Dương Tử Mi nhìn vào cửa hàng.
Kiếp trước, sau khi Tống Huyền kết hôn, vợ của Tống Huyền thường hay ngồi cạnh xem anh giám định, sau đó chăm chú nghe anh giảng giải những kiến thức có liên quan đến cổ vật. Dáng vẻ hòa thuận, yêu thương, tôn trọng nhau của hai người họ khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.
Ít ra thì Dương Tử Mi của kiếp trước cũng rất ngưỡng mộ vợ của Tống Huyền vì đã cưới được một người chồng tốt.
Nhưng bây giờ Dương Tử Mi không thấy bóng dáng vợ của Tống Huyền đâu cả. Khi nhìn sắc tướng của Tống Huyền, Dương Tử Mi phát hiện đó là sắc tướng của người vẫn chưa lập gia đình.
Chuyện này là sao? Không lẽ số mạng của Tống Huyền cũng thay đổi?
Dương Tử Mi đứng xếp hàng phía sau, còn chín người nữa là đến lượt cô.
Khi Tống Huyền nhìn thấy một bàn tay thon dài, trắng như sứ giơ đến trước mặt, anh đột nhiên ngẩn người ra. Dự cảm được điều gì đó, nên anh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn. Khi nhìn lên, anh chỉ thấy một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi, mặc váy trắng, gương mặt thanh tú, miệng nhoẻn cười đang đứng trước mặt nhìn anh. Tim anh bỗng nhiên như ngừng đập, một lúc lâu sau lại bắt đầu đập liên hồi, dồn dập.
Là cô bé! Đúng là cô bé!
Tống Huyền nhận ra Dương Tử Mi nhờ vào vết bớt đỏ ở giữa trán cô.
Tuy giờ cô không giống lúc nhỏ lắm nhưng thần thái, đôi mắt thông minh lanh lợi kia không ai khác có thể sở hữu được ngoài Dương Tử Mi.
Người trước giờ vốn luôn điềm tĩnh như Tống Huyền phút chốc không thể điềm tĩnh được nữa. Mắt anh ánh lên niềm vui khó tả, cứ như muốn cuốn Dương Tử Mi vào vậy.
- Tử Mi, đến rồi à!
Tống Huyền cố gắng nén lại sự xúc động của mình. Anh hỏi Dương Tử Mi bằng ngữ điệu ôn hòa, nhã nhặn, từ tốn, thân thiện như lời hỏi thăm một người bạn cũ đã lâu không gặp vậy.
Nghe Tống Huyền hỏi vậy, trong lòng Dương Tử Mi cảm thấy ấm áp và có chút cảm động.
Thì ra Tống Huyền vẫn còn nhớ cô, hơn nữa vừa nhìn là đã nhận ra cô!
- Thật ngại quá, đã thất hứa mười năm rồi.
Dương Tử Mi ngại ngùng nói.
- Có đến là tốt rồi!
Tống Huyền đứng dậy, chắp tay nói với những người đang xếp hàng chờ giám định phía sau nói:
- Các vị, thật ngại quá, tôi có khách quý đến thăm, thế nên buổi giám định hôm nay chỉ đến đây thôi, các vị ngày mai hãy đến nhé.
Những người xếp hàng phía sau đều tỏ ra vô cùng thất vọng, có muốn mắng cũng chỉ biết mắng thầm trong bụng.
Trước khi được giám định giúp mà đắc tội với người ta thì cũng không được. Nếu như đem món đồ mình đã mua đến nơi khác nhờ giám định thì phí giám định cũng không rẻ, hơn nữa cũng không biết trình độ giám định của họ có giỏi như Tống Huyền không
Thế nên những người kia chỉ đành im lặng rời đi.
- Tử Mi, lên lầu nói chuyện nhé.
Tống Huyền dặn dò nhân viên cửa hàng thu dọn đồ đạc xong liền dẫn Dương Tử Mi lên lầu.
Lầu 1 của Mặc Hiên được bố trí theo phong cách rất hoài cổ. Đồ gia dụng đều làm bằng gỗ đỏ, vài góc phòng còn được trang trí bằng mấy giò hoa lan, bộ ấm chén trà trên bàn cũng là loại ấm tử sa thượng hạng.
Dương Tử Mi đưa mắt nhìn khắp phòng. Cô phát hiện tất cả những đồ vật bày trí ở đây đều có vật khí, ngay cả một cái ống dắt bút lông thôi cũng là đồ cổ.
Quả nhiên là người giàu có!
Dương Tử Mi âm thầm cảm thán!
Tống Huyền mời cô ngồi, sau đó dùng ấm tử sa pha trà mời cô uống. Trà cũng là loại trà Đại Hồng Bào đắt tiền.
Tống Huyền từ tốn pha trà, tư thái vô cùng an nhiên, từng động tác đều hết sức nho nhã khiến Dương Tử Mi cảm thấy như đang được thưởng thức một buổi biểu diễn nghệ thuật vậy.
- Tử Mi, mời dùng trá.
Dương Tử Mi cầm tách trà lên, nước trà có màu vàng đậm, lá trà thì có hai màu đỏ, lục rõ ràng và có hương thơm thoang thoảng của hoa lan. Hương thơm ấy chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến lòng người cảm thấy ngất ngây, say đắm.
Cô nhấm nháp trà trong tách. Lưỡi vừa chạm vào nước trà thơm lừng kia đã khiến cô có cảm giác như mình đang trong vườn Chi Lan ngào ngạt hương thơm.
Thấy Dương Tử Mi cúi đầu thưởng thức trà do mình pha, Tống Huyền chợt nghĩ đến một câu:.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
15 chương
45 chương
24 chương
52 chương
65 chương