Ngô Vận xua tay nói “Được rồi được rồi, mau đi chuẩn bị trang bị làm nhiệm vụ thôi.” Đối tượng mà bọn họ phải điều tra là một nghiên cứu viên lâu năm của tập đoàn Cự Lực. Sau khi nhóm nghiên cứu viên cuối cùng của tập đoàn Cự Lực từ Nibelungen trở về, người này vốn là một giáo sư chuyên về ngành Thần kinh sinh vật học nổi tiếng, bởi vì mắc bệnh trầm cảm nên đã rời khỏi tập đoàn Cự Lực, ở nhà nghỉ ngơi. Theo lẽ thường thì sẽ có hộ lý đi theo chăm sóc cho ông ta, nhưng vào tuần trước, ông ta hoàn toàn đóng cửa không tiếp khách nữa. “Giáo sư Đàm, tên đầy đủ là Đàm Nhất Minh, năm nay năm mươi sáu tuổi. Hai mươi năm trước đã ly dị vợ. Vợ trước của ông ta cũng đã qua đời từ hai mười năm trước vì bệnh tật, con cái đều đã lập gia đình. Con trai của ông ta đã đến thăm ông ta vào ba ngày trước, nhưng cho dù có gõ cửa hay bấm chuông bao nhiêu lần thì cũng không thấy có người ra mở cửa, gọi điện thoại thì không ai bắt máy, vì thế con trai ông ta đã báo cảnh sát. Vì thân phận của giáo sư Đàm đặc biệt nên cuộc gọi cho cảnh sát đã trực tiếp chuyển đến chỗ Tống Trí.” Ngô Vận vừa lái xe vừa nói tin tức mà hắn biết cho Chu Ngự nghe. “Nếu Đàm Nhất Minh mắc bệnh trầm cảm thì có lẽ ông ta đã tự sát ở trong phòng. Nghiên cứu của ông ta có thể tiếp xúc trực tiếp với sinh vật Nibelungen không?” Chu Ngự hỏi. “Tất nhiên là có thể. Chẳng qua là trước kia thôi, vì hạng mục nghiên cứu của ông ta không có tiến triển gì nên Eaton đã chấm dứt đầu tư cho ông ta. Chúng ta sẽ đi xác nhận tình huống của giáo sư Đàm, nếu như ông ta chỉ vì mắc bệnh trầm cảm mà không thể kiểm soát hành vi của bản thân, hoặc là ông ta đã tử sát, chết đói, tất cả đều không có liên quan đến chúng ta.” “Ừ.” Biệt thự của Đàm Nhất Minh ở ngoại ô thành phố, chu vi hơn 500 mét không có một bóng người. “Đây là cái mà giang hồ gọi là ‘quy ẩn’ đi? Thậm chí còn không hề có một cái siêu thị nào ở gần đây cả, tôi dám cá vị giáo sư Đàm này chết đói rồi.” Ngô Vận mở cửa xuống xe. Bên trong biệt thự mọc đầy cỏ dại. Nếu như không phải là ban ngày, Chu Ngự cứ ngỡ mình đã đến một căn nhà quỷ ám. “Giờ sao?” Ngô Vận nhướng mày. “Đương nhiên là tiên lễ hậu binh.” (Tiên lễ hậu binh: trước ngoại giao sau quân sự, trước tiên dùng đạo lý để thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, theo QT.) Chu Ngự và Ngô Vận đẩy cổng sắt ra. Cổng sắt đã rỉ sét phát ra tiếng cót két chói tai, giống như cắt một dao vào trái tim vậy. Chu Ngự nhấn chuông cửa, khoảng năm phút sau vẫn không có người đáp lại. “Có lẽ giáo sư Đàm đang ngồi nhà xí?” Ngô Vận sờ mũi nói. Chu Ngự theo thói quen đi một vòng quanh biệt thự, tất cả cửa sổ đều bị che rèm, không thể nhìn thấy tình huống bên trong. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cửa sổ ở tầng hai cũng đóng chặt. Chu Ngự lấy bao tay ra rồi mang vào, trở lại trước cửa chính. “Éc, xem ra Lí Khiêm chuẩn bị thật chu đáo.” Ngô Vận nói. Vì là nghiên cứu viên của tập đoàn Cự Lực nên biệt thự của giáo sư Đàm được gắn thiết bị chống trộm rất nghiêm mật, ngoại trừ trang bị tia hồng ngoại cảnh báo ra, ở cửa vào cũng cần phải check dấu vân tay và có chìa khóa thì mới có thể mở cửa đi vào. Bao tay mà Chu Ngự đang đeo là do Lí Khiêm tìm dấu vân tay của giáo sư Đàm trong kho tin tức từ tập đoàn Cự Lực và sao chép lại dấu vân tay để chế thành đôi bao tay này, còn Ngô Vận thì nhận được chìa khóa sơ cua của căn biệt thự. Hai người cùng nhau mở cửa ra. Toàn bộ căn phòng đều bật đèn sáng trưng, sàn nhà thì rất sạch sẽ và bóng loáng, ở dưới ánh đèn trông giống như mặt gương vậy. Mà nhiệt độ trong phòng còn thấp hơn cả nhiệt độ bên ngoài. Mọi thứ xung quanh đều không có bất kì hạt bụi nào. “Coi bộ vị giáo sư này còn bị mắc chứng sạch sẽ quá mức.” Ngô Vận vừa nói vừa rút súng ra. Chu Ngự nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tầng trệt chỉ có phòng khách và phòng ăn, và không hề có bất kỳ người nào. Hai người im lặng đi về phía trước, đi tới trước nhà bếp. Ngô Vận hất cằm với Chu Ngự, ý bảo ‘Cậu đi trước đi.’ Chu Ngự khẽ hừ một tiếng, cũng hất cằm lại ‘Vì sao tôi phải đi trước.’ Ngô Vận bĩu môi cam chịu số phận, đi từng bước vào nhà bếp, bên trong không có ai cả. Nhưng Ngô Vận cũng không quên kiểm tra tủ lạnh. Ít nhất trong tủ lạnh có thức ăn hay không để bọn họ biết Đàm Nhất Minh gần đây có ăn uống gì không. Chẳng qua vừa mới mở tủ lạnh ra thì Ngô Vận liền cứng người. Chu Ngự vừa đề phòng vừa đi về phía Ngô Vận, phát hiện trong tủ lạnh toàn là ống nghiệm thủy tinh bị bịt kín mít. Mà chất lỏng bên trong ống nghiệm giống như máu vậy. Xem ra Đàm Nhất Minh quả thật lén tập đoàn Cự Lực tiếp tục nghiên cứu hạng mục của mình. Ngô Vận lặng lẽ đóng cửa tủ lạnh lại, hai người rời khỏi nhà bếp rồi đi lên cầu thang. Dựa theo Lí Khiêm mô tả, ở tầng hai biệt thự của Đàm Nhất Minh có một phòng đọc sách, một phòng ngủ chính và một phòng ngủ cho khách. Đầu tiên bọn họ vào phòng ngủ cho khách thì cũng không thấy ai cả. Tiếp theo, bọn họ tới phòng ngủ chính của Đàm Nhất Minh. Cửa phòng không khóa, chăn trên giường bị vén lên, nhìn giống như là chủ nhân mới thức dậy. Nhưng Chu Ngư đưa tay sờ thì toàn là bụi bặm, rõ ràng giáo sư Đàm đã lâu không có về phòng của mình ngủ. Còn lại là phòng đọc sách nằm tuốt bên trong, Chu Ngự nhìn Ngô Vận. Ngô Vận lắc đầu một cái, chìa tay làm động tác ‘Mời cậu đi trước.’ Chu Ngự liếc Ngô Vận, đi về phía phòng đọc sách. Anh nắm núm vặn cửa, chậm rãi xoay tròn, rồi nhẹ nhàng đẩy ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt bọn họ là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang ngồi trước bàn đọc sách, khuôn mặt trắng bệch, hai trợn to nhìn chằm chằm về phía trước. Chu Ngự cứng người, Ngô Vận cũng dừng bước. “Giáo sư Đàm…” Ngô Vận vừa muốn giải thích mục đích của bọn họ vào đây không phải là giết ông ta nhưng hắn chợt nhận ra đôi mắt trợn to của ông ta đã không còn tiêu cự. Chu Ngự híp mắt “Ông ta đã chết.” Mặc dù là vậy nhưng Chu Ngự cũng không có hạ súng xuống, anh chậm rãi đi tới bên cạnh giáo sư Đàm, giơ tay đặt lên cổ ông ta. Thân thể đã cứng lại, mạch đập sớm đã không còn.