Bởi vì được linh lực của Thanh Việt tinh lọc mi tâm, Đông Mộc Vân cảm giác như linh hồn cùng thể xác của mình vừa được thanh tẩy, giống như đang đắm chìm trong làn nước bình ổn, ấm áp, vừa vô mộng lại an tâm, cảm giác giống như vừa ngủ thẳng giấc trưa hôm sau tỉnh lại vậy. Chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt hồng nhuận đang ngủ say của Hoàng Phủ Minh Khê. Tình cảnh như vậy làm Đông Mộc Vân có chút hoảng hốt. Đã bao lâu rồi? Dường như đã năm năm rồi đi. Năm năm không được gần gũi với Minh Khê như vậy, lại càng không nhìn thấy gương mặt ngủ say an bình của Minh Khê. Trước kia rất nhiều lần bọn họ ôm nhau ngủ như thế này… Hoảng hốt chỉ trong nháy mắt, Đông Mộc Vân rất nhanh thanh tỉnh lại. Đủ loại tình huống mạo hiểm, khủng bố hôm qua phát sinh ở tuyết địa một lần nữa tái hiện trong đầu, Đông Mộc Vân lập tức khẩn trương ngồi dậy, xem xét tình trạng của Minh Khê. Sắc mặt Minh Khê hôm qua xám như tro tàn, tâm mạch càng lúc càng yếu, hô hấp cơ hồ đình chỉ làm Đông Mộc Vân thực sự rất sợ, Mà hiện giờ Minh Khê hoàn toàn không như hôm qua, hô hấp vững vàng, sắc mặt hồng nhuận, hết thảy mọi chuyện cứ như một cơn ác mộng, vụt đến rồi lại vụt đi, không còn chút dấu vết. Sau khi xác minh cơ thể Minh Khê không có việc gì, Đông Mộc Vân mới thả lỏng. “Điện hạ, người tỉnh rồi?” Nhóm ngự y sư thức trắng đêm chờ đợi bên cạnh, thấy Đông Mộc Vân đã tỉnh lại, tuy sắc mặt bọn họ vẫn còn trắng bệt, nhưng vẫn cố lấy gan đi tới hành lễ. “Điện hạ, cơ thể người có chỗ nào… không thoải mái không?” Nhóm ngự y sư hỏi thật cẩn thận, kí ức huyết tinh khủng bố của vị thái tử điện hạ này đêm qua vẫn còn mới mẻ trước mắt bọn họ, sợ mình bất cẩn lại làm hắn tức giận. “Minh Khê thế nào?” Bộ dáng khiếp đảm của đám người trước mắt Đông Mộc Vân cũng nhìn thấy, tuy có chút quái dị, nhưng vẫn hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất. “Bẩm thái tử điện hạ, Minh Khê điện hạ đã không còn nguy hiểm tính mạng, trước mắt chỉ đang mê man thôi.” “Ân.” Nghe nhóm ngự y sư trả lời khẳng định như vậy, Đông Mộc Vân rốt cục cũng hoàn toàn thả lỏng, sau đó nhìn sắc mặt quái dị của bọn họ, nghi hoặc hỏi. “Các ngươi làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt, ta có điểm gì làm các ngươi sợ à?” Đông Mộc Vân vừa dứt lời thì nhìn thấy nhóm ngự y sư lại run bắn một trận. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao? Đông Mộc Vân lắc đầu, cố gắng nhớ lại. Hắn nhớ rõ Minh Khê đã cứu mình. Sau đó, Minh Khê hôn mê bất tỉnh, sắc mặt ngày càng khó coi, hô hấp cũng mỏng manh, lúc ấy hắn thực sự rất sợ, cõng minh khê vội vàng chạy về phía tràng săn bắn. Nhưng bởi vì khoảng cách của bọn họ với tràng săn quá xa, phân không rõ phương hướng, bản thân hắn lại quá lo lắng nên không tìm được đường về. Sau đó bọn thị vệ Đông Chích tìm được hắn, bọn họ vội vàng chạy về biệt quán Tuyết Sơn. Tiếp đó, hắn gọi hết tất cả ngự y sư của Đông Chích đi theo lần này tới chuẩn trị cho Minh Khê, nhưng không ai tìm ra nguyên do… Lúc ấy thực sự rất cấp bách, hắn dường như đã rất tức giận… Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao kí ức hắn lại mơ hồ như vậy? “Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thừ người một lát, Đông Mộc Vân mở miệng hỏi. “Đêm qua… đêm qua… điện hạ, người…” Nhóm ngự y sư không biết nên nói thế nào, nhất thời ấp a ấp úng. “Điện hạ đêm qua có… chút… kì quái… giống… giống như… biến thành người khác vậy…” “Ngự y sư chuẩn trị không ra kết quả… điện hạ liền cầm loan đao…chém…” “Khắp nơi toàn là máu… chúng thần… chúng thần lúc ấy đều sắp bị hù chết…” Nghe vậy, sắc mặt Đông Mộc Vân cũng tối sầm, nhóm ngự y sư hoảng sợ lại càng nói lắp hơn. Bất quá dưới ánh mắt đe dọa của Đông Mộc Vân, nhóm ngự y sư cho dù sợ tới cỡ nào, nói lắp cỡ nào cũng phải vừa run rẩy vừa thuật lại. “Sau đó, Nam Việt Ngũ điện hạ không biết vì sao đột nhiên xuất hiện.” “Nam Việt Ngũ điện hạ từng tới đây?” Nam Việt Ngũ điện hạ? Đông Mộc Vân nhớ lại một chút. Trong trí nhớ Đông Mộc Vân, đó là đứa nhỏ so với tinh linh còn tuyệt mĩ hơn, tin đồn lan truyền là đứa con được Nam Việt hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất. Năm đó lần đầu tiên gặp mặt, đứa nhỏ vừa tròn 7 tuổi đã có khí thế làm đứa nhỏ 9 tuổi như hắn cảm thấy khẩn trương, e ngại. Dung mạo cùng khí chất đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Đông Mộc Vân. “Quả thực chính là Nam Việt Ngũ điện hạ, thái tử điện hạ.” Nói tới Thanh Việt, nhóm ngự y sư cuối cùng cũng trấn định lại, mang theo một chút cuồng nhiệt cùng sùng bái nói tiếp. “Không biết Nam Việt Ngũ điện hạ đã làm thế nào, người ấy vừa xuất hiện thì điện hạ đang bất thường đột nhiên hôn mê.” “Sau đó, Nam Việt ngũ điện hạ lại chuẩn trị cho Minh Khê điện hạ một phen.” “Thủ pháp của Nam Việt Ngũ điện hạ thực sự rất kì quái, chúng ta chưa từng thấy qua, cũng không uy dược này nọ, chỉ đốt mấy ngọn liên hoa đăng kì dị mà thôi…” “Còn có chuyện cổ quái hơn nữa đã xảy ra…” “Thứ gì đó giống một con rắn nhỏ màu đen bị…” … Nhóm người bị kinh hách cùng rung động quá độ hôm qua nói hết nửa ngày, rốt cuộc phải tiếp sức bổ sung mới giải thích rõ chuyện đêm qua. “Đúng rồi, thái tử điện hạ, Nam Việt Ngũ điện hạ lúc gần đi có phân phó chúng thần canh ở đây, nếu người tỉnh lại thì bảo người tới thông tri Ngũ điện hạ một tiếng, điện hạ, người xem…” “Ân, đi đi.” Đông Mộc Vân nhanh chóng trả lời. Lúc này hắn thực sự rất muốn gặp Nam Việt Ngũ điện hạ được nhóm ngự y sư tôn sùng rất thần kì kia. Nếu Nam Việt Ngũ điện hạ có thể nhanh chóng cứu hắn cùng Minh Khê, hơn nữa cũng không tiêu phí nhiều khí lực thì thứ quỷ dị bọn họ gặp hôm qua, có lẽ Ngũ điện hạ cũng có chút hiểu biết về nó. … Hoàn Chương 134.