“Bệ hạ đâu, các ngươi cút ngay cho bản cung, các ngươi là cái gì mà dám ngăn cản bản cung, bản cung muốn gặp bệ hạ, các ngươi rốt cuộc có nghe hay không…” Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt mới vừa tắm rửa xong, ngồi ở tiểu hoa viên, bữa sáng còn chưa kịp ăn mấy miếng thì âm thanh chửi mắng quá khích liền truyền tới từ ngoài điện. Rất nhanh, bóng dáng mập mạp như cục cơm nắm của Tạp Ân liền nhanh chóng xuất hiện trong tiểu hoa viên, theo thói quen mà xoa xoa cái trán không biết có tồn tại giọt mồ hôi nào hay không mà hướng Hoàng Phủ Ngạo bẩm báo. “Khởi bẩm bệ hạ, Ngọc quý phi ở ngoài điện cầu kiến.” “Chính là nàng ở bên ngoài nháo loạn thành một đoàn kia sao?” “Dạ, bệ hạ, bởi vì lần trước người nói không muốn thấy mặt Ngọc quý phi, nên bọn thị vệ không dám để nàng ta tiến vào, sau đó Ngọc quý phi liền ở bên ngoài…” “Nàng nhao nhao ồn ào như vậy làm gì? Nói cho nàng biết, trẫm không rảnh, bảo nàng ta trở về tẩm cung của mình đợi đi.” “Này… bệ hạ…” Tạp Ân di chuyển thân hình mập mạp, sau đó lập tức ngừng lại, vẻ mặt khó xử mà nhìn Hoàng Phủ Ngạo, sau đó mở miệng nói tiếp. “Bệ hạ, lần này chỉ sợ… cái kia… là như vầy…” Tạp Ân có chút sợ sệt nhìn Thanh Việt, thủ sẵn tư thế sẵn sàng chạy trốn sau đó mới nói thêm. “Ngọc quý phi ở ngoài điện khóc lóc kể lể nói, đêm qua, sủng vật Mà Nhã cùng Tiểu Miêu của Tiểu điện hạ không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên chạy tới Trác Ngọc điện, cào Nhị hoàng tử bị thương, còn là bị thương rất nặng. Ngọc quý phi nói, đến tận sáng hôm nay các nàng mới phát hiện, lúc đó Nhị hoàng tử cơ hồ đã suýt mất mạng, nàng còn nói, nàng cho rằng đây là có người cố ý sai khiến Ma Nha cùng Tiểu Miêu làm như vậy, nàng muốn bệ hạ làm chủ cho nàng cùng Nhị hoàng tử.” Nhắc tới Hoàng Phủ Vu Mạc, Tạp Ân đã không còn tôn xưng là ‘điện hạ’, bởi vì hoàng đế bệ hạ của bọn họ đã tước tước vị hoàng tử của hắn, nhưng bất luận nói thế nào cũng là đứa con của bệ hạ, đây là sự thật không thể thay đổi, huyết mạch hoàng thất, nhóm nô bộc sao dám gọi thẳng kỳ danh, vì thế, lúc nhắc tới, Tạp Ân vẫn gọi là ‘Nhị hoàng tử’. “Bị thương rất nặng sao?” “Đúng vậy, bệ hạ, Ngọc quý phi nói vậy.” “Ma Nha cùng Tiểu Miêu? Sao chúng nó lại có thể chạy tới Trác Ngọc điện?” Nghe Tạp Ân nói vậy, Hoàng Phủ Ngạo quay đầu lại, có chút nghi hoặc mà nhìn Thanh Việt, ý bảo đang chờ bé giải thích. “Ma Nha cùng Tiểu Miêu, phụ hoàng, lúc yến hội tối qua, ân, Việt nhi đã để quên chúng nó trong ngự hoa viên, đến bây giờ chúng vẫn chưa trở về.” Thanh Việt có chút chột dạ cúi đầu, tuy vẫn chưa xác định chuyện này thật hay giả, cũng khôn rõ vì sao Đông Lệ Nhã một mực khăn khăn là Ma Nha cùng Tiểu Miêu làm, nhưng Thanh Việt tuyết đối tin tưởng, Ma Nha cùng Tiểu Miêu quả thật có thể làm ra chuyện như vậy, vì thế câu trả lời của Thanh Việt đều tràn ngập lo lắng. “Nói vậy, quả thật là Ma Nha cùng Tiểu Miêu làm?” Hoàng Phủ Ngạo có chút đau đầu. “Ân.” Thanh Việt cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng. Thấy bộ dáng này của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cũng chỉ đành chịu, thở dài, vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, cầm một khối điểm tâm Thanh Việt thích, đút cho bé. “Được rồi, giờ là bữa sáng, Việt nhi nhất định rất đói bụng đúng không, mau ăn chút gì đi, đợi lát nữa phụ hoàng cùng Việt nhi đi nhìn một cái, cho dù thật là Ma Nha cùng Tiểu Miêu làm, phụ hoàng cũng sẽ hảo hảo xử lý.” … Trác Ngọc điện. Lúc này ở đây đã tụ tập rất nhiều cung phi lấy cớ quan tâm mà tới, trong số đó có cả hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc, Cẩn quý phi —— Tuyết Cơ • Hách Lý. Mà vị trí của nhóm cung phi đứng rất vi diệu. Trên cơ bản là phân thành ba bên, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, một bên là theo Đông Lệ Nhã, còn lại hai bên lại lấy Di Giai • Lai Đặc, cùng Tuyết Cơ • Hách Lý cầm đầu. Này là màn tranh quyệt đoạt thế của hậu cung, bởi vì Đông Lệ Nhã thất thế vài ngài trước, còn có chuyện Nhị hoàng tử bị tước tước vị, cục diện Đông Lệ Nhã độc bá trong dĩ vãng đã xảy ra chuyển biến, ẩn ẩn xuất hiện thế cục chân vạc. Mọi người thấy hoàng đế bệ hạ đến, lập tức cúi đầu hành lễ. Hoàng Phủ Ngạo nắm tay Thanh Việt, tùy ý phất tay, ý bảo các nàng đứng dậy, cũng không chút kinh ngạc vì nơi này tụ tập nhiều cung phi như vậy, dù sao, với tính cách của Đông Lệ Nhã, nàng không nháo lớn chuyện thì không phải nàng. Còn ở cửa, Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt đã ngửi được mùi thuốc đông y nồng đậm từ trong phòng ngủ truyền ra, này đủ chứng minh người ở trong đã dùng dược không phải một hai ngày. Dọc theo đường đi, Đông Lệ Nhã đều dùng ánh mắt hận không thể ăn thịt mà nhìn chằm chằm Thanh Việt, lúc đến phòng ngủ thì lại khóc lóc buồn bả. “Ngạo ca ca… Người mau tới xem Mạc nhi của chúng ta a… Người thực sự là ngoan tâm a… Cho dù nó làm sai cái gì… Người cũng không nên mặc kệ nó không hỏi han a… Người xem nó hiện giờ bị người ta hại thanh bộ dáng gì rồi…” Đông Lệ Nhã vừa khóc vừa sáp qua, muốn được Hoàng Phủ Ngạo an ủi, nào biết, trong nháy mắt nàng ta vừa tới gần Hoàng Phủ Ngạo đã không chút dấu vết tránh ra, Thanh Việt ở bên cạnh không chút nương tay mà hung hăng đẩy nàng ta ra ngoài. “Ai cho ngươi tới gần phụ hoàng.” Thanh Việt ôm chặt lấy thắt lưng phụ hoàng của mình, nhìn Đông Lệ Nhã bị bé đẩy đến lảo đảo, may mắn được một cung phi đỡ được, hung hăng mở miệng nói. “…Ngươi… ngươi…” Đông Lệ Nhã tức tới mức quên màn khóc lóc vừa nãy, trứng mắt nhìn Thanh Việt hơn nửa ngày mà không nói được một câu đầy đủ. Nhóm cung phi khác cũng bị Thanh Việt làm hoảng sợ, nhưng bởi vì cũng nghe nói hoặc chính mắt nhìn thấy chiến công vĩ đại của Thanh Việt trong yến hội hôm qua, so ra hành động này chẳng là gì, vì thế tất cả mọi người đều thông minh mà bảo trì trầm mặc. “Được rồi, Việt nhi vẫn là cùng phụ hoàng xem Nhị ca ngươi trước đã.” Hoàng Phủ Ngạo giống như không nhìn thấy hành động của Thanh Việt lúc nãy, kéo bé tiến vào phòng ngủ. … Trên giường lớn trong phòng, Hoàng Phủ Vu Mạc đang hôn mê, sắc mặt trắng đến dọa người, đôi môi ngay cả một tia huyết sắc cũng không có, hốc mắt lõm sâu, xương gò má lồi lên, hô hấp mỏng manh, cả người suy yếu, tiều tụy đến độ như phế nhân, thật sự rất khó liên hệ với nhị hoàng tử ngạo mạn cuồng vọng cùng thần thái sáng lán ngày xưa. Vài ngự y sư đang vây quanh Hoàng Phủ Vu Mạc, có người uy dược, có người tự mình bôi dược, cũng có người vì hắn chuẩn bệnh, quan sát bệnh tình, thấy Hoàng Phủ Ngạo tiến vào đều vội vàng đứng dậy hành lễ. “Tình huống hiện tại thế nào?” “Bẩm bệ hạ, thương thế Nhị hoàng tử trên cơ bản đã được khống chế.” Một ngự y sư chỉ về phía một ngự y sư đang cẩn thận kiểm tra chân Hoàng Phủ Vu Mạc, nói tiếp. “Miệng vết thương lớn nhất nằm trên đùi phải Nhị hoàng tử, là bị cào, miệng vết thương kì thật không tính là nghiêm trọng, chủ yếu là lúc bị thương, miệng vết thương đổ máu quá nhiều nên thương thế hiện giờ mới nặng như vậy.” “Vết cào sao, cụ thể là bị cái gì cào?” Miệng vết thương đã được băng bó, không thể nào bảo người ta mở ra xem, Hoàng Phủ Ngạo chỉ có thể hỏi ngự y sư. “Bẩm bệ hạ, miệng vết thương kia…” Ngự y sư tạm dừng một lát, có chút cố kỵ mà liếc mắt nhìn qua Thanh Việt đứng cạnh Hoàng Phủ Ngạo, nhưng cuối cùng, xuất phát từ sự thành thực của một ngự y sư, ông vẫn kiên trì hồi đáp. “Vết cào kia, lần trước thần đã từng thấy qua, kia hẳn là… Tiểu điện hạ… sủng vật bộ sương khô của Tiểu điện hạ lưu lại… bởi vì… từng có người trong lúc vô ý bị… bị… cào… thần… thần từng trị liệu qua…” “Phụ hoàng, vết thương trên người hắn, quả thật giống bị Ma Nha cùng Tiểu Miêu cào.” Thanh Việt đi tới bên giường nhìn nhìn, miệng vết thương nghiêm trọng nhất trên người Hoàng Phủ Vu Mạc đã được băng bó nên không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những vết thương nhỏ, kia quả thực là dấu móng vuốt của Ma Nha cùng Tiểu Miêu lưu lại. Mặc dù có chút buồn bực, nhưng Thanh Việt vẫn khẳng định suy đoán của nhóm ngự y sư là chính xác. Chính là, Thanh Việt vẫn không hiểu được, Ma Nha cùng Tiểu Miêu không có việc gì lại chạy tới đây làm chi, hơn nữa vì sao lại còn làm Hoàng Phủ Vu Mạc bị thương, Ma Nha cùng Tiểu Miêu tuy tính cách ác liệt một chút, nhưng không có việc gì sẽ không chủ động công kích người khác. Đêm qua, trong Trác Ngọc điện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. … Hoàn Chương 191.