“Thế nào? Ngươi cũng không biết à?” Nhìn lão giả đã bắt đầu dại ra, khóe miệng Thanh Việt nhếch lên tinh quái. “Đúng vậy Tiểu điện hạ, ta đột nhiên phát hiện có rất nhiều chuyện mình không hiểu rõ, có thể trong điển tịch của gia tộc có ghi lại nhưng ta không phát hiện, xin ngài cho phép ta trở về tìm hiểu, sau đó sẽ trả lời vấn đề này.” Âm thanh già nua của lão giả đã không còn mê hoặc như khi nãy, chỉ còn trầm ổn và kiên định. Mặc kệ là vì vinh quang của Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc, hay vì tôn nghiêm cùng lòng hiếu kì, bất luận phải trả cái giá nào hắn nhất định phải tìm hiểu kỹ vấn đề này. “Ân, đương nhiên.” Thanh Việt gật gật đầu, lại lập tức mở miệng. “Như vậy, ta có thể hỏi ngươi một sự kiện khác không?” “Đương nhiên, Tiểu điện hạ.” “Ngươi có thể nói cho ta biết nguy cơ của bộ tộc thú nhân rốt cuộc là gì không?” Vấn đề này làm Thanh Việt rất tò mò. “Này….” Lão giả tạm dừng một lát, lập tức mở miệng thỉnh cầu. “Chúng ta vốn là người hầu của ngài, ngài muốn biết chúng ta hẳn sẽ không giấu diếm mà nói cho ngài mới đúng, chỉ là việc này quan hệ trọng đại, lại dính dáng tới sự sinh tử tồn vong của bộ tộc thú nhân, xin điện hạ hãy tạm thời giữ bí mật.” “Ân.” Thấy Thanh Việt đã gật đầu đáp ứng, lão giả cũng yên tâm, chậm rãi mở miệng giải thích. “Bộ tộc thú nhân đã không còn đủ lương thực để vượt qua mùa đông năm nay, tin rằng Tiểu điện hạ cũng biết tin này. Mà đầu sỏ gây nên hết thảy lại vượt ngoài dự đoán của chúng ta, đó là một phong ấn kỳ lạ! Chúng ta tìm đọc văn hiến, điển tịch suốt 3 năm, cuối cùng chỉ có thể suy đoán lai lịch của phong ấn này. Điện hạ, hẳn ngài đã nghe nói về cuộc đại chiến Thần Ma ngàn năm trước đi? Kết cục cuối cùng là hai tộc Thần Ma đã dùng hết sức mạnh của mình để phong ấn đối phương, song phương đều hao phí một số năng lượng khổng lồ, rốt cuộc không thể phá vỡ phong ấn của đối phương, chỉ có thể ở trong phong ấn mà chìm vào giấc ngủ say. Lúc này hai tộc Thần Ma đã hoàn toàn tuyệt tích trên đại lục, không ai có thể tìm ra nơi bọn họ đang ngủ say. Mà hiện giờ, phong ấn mà bộ tộc thú nhân đang đối mặt, căn cứ theo suy đoán của ta, nó là cửa vào Ma tộc mà năm đó Thần tộc đã phong ấn.” “Nơi cư trú của Ma tộc sao?” Ánh mắt lóng lánh lưu quang của Thanh Việt lập tức mở to. “Phong ấn của Thần tộc rất khó mở sao?” “Không, Thánh Quang phong ấn của thần tộc vốn do sức mạnh tạo thành, không phải không có cách mở ra, chính là phong ấn kia không đơn giản như mọi người vẫn tưởng. Điều duy nhất ta nghĩ ra là lúc Thần tộc chuẩn bị phong ấn đang lơ lửng trên bầu trời cửa vào Ma Tộc, Ma tộc liền liều chết chống cự, hai chủng tộc năng lượng tương phản va chạm lẫn nhau, cũng vì thế mà phong ấn xảy ra biến hóa không thể tưởng được. Phong ấn này cuối cùng đã hấp thu cả hai luồng sức mạnh hoàn toàn tương phản mà hoàn thành. Muốn phá phong ấn này không chỉ cần sức mạnh cường đại, còn phải có đồng thời hai luồng sức mạnh hoàn toàn tương phản, thử hỏi thế gian này mấy ai làm được?” “Cho dù là vậy thì phong ấn kia nhiều lắm chỉ là không thể mở ra thôi, sao lại làm bộ tộc thú nhân không thể trồng lương thực, thậm chí là chết héo rồi không thể sinh trưởng được nữa?” Hiển nhiên, Thanh Việt đã có chút nôn nóng muốn biết trọng điểm của nguy cơ này. “Đúng vậy, chỉ vậy thôi thì bộ tộc thú nhân không thể gặp phải nguy cơ sinh tử tồn vong. Nguyên nhân chân chính là phong ấn kia, vài năm gần đâu đã bị một sức mạnh đáng sợ khác ăn mòn, làm nó xảy ra biến hóa mới.” “Sức mạnh đáng sợ hơn?” Thanh Việt nghe vậy thì lại càng hứng thú. Nhìn bộ dáng hưng phấn, tò mò của Thanh Việt, lão giả có chút dở khóc dở cười, rồi lại không thể nề hà mà thở dài, căn cứ theo ghi chép của gia tộc, đúng là chưa thấy qua Thần Sáng Thế nào trẻ con như vậy. “Đúng vậy, điện hạ, ngài có nghe nói tới Hư Vô Chi Uyên chưa? Cũng có người gọi nó là Hắc Ám Chi Uyên!” “Có nghe qua một chút, ngươi hiểu biết về nó nhiều không?” Nghe tới Hư Vô Chi Uyên, toàn bộ tinh lực của Thanh Việt lập tức tập trung vào chủ đề này. Thanh Việt cũng không quên, nghe nói Ma Thần bệ hạ của Ma tộc chính là ra khỏi Hư Vô Chi Uyên mới có được sức mạnh cường đại. “Hư Vô Chi Uyên, nó là lĩnh vực của Hư Vô Chi Thần, nó nằm trong vùng đất của Ma tộc. Căn cứ theo văn hiến của gia tộc ghi chép lại, Ma tộc nhận được mệnh lệnh của Thần Sáng Thế, sau đó mới định cư ở đó, đời đời đóng giữ ở Hư Vô Chi Uyên. Sức mạnh đáng sợ mà bộ tộc thú nhân đang đối mặt chính là đến từ Hư Vô Chi Uyên. “Vì sao mấy ngàn năm, thậm chí là trước đó nữa cũng không xuất hiện mà mấy năm nay lại xuất hiện?” Thanh Việt nghĩ không ra hỏi. “Ai~~~~” Vẻ mặt lão giả ngưng trọng, thở dài. “Nguyên nhân đại khái có lẽ vì Hư Vô Chi Thần đã thức tỉnh.” “Ý ngươi là Hư Vô Chi Thần trong Hư Vô Chi Uyên đã thức tỉnh, vì thế muốn phá vỡ phong ấn?” “Không, chuyện này ta cũng không rõ lắm. Nhưng ta đoán, Hư Vô Chi Thần có thể không ở trong Hư Vô Chi Uyên, nếu y ở đó, muốn mở ra phong ấn thì không có khả năng làm xói mòn một chút năng lượng của phong ấn như vậy. Khả năng lớn nhất là linh hồn Hư Vô Chi Thần đã luân hồi nhân thế, sức mạnh trong Hư Vô Chi Uyên cảm giác được chủ nhân mình đã thức tỉnh, theo bản năng muốn phá vỡ phong ấn, tìm kiếm chủ nhân của mình. Nhưng vì không có chủ nhân khống chế, không thể sử dụng được sức mạnh quá lớn vì thế mới chậm rãi ăn mòn phong ấn kia. Cuối cùng làm phong ấn kia cũng bị nhiễm sức mạnh Hư Vô, bắt đầu cắn nuốt sinh mệnh của thảm thực vật xung quanh, nhưng đó chỉ là một bắt đầu rất nhỏ mà thôi. Chính là ta không thể hiểu được rốt cuộc nguyên nhân gì đã làm Hư Vô Chi Thần thức tỉnh. Có thể là Sáng Thế Chi Thần đã quá lâu không xuất hiện trên đại lục này, vì thế Hư Vô Chi thần mới thức tỉnh theo bánh xe luân hồi, đến thế cho Thần Sáng Thế, tính toán đem hết thảy trở về hư vô, một lần nữa bắt đầu.” … Hoàn Chương 121.