Ngọc Thanh đạo trưởng quả nhiên đã dụ được cả nhà Dương Tử Mi dọn lên núi ở.
Khi xuống núi, Dương Bách hỏi Ngọc Thanh đạo trưởng có thể xem được cái thai trong bụng con dâu ông là trai hay gái không.
Nghe Dương Bách hỏi vậy, Ngọc Thanh đạo trưởng cũng đưa tay bấm bấm một hồi, sau đó nói:
- Theo ý trời thì lần này mẹ của Tử Mi mang thai con gái. Tuy nhiên, cũng không phải là không thay đổi được. Ông cũng biết, sở trường của bần đạo là thay đổi số mạng mà.
Dương Bách nghe xong vô cùng hồi hộp, vội hỏi:
- Vậy xin hỏi đạo trưởng, làm sao mới có thể thay đổi số mạng được?
- Chuyện này không khó, chỉ cần mọi người đến đạo quán của bần đạo tĩnh tu nửa tháng. Trong nửa tháng này, bần đạo sẽ giúp làm phép thay đổi giới tính của đứa trẻ trong bụng từ gái thành trai để ông có cháu trai nối dõi.
Ngọc Thanh đạo trưởng vừa bấm bấm tay vừa nói.
Dương Bách nghe xong vô cùng mừng rỡ. Sau đó, ông lập tức bảo mọi người trong nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến đạo quán thành tâm tĩnh tu nửa tháng.
Hiện đang vào hè, Dương Thanh cũng không phải đi dạy. Thế là cả nhà họ nhanh chóng mang theo ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và dọn đến đạo quán ngay trong đêm.
Thấy cả nhà đều dọn lên núi ở, Dương Tử Mi vô cùng mừng rỡ, cô học hành, tu luyện cũng chăm chỉ hơn với hi vọng là có thể nhanh chóng hồi phục.
Lần này lên núi, Dương Thanh cũng đem sách giáo khoa từ lớp một đến lớp sáu cho Dương Tử Mi học.
Tuy cô đã học được rất nhiều thứ về chiêm tinh, bói toán nhưng Dương Thanh vẫn cho rằng là một đứa trẻ thì điều quan trọng là phải được đi học ở trường ở lớp đàng hoàng, phải lớn lên cùng tập thể thì mới không trở thành người cô độc, lẻ loi.
Nhưng vì xương cốt của Dương Tử Mi bị thương, ít nhất cũng phải mười năm sau cô mới có thể đi lại được như bình thường. Nên thời gian này cô không thể đến trường để học như những đứa trẻ cùng tuổi khác. Vì vậy mà Dương Thanh hi vọng Dương Tử Mi có thể học được vài thứ trong bộ sách giáo khoa mà ông đem lên để sau này cô có thể vào trường học mà không gặp trở ngại gì.
Dương Tử Mi cũng ngoan ngoãn nghe theo lời ông.
Kiếp trước, tất cả người thân của cô đều gặp tai nạn và để cô lại một mình khi cô còn rất nhỏ nên cô hoàn toàn không có cơ hội ngày ngày vui vẻ cắp sách đến trường học, vui đùa cùng chúng bạn như bao đứa trẻ đồng trang lứa khác.
Lúc đó, cô vô cùng ngưỡng mộ những bạn được đi học, được quây quần bên người thân của mình.
Hiện giờ, hàng ngày, ngoài việc đạo khí tu luyện để hồi phục xương cốt, trau đồi những kiến thức Huyền Học, Dịch Học do Ngọc Thanh đạo trưởng truyền thụ ra, Dương Tử Mi còn rất chăm chỉ lấy sách giáo khoa do cha cô mang lên ra học.
Ngữ văn của bậc tiểu học đối với cô mà nói thì không khó gì nhưng có vài kiến thức cơ bản cô cũng cần phải học hỏi thêm. Còn về toán cô cũng ngoan ngoãn bắt đầu học từ toán lớp một.
Không biết tại sao, tuy cô tư chất thông minh, nhưng khi đụng đến toán, khả năng lĩnh ngộ của cô lại không giỏi như những thứ khác mà cũng chỉ tương đương với những đứa trẻ bình thường khác thôi. Nếu muốn biết làm toán, cô cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức, chăm chỉ học tập mỗi ngày.
Cả nhà cô sống quây quần bên nhau như thế thấm thoát cũng gần hết nửa tháng, ngày đặc biệt kia cũng sắp đến gần. Càng gần đến ngày đó, Dương Tử Mi càng thấy hồi hộp, căng thẳng. Cô lo là ngày đó bi kịch sẽ lặp lại.
Đêm trước ngày hôm đó, cô không tài nào ngủ được. Cô luôn túc trực bên cạnh cha mẹ cô, nhắc nhở họ dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì ngày mai họ tuyệt đối cũng đừng xuống núi, đặc biệt là cha cô, Dương Thanh.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, một giáo viên trong trường tiểu học trong thôn đến tìm Dương Thanh nói là cục giáo dục thành phố đến nghiên cứu, điều tra tình hình giáo dục tiểu học nông thôn, theo đó phòng giáo dục xã cũng rất xem trọng việc này nên có mở cuộc họp đặc biệt với hiệu trưởng tất cả các trường tiểu học trong toàn xã.
- Cha, hôm nay cha đừng xuống núi.
Nghe nói cha mình chuẩn bị xuống núi, Dương Tử Mi vội la lên.
- Con à, cha cũng không còn cách nào khác. Nếu cha không đi họp thì cha sẽ bị khiển trách cho xem.
Dương Thanh rất trân trọng chức vị hiệu trưởng hiện giờ của ông. Nếu lần này chủ nhiệm phòng giáo dục và xã trưởng biết được ông ở trên núi mà không đến dự họp thì họ nhất định sẽ phê bình ông, thậm chí ông có thể bị cách chức nữa.
Dương Thanh là một người rất sĩ diện nên ông nhất định không để ai phê bình hay cách chức mình được.
- Cha đừng đi, sẽ nguy hiểm đấy.
Dương Tử Mi lo lắng đến phát khóc. Cô chỉ biết đưa mắt cầu cứu ông nội, mong ông nội cô khuyên can cha cô giúp.
Dương Bách không những không giúp mà còn nói:
- Chỉ đi họp thôi mà, có gì nguy hiểm đâu? Đạo trưởng cũng đã cho cha con đeo ngọc hồ lô rồi, sẽ tai qua nạn khỏi thôi, không sao đâu.
Dương Tử Mi không thể nói với họ chuyện cô sống lại, lại càng không thể cho họ biết nạn kiếp mà họ gặp ở kiếp trước. Cô sợ nói ra, mọi người sẽ hoảng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
15 chương
45 chương
24 chương
52 chương
65 chương