- Chú Hạ à, không biết chú có từng nghe câu trước nhà không trồng dâu, sau nhà không trồng liễu, trước cửa không trồng dương không?
Hạ Quốc Huy gật đầu nói:
- Trước đây có nghe qua. Nhưng chú cũng không để ý lắm. Chú thấy nó là mấy thứ mê tín của thời phong kiến, chẳng qua cũng chỉ là trồng cây thôi mà, không cần phải quan trọng như thế.
- Có thể con nói ra chú sẽ không tin. Tất cả những chuyện chú gặp gần đây đều là do cây Quỷ Phách Thủ kia mà ra cả.
- Nhà của tớ sao lại rồng một loại cây có tên đáng sợ như thế? Tử Mi, chúng ta là bạn học với nhau, cậu đừng giả vờ làm thầy bói nữa.
Hạ Muội lại kêu lên.
- Quỷ Phách Thủ chính là cây dương. Lúc nãy cậu cũng nói là chỉ cần gió thổi một cái là lá của cây dương kia sẽ phát ra tiếng xào xạc xào xạc không phải sao. Thật ra, âm thanh đó chính là âm thanh kêu gọi ma quỷ, là nguyên nhân dẫn ma quỷ và âm sát khí tề tựu về mang đến những điều xui xẻo cho nhà cậu. Nhưng cũng may là thời gian trồng cây dương kia cũng không lâu nên luồng âm sát khí cực mạnh cũng chưa kịp hình thành. Hiện tại, cha cậu cũng chỉ mới gặp khó khăn trong việc làm ăn thôi. Dương, liễu hoa xinh lá đẹp nhưng lại là loài cây ong bướm đa tình, rất dễ làm tình cảm vợ chồng nảy sinh vấn đề, và thường thấy nhất là một trong hai sẽ ngoại tình.
Dương Tử Mi kiên nhẫn giải thích.
- Tử Mi, cậu không nói bậy đấy chứ?
Thấy Dương Tử Mi giải thích một cách rành mạch, rõ ràng như thế, Hạ Muội cũng bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ. Dù gì thì Hạ Muội cũng chỉ mới là thiếu nữ mười lăm tuổi, chưa biết gì nhiều về thế giới bên ngoài nên hiếu kỳ cũng là điều dễ hiểu.
Còn Hạ Quốc Huy lúc này thì mặt biến sắc. Nghĩ lại mới thấy, tất cả những khó khăn mà ông gặp phải cũng bắt đầu từ lúc ông mang cây dương kia về trồng. Hơn nữa, kể từ ngày trồng nó, sức khỏe của ông cũng sa sút hẳn. Không lẽ âm sát khí mà Dương Tử Mi nói đã xâm nhập vào cơ thể ông sao?
Dương Tử Mi cười nói tiếp:
- Nếu chú tin con thì chỉ cần chuyển cây dương kia đi chỗ khác, còn không tin thì con cũng không biết giúp gì hơn. Nếu như không phải là bạn cùng lớp với Hạ Muội thì con cũng không nói những thứ này cho chú biết đâu. Hôm qua, con cũng mới xem phong thủy cho văn phòng làm việc của Hoắc Văn Hoa xong và nhận được một khoản phí xem phong thủy không nhỏ nữa.
- Hoắc Văn Hoa? Tỷ phú Hong Kong sao? Ha ha, Tử Mi à, cậu xạo vừa vừa thôi chứ. Nhân vật tiếng tăm như vậy, đừng nói là xem phong thủy, ngay cả gặp mặt còn khó nữa là.
Hạ Muội cười to nói.
Hôm nay, Hạ Quốc Huy cũng vừa nghe một người bạn làm ở ngân hàng nói với ông chuyện này. Nói là Hoắc Văn Hoa đã mời một thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi đầu xem phong thủy giúp và còn trả thù lao năm trăm ngàn cho cô bé nữa.
“
Hạ Quốc Huy nhìn kỹ Dương Tử Mi lần nữa. Ông phát hiện ngoại trừ đôi mắt rất đặc biệt kia ra, cả người cô như toát ra khí chất gì đó rất khó diễn tả, có lẽ đó chính là linh khí mà mọi người thường hay nhắc đến.
Dương Tử Mi ngước nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ cơm chiều nên cô cũng đứng dậy nói:
- Chú Hạ, Hạ Muội, giờ con phải về nhà rồi. Chuyện cây dương kia, mọi người giữ lại hay chuyển đi thì tùy mọi người ạ. Nếu như chú thấy không nên giữ lại nó thì chú cũng đừng vội chặt nó đi. Dù gì thì nó cũng đã sống ở đó một tháng rồi, cũng có linh tính và trường khí nhất định. Nếu như chặt bỏ một cách bừa bãi thì trường khí sẽ bị đảo lộn, tai nạn có thể sẽ nghiêm trọng hơn. Thế nên tốt nhất là chú nên chuyển nó đến trồng trong công viên hoặc một nơi nào đó để nó có thể tiếp tục sống.
Nghe những lời Dương Tử Mi nói, Hạ Muội ngạc nhiên đến nỗi ngẩn người và quên cả chuyện đứng lên tiễn cô.
Nhưng Hạ Quốc Huy thì lại gật đầu nói:
- Cám ơn con đã nhắc nhở, chú sẽ dời nó đi chỗ khác. À, con chờ chú một chút!
Nói đoạn, Hạ Quốc Huy đi thẳng vào phòng, sau đó đem ra một phong bì đưa cho Dương Tử Mi nói:
- Đây là phí xem phong thủy hôm nay của con, con hãy nhận giúp chú.
Dương Tử Mi từ chối nói:
- Hôm nay con chỉ nhân tiện nhắc nhở thôi ạ, khoản tiền này con không nhận được. Nhưng nếu như chú muốn con giúp hóa giải kiếp nạn thì lúc đó con mới thu phí ạ.
Thấy Dương Tử Mi từ chối, Hạ Quốc Huy cũng không ép cô nhận nữa, ông nói:
- Cám ơn con, ân tình hôm nay chú luôn ghi nhớ.
- Hi hi, dạ không có chi đâu ạ.
Nói xong, Dương Tử Mi quay sang vẫy tay chào tạm biệt Hạ Muội vẫn đang đứng ngẩn người bên cạnh, sau đó đi thẳng ra cửa.
Lúc này, Hạ Muội mới bừng tỉnh, quay sang hỏi cha mình:
- Cha à, không phải là cha tin lời Tử Mi thật chứ? Cha còn đưa phí xem phong thủy cho Tử Mi nữa?
- Cha tin. Hơn nữa, con bé nhất định là người đã xem phong thủy cho Hoắc Văn Hoa.
Hạ Quốc Huy gật đầu nói. Nói xong, ông đi thẳng ra vườn, đến dưới gốc cây dương nhìn nhìn một hồi và lập tức lấy điện thoại ra gọi người đến chuyển cây dương đó đi.
Kỳ lạ là, sau khi cây dương kia được dời đi thì người khách từ chối Hạ Quốc Huy hôm qua hôm nay lại quay lại tìm ông và ký một hợp đồng làm ăn khác với số tiền khá lớn. Tiếp đó, việc làm ăn, kinh doanh của ông cũng thuận lợi, trôi chảy hơn.
Vợ ông thì cũng không còn tô son, đánh phấn, điệu đà và thường xuyên vắng nhà như trước đó nữa, mà lại trở về với vai trò vợ đảm mẹ hiền chăm sóc từng bữa cơm, giấc ngủ cho cha con ông. Chỉ là thi thoảng bà cũng có chút ngẩn ngơ, u buồn mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
15 chương
45 chương
24 chương
52 chương
65 chương