- Ha ha, cô bé này mạnh miệng thật. Vậy con nói chú nghe, chiếc vòng hoa của con mua với giá bao nhiêu? Người đó cười lớn. - Mắc lắm, năm đồng lận! Dương Tử Mi hếch hếch mặt lên nói. Thần thái người lớn cùng với gương mặt nhỏ xinh, non nớt, dễ thương của cô khiến cho người nào nhìn thấy cũng muốn nựng một cái. - Phải rồi, năm đồng, mắc lắm, ha ha. Cạnh bên cũng có nhiều người cười ồ lên. Họ cảm thấy Dương Tử Mi là một cô bé rất thú vị. Nhưng Dương Tử Mi cũng chẳng thèm để ý đến họ, chờ có kết quả giám định xong xem ai còn dám cười cô nữa không. Những món đồ giám định trước cô đều là đồ giả. Bình hoa bằng sứ Thanh Hoa trị giá năm ngàn của người lúc nãy cười cô cũng bị giám định sư nói là đồ giả sứ Thanh Hoa thời Nguyên, giá cao lắm cũng chỉ một trăm đồng. Nghe giám định sư nói xong, người đó tức đến nỗi đập vỡ ngay chiếc bình trước mặt mọi người. Dương Tử Mi bé nhỏ đứng trước chiếc bàn cao cao trước mặt giám định sư. Giám định sư chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay bé nhỏ, trắng trắng đang giơ một chiếc vòng hoa lên. Giám định sư thấy vậy bèn đứng dậy, cúi đầu nhìn Dương Tử Mi. - Chú ơi, chú xem dùm con nhé! Dương Tử Mi giọng non nớt nói. Giám định sư vốn định bảo cô về nhà chơi, nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng hoa cô đang giơ lên kia thì cảm thấy nó có gì đó rất đặc biệt nên cũng tiện tay đón lấy và xăm xoi kỹ lưỡng. Giám định sư càng xem thì càng kinh ngạc. Tiếp đó liền lấy một quyển sách dày ra xem đi xem lại rất nhiều lần. Thái độ của giám định sư khiến những người đứng xem xung quanh cũng bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ. - Không phải chứ? Chẳng lẽ cô bé này mua được đồ thật? - Nghe nói mua có năm đồng thôi, không phải là đồ thật chứ? - Một đứa con nít nhỏ tuổi vậy hiểu gì chứ, tôi không tin là cô bé may mắn vậy. Cô bé có thể mua được đồ thật dễ dàng như vậy thì chúng ta sao làm ăn được đây? - Cũng khó nói lắm, thấy sắc mặt của Tống đại sư có vẻ rất đăm chiêu, lúc nãy, khi giám định chiếc lư đồng kia cũng không căng thẳng như bây giờ. Mọi người bàn tán xôn xao. Thấy giám định sư cứ xăm xoi chiếc vòng hoa đó cả nửa tiếng mà vẫn không có kết quả gì nên cũng bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn được nữa. Một lúc lâu sau, giám định sư cẩn thận cầm chiếc vòng hoa đó và hỏi Dương Tử Mi: - Cô bé, cha mẹ con đâu? Chú muốn trao đổi với họ một chuyện. - Có chuyện gì chú cứ trao đổi với con là được rồi. Đây là món đồ con tự mua, không liên quan gì đến cha mẹ con cả. Hơn nữa, cha con bị gãy chân đang nằm trong bệnh viện nên cũng không đến đây được. - Chuyện này phải trao đổi với người lớn mới được, nhà con còn người nào khác không? Hay để chú gọi điện thoại gọi họ đến nhé. - Có phải chú muốn nói chiếc vòng hoa này là đồ thật không? Giám định sư gật đầu. Mọi người xung quanh bỗng nhiên đều thở mạnh ra. Trời ơi, một món đồ trị giá năm đồng lại là đồ thật. Cô bé này quả nhiên may mắn. - Tống đại sư, chiếc vòng hoa này rốt cuộc lai lịch thế nào? Tôi thấy nó cũng không có gì đặc biệt hết. Ông lão mua được chiếc lư đồng lúc nãy vẫn còn nán lại và hiếu kỳ hỏi. - Đây là đồ đồng thời nhà Thương. Trước giờ giới chơi đồ cổ chúng ta đều cho rằng kỹ thuật mạ vàng bắt đầu từ thời Chiến Quốc, nhưng chiếc vòng hoa này hình như khiến chúng ta phải xem lại lịch sử của kỹ thuật mạ vàng. Giám định sư phấn khởi nói tiếp: - Đây chắc chắn là một món đồ quý hiếm và cũng là phát hiện mang tính lịch sử trong giới chơi đồ cổ! Dương Tử Mi không hiểu ý của giám định sư cho lắm. Cô chỉ biết chiếc vòng hoa của mình có lịch sử lâu đời nên cũng sẽ rất giá trị. - Vậy trị giá của nó bao nhiêu? Có người hỏi. Giám định sư lắc đầu nói: - Món đồ này tôi không thể định giá được. Nếu ý nghĩa mở ra thời đại mới của nó được giới chơi đồ cổ thừa nhận thì nó là một món đồ vô giá, có thể đấu giá rất cao. Nếu lấy giá của các đồ đồng nhà Thương khác hiện tại để tính thì cũng khoảng ba trăm ngàn. Mọi người lại thở mạnh một cái nữa. Ba trăm ngàn đối với người đương thời mà nói đã là món tiền rất lớn rồi. Giá nhà lúc đó là hai, ba trăm đồng một mét vuông, ba trăm ngàn có thể mua mười căn nhà diện tích một trăm mét vuông. Nếu ở thời điểm hiện tại thì đã thuộc hàng đại gia bất động sản rồi.