Phủ công tước Tây Mông Đa Gia. Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia  dẫn đường, Hoàng Phủ Ngạo nắm tay Thanh Việt chạy tới hiện trường ‘phạm án’ của Ma Nha cùng Tiểu Miêu. Người đang nằm trong gian phòng ngủ xa hoa này chính là quan cận vệ của Nam Việt Nhị hoàng tử—— Hoàng Phủ Vu Mạc, cũng chính là con trai trưởng của Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia công tước —— Tư Khắc Đa Duy Kỳ • Tây Mông Đa Gia. “Bệ hạ, người nhìn xem, nhi tử của thần, nó… nó… mắt nó…” Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia công tước nhìn nhi tử đang hôn mê, hai mắt bị băng một tầng băng gạc trắng thật dày nhưng rất nhanh, lớp vải đã nhiễm một màu đỏ chói mắt. “… Bệ hạ… Tư Khắc Đa Duy Kỳ… mắt nó… đã… đã bị… móc ra… ngay cả con ngươi bị móc ra… cũng không biết ở đâu… nó còn trẻ như vậy… này bảo nó về sau…” Dù sao cũng là nhi tử mình yêu thương nhất, thấy bộ dáng thê thảm của nó hiện giờ, Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia công tước nói chuyện cũng không khỏi nghẹn ngào. “A~~~~” Tây Mông Đa Gia công tước phu nhân ngồi bên mép giường, lúc này hoàn toàn không nhìn ra vẻ xinh đẹp cao ngạo ngày thường, lúc nghe động tĩnh quay đầu lại, ánh mắt chạm tới Thanh Việt liền mất khống chế, hét chói tai mà lao tới. “Là ngươi, là ngươi hại nhi tử ta, nhất định vì nó là quan cận vệ của Nhị hoàng tử, ngươi sai sủng vật mình mưu hại Nhị hoàng tử còn chưa đủ, còn muốn…” “Việt nhi!” Hoàng Phủ Ngạo nhanh chóng bảo hộ Thanh Việt vào lòng ngực, chuyển thân ngăn chặn móng tay đỏ chói thật dài cùng ánh mắt tràn ngập oán độc của Tây Mông Đa Gia công tước phu nhân. Thị vệ, nhóm tôi tớ trước khi Tây Mông Đa Gia công tước phu nhân tới gần Hoàng Phủ Ngạo đã lập tức nhào tới ngăn cản. “Còn không mau dìu phu nhân về nghỉ ngơi!” Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia lập tức lệnh cho bọn người hầu dìu phu nhân của mình ra ngoài, sau đó xoay người khom lưng hành lễ với Hoàng Phủ Ngạo, nói. “Thỉnh bệ hạ thứ tội, phu nhân thần mất khống chế như vậy cũng vì bị đả kích quá độ, thỉnh bệ hạ người…” “Được rồi, đây là chuyện thường tình, công tước không cần nhiều lời, vẫn để trẫm cùng Việt nhi gặp Ma Nha cùng Tiểu Miêu rồi nói sau.” Lúc ở Trác Ngọc điện, Hoàng Phủ Ngạo đã nghe mấy lời khóc lóc lể lể đến phát ngán rồi, nếu Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia cũng hệt vậy thì y thật sự sẽ rất đau đầu, sự tình đúng sai thế nào, vẫn để Ma Nha cùng Tiểu Miêu nói thì tốt hơn, dù sao với trí lực cùng tâm tính của Ma Nha cùng Tiểu Miêu, chúng nó hẳn sẽ không nói dối. … Tây Mông Đã Gia công tước phủ, tiểu hoa viên thuộc về chỗ ở của Tư Khắc Đã Duy Kỳ, lúc này đang được ba tầng hộ vệ nghiêm mật vây quanh. Đương nhiên, chỉ là vây quanh mà thôi, cho dù bọn họ có mười lá gan cũng không ai dám chạy tới trêu chọc Ma Nha cùng Tiểu Miêu. Trước không nói tới chúng nó là sủng vật của Nam Việt Tiểu điện hạ, chỉ cần ác danh vang dội có thể hút người sống thành khô quắt của Ma Nha, còn có uy danh thánh quang bạch hổ vương của Tiểu Miêu cũng đủ làm nhóm hộ vệ run rẩy, cho dù chúng nó có thể xem là lén xông vào phủ công tước, còn có ác danh hành hung thì mọi người vẫn chùn bước không dám tiến tới ngăn trở. Ma Nha cùng Tiểu Miêu hiển nhiên không để đám hộ vệ này vào mắt, không coi ai ra gì mà quậy tung cả tiểu hoa viên tìm kiếm thứ gì đó, làm hoa viên vốn tinh xảo, xinh đẹp, còn có đám hoa cỏ quý báu trở nên thê thảm hệt như vừa bị thổ phỉ ghé thăm. Thấy Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo tới, Ma Nha cùng Tiểu Miêu rốt cuộc cũng yên tĩnh, ngoan ngoãn đứng một bên. “Ma Nha, đêm qua, mang theo Tiểu Miêu đã làm những gì?” “Trảo xà…” Đối với câu hỏi của Thanh Việt, Ma Nha lập tức thành thật trả lời. Những người khác lại bị bộ xương khô biết nói chuyện làm kinh hoảng, quả thật không có mấy người biết Mà Nhà có thể nói, ngày thường nó rất hiếm khi nói chuyện, cho dù dọa được người ta thì chỉ đắc ý cười gian vài tiếng, ai ngờ được một bộ xương khô cũng có thể nói a, nhưng lại còn là thanh âm mềm mại non nớt của tiểu hài tử, mọi người nghe thấy không khỏi rùng mình một trận. “Trảo xà rồi làm gì nữa?” “Gặp thứ cổ quái gì đó, Ma Nha cùng Tiểu Miêu chưa từng thấy qua, liền đuổi theo…” “Thứ cổ quái? Nói tiếp.” Thanh Việt cũng không hứng thú chơi trò ‘ngươi hỏi một câu, ta đáp một câu’ chán ngắt với chúng nó. “Hình như là một cây hoa biết cử động, biết cử động đó ạ, rất kì quái, Ma Nha cùng Tiểu Miêu chưa từng thấy qua, liền lén đi theo nó, nó chui vào một cái phòng, Ma Nha cùng Tiểu Miêu cũng liền vào theo. Kết quả, Ma Nha cùng Tiểu Miêu phát hiện nó khống chế người kia công kích chúng ta, sau đó thì nhanh chóng chạy mất, bất quá Ma Nha cùng Tiểu Miêu rất lợi hại, lập tức đuổi theo nó chạy tới đây.” “Chỉ như vậy? Không có gì nữa? Không có tổn thương người nào, hay móc mắt người nào này nọ?” “Không có, Ma Nha cùng Tiểu Miêu không có đã thương người, đuổi tới nơi này thì không còn thấy tăm hơi, Ma Nha cùng Tiểu Miêu tìm không thấy nó, bây giờ vẫn còn đang tìm.” Ma Nha một bên trả lời Thanh Việt, một bên tùy ý rút một gốc tương tư thảo cực phẩm có giá trị cực kì xa xỉ trong một cái cậu quý báu bên cạnh, hệt như đang nhổ củ cải hay nhổ cỏ dại gì đó, vừa lầm bầm. “Gốc này hình như cũng không phải…” ‘Phốc.’ Tiểu Miêu phun ra một thánh quang cầu, chuẩn xác phun lên gốc tương tư thảo cực phẩm Ma Nha quăng qua, sau đó, tương tư thảo trân quý cực kỳ khó thấy cứ như vậy trực tiếp biến thành tro tàn. Tiếp đó, chỉ thấy Ma Nha giống như khen ngợi mà vỗ vỗ đầu Tiểu Miêu, nói ra những lời làm người ta muốn hộc máu. “Quả thật là không phải, lãng phí thánh quang cầu của Tiểu Miêu.” Thanh Việt vội nhốt Ma Nha cùng Tiểu Miêu vào không gian giới chỉ, tránh cho chúng nó lại đổ thêm dầu vào lửa, trát muối lên miệng vết thương của người ta. “Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia công tước, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, Ma Nha cùng Tiểu Miêu không tổn thương nhi tử của ngươi, tuy vẫn chưa biết được nguyên nhân, nhưng hẳn là do một cây hoa gây ra…” “Tiểu điện hạ, xin thứ cho thần nói thẳng.” Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia  lớn tiếng đánh gảy lời Thanh Việt, đỏ mặt tía tai lớn tiếng hét lên. “Chúng nó tuy là sủng vật của người, nhưng bất quá chỉ là hai con súc sinh, lời nói của súc sinh, người bảo thần làm thế nào tin tưởng! Cái gì mà gốc hoa biết động hay cây hoa biết động làm là có thể rủ bỏ hiềm nghi của chúng nó sao, thế cây hoa biết động kia ở đâu, ai thấy nó không, vì sao nó lại phải móc mắt nhi tử của thần!” “Các ngươi không phải cũng không tận mắt thấy Ma Nha cùng Tiểu Miêu làm, này không phải cũng là lời nói một phía sao.” “Nhưng chúng nó xuất hiện trong phủ của thần, nhi tử thần thì lại bị móc đi đôi mắt, đây là sự thật!” “Được rồi, không cần nói nữa!” Hoàng Phủ Ngạo lên tiếng ngăn cản để trường hợp im lặng trở lại, hai mắt Bỉ Nhĩ • Tây Mông Đa Gia đỏ bừng trừng Thanh Việt, thế nhưng vẫn còn lí trí mà không mở miệng nữa. “Phụ hoàng, là huyễn yêu kia làm.” Thanh Việt kéo vạt áo phụ hoàng, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, nhìn phụ hoàng của bé, có chút vội vàng xao động nói. “Phụ hoàng cùng Việt nhi đã từng gặp qua, nó có thể làm người ta sinh ra ảo giác, sau đó khống chế làm bọn họ làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được, không phải Ma Nha cùng Tiểu Miêu làm…” “Phụ hoàng đương nhiên tin tưởng Việt nhi.” Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thanh Việt, kéo bé vào lòng ngực trấn an. “Không sao cả, chúng ta bắt được huyễn yêu kia, chứng minh không phải Ma Nha cùng Tiểu Miêu làm, cái đó và nhi tử bảo bối của phụ hoàng không có chút quan hệ nào cả, không để bọn họ còn lời nào để nói.” “Ân.” Nghe thấy Hoàng Phủ Ngạo nói những lời vô cùng tín nhiệm cùng duy trì như vậy, Thanh Việt vùi đầu vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo mà cọ cọ, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ cũng theo đó mà lộ ra nụ cười đắc ý thực sáng lạn. … Hoàn Chương 193.