Dương Tử Mi tiễn Tống Huyền đến tận cổng bệnh viện. Tống Huyền đi được vài bước lại quay đầu lại cười và nói với cô: - Lần sau nếu có đến đây, nhớ đến Mặc Hiên chơi nhé. Đúng lúc, một vệt nắng chiếu đến chỗ Tống Huyền, khiến gương mặt anh như đang được một vầng kim quang bao quanh làm cho nụ cười của anh dường như càng hiền lành và tươi tắn hơn. Dương Tử Mi đứng đó thẫn thờ nhìn anh. Người mà cô từng nghĩ thuộc một thế giới khác với mình, người mà cô không thể với tới ấy giờ lại mỉm cười thân thiện với cô. Cô đột nhiên cảm thấy được trùng sinh quả thật là điều kỳ diệu nhất trên đời. Dương Tử Mi gật đầu, vẫy vẫy tay với Tống Huyền, sau đó quay vào bệnh viện. Tống Huyền nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô dần mất hút sau cổng bệnh viện. Anh bỗng thấy tim mình trống rỗng, một cảm giác rất khó diễn tả thành lời. Anh đưa tay sờ vào tim mình và cảm thấy kỳ lạ tại sao mình lại có cảm giác như thế. Không lẽ, một người ba mươi tuổi như anh lại có tình cảm đặc biệt với một đứa bé chỉ mới năm tuổi thôi sao? A, sao lại như vậy được. Có lẽ là vì cô bé thông minh, đáng yêu quá nên anh mới có cảm giác đặc biệt như vậy thôi. Tống Huyền xoay người lại. Vì trong lòng có chút bối rối nên anh quyết định đi bộ về Mặc Hiên. Ở Mặc Hiên, người đang chờ anh giám định đồ cổ hiện đã xếp thành một hàng dài thật dài. Thấy anh trở về, mọi người đều vui mừng đưa các món đồ trên tay của mình cho anh nhờ anh giám định dùm. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người muốn dò hỏi tin tức của Dương Tử Mi. Các câu hỏi về Dương Tử Mi, Tống Huyền chỉ cười mà không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào. - Con à, rốt cuộc là con đã làm gì mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Không phải là con đã dùng thủ đoạn gì để gạt tiền của của người khác chứ? Thấy Dương Tử Mi quay vào, Dương Thanh chất vấn. - Cha à, là con may mắn mua được đồ cổ thật mà, con không làm gì hết. Dương Tử Mi chớp mắt nhìn Dương Thanh nói tiếp: - Cha, con nghĩ kĩ rồi, nếu mình đầu tư vào đất tuy là có thể kiếm tiền nhưng cũng rất phiền phức, chi bằng chúng ta kinh doanh đồ cổ. Chúng ta có thể mở một tiệm đồ cổ trong phố Văn Lai, như vậy sau này cả nhà mình cũng sẽ không cần lo lắng đến chuyện cơm, áo hàng ngày nữa. - Con gái à, kinh doanh đồ cổ không phải là chuyện dễ dàng đâu. Phải là người học vấn uyên thâm như Tống đại sư mới có thể làm được. Ít ra phải tinh thông đồ cổ, nếu không chắc chắn sẽ lỗ vốn. Lần này con có thể mua được đồ cổ thật với giá hời như thế cũng là do may mắn thôi, đừng suy nghĩ viển vông nữa. Nhưng mà, Tống đại sư đã muốn nhận con làm đệ tử, vậy tại sao con phải chờ một năm sau mới nhận lời? Cha thấy con theo Tống đại sư học giám định đồ cổ vẫn tốt hơn nhiều so với theo đạo trưởng học mấy thứ xem bói mê tín kia. Dương Thanh nhìn Dương Tử Mi nghiêm giọng nói tiếp: - Một đứa con gái sau này bị người ta mắng là bà đồng, thầy bói lừa bịp này nọ thì còn ra gì nữa. Hơn nữa, từ xưa đến nay, bói toán được xem như là tiết lộ thiên cơ, những người làm nghề này sẽ phải gặp báo ứng, sẽ rơi vào tình cảnh Ngũ Tệ Tam Khuyết, cô độc, lẻ loi đến già. Cha không cần giàu sang phú quý gì, cha chỉ mong con có được một công việc đàng hoàng để sau này có thể sống vui vẻ, hạnh phúc thôi. Nghe cha mình dạy bảo như thế, Dương Tử Mi cảm thấy vô cùng xúc động. Đây là cha cô, tuy không có tài cán gì nhưng ông vẫn luôn thương yêu cô, mong những điều tốt đẹp nhất cho cô. Nếu như kiếp trước ông không mất sớm thì cô cũng không phải cô độc một mình, lang thang đầu đường xó chợ như thế. Ngũ Tệ Tam Khuyết mà cha cô nói đến cô cũng từng nghe sư phụ mình nhắc qua. Ngũ Tệ chính là “quan, quả, cô, độc, tàn” còn tam khuyết là “quyền, tiền, mệnh”. Cho nên, những thầy bói mà mọi người thường thấy phần lớn đều là những người khiếm khuyết về thân thể và phải cô độc một mình suốt đời. Họ bị như vậy chính là do họ đã tiết lộ thiên cơ, thay đổi vận số, dùng sự may mắn của mình để giúp người khác tránh khỏi tai kiếp. Đương nhiên, những bà đồng, thầy bói lừa bịp kia là ngoại lệ. Những người này chỉ biết dùng ba tấc lưỡi của mình cùng những lời khuông sáo để lừa bịp người khác mà thôi.