Dị giới
Chương 3
"Trở về, bẩm mẫu hoàng, bổn công chúa sau bữa cơm trưa sẽ đến gặp bà"
Thiếu nữ cầm một phần điểm tâm ăn xong, dùng khăn tay do tỳ nữ đưa lại lao sạch, hoàn toàn không để tâm đến việc bản thân sắp gặp phải người cầm quyền của Nguyệt quốc, cũng chính là mẫu thân chia lìa mười mấy năm. Thái giám không dám thúc giục, chỉ dám ưng tiếng dạ, rồi xoay người cung kính rời đi, hôm trước vị nhị công chúa này mặt không đổi sắc mà trượng đánh một nữ tỳ của đại công chúa, nghe nói khi đem vị nữ tỳ đó xuống đã muốn hấp hối, từ đó danh tiếng hung tàn của vị nhị công chúa này càng truyền khắp hoàng cung.
Thác Bạt Tĩnh được hai bên nữ tỳ đỡ dậy, thong thả mà đi dạo một vòng trong hoa viên nội điện, dựa theo kế hoạch giảm béo của Quản lý giả thì khoảng năm tháng nàng hoàn toàn có thể hạ số cân nặng đến mức lý tưởng nhất.
Nhìn một bàn chỉ vài phần cháo hoa cùng mấy đạo đồ rau xào xanh tươi, Thác Bạc Tĩnh không khỏi rất vừa lòng, đầu bếp của nơi này đúng là tay nghề cao siêu. Trên thực tế, Thác Bạt Tĩnh không hề biết là đầu bếp của Tĩnh điện vốn là một viên đầu bếp nhỏ nhoi tay nghề tầm thường vốn không được trọng dụng, hợp thời nàng vừa chuyển vào cung vị đầu bếp tự nhận bản thân xui xẻo mới bị tuyển đến Tĩnh điện làm chủ phòng bếp.
Dùng xong bữa trưa dưới sự trợ giúp của hai tỳ nữ chọn lấy một bộ cung phục màu thiên thanh, lại ngồi xuống bàn trang điểm cho hai người, một người búi tóc một người chọn trang sức, gây sức ép hơn nữa tiếng mới xong.
Thác Bạt Tĩnh nhìn trong gương tuy bộ dáng vẫn thịt mỡ núc ních nhưng qua bàn tay của hai tỳ nữ thì không còn dáng vẻ kệch cỡm, khó coi mà hiện ra mấy phần quý khí.
"Rất tốt, hai ngươi tên gì"
"Nô tỳ An Bình"
"Nô tỳ An Lạc"
An Binh bộ dáng hơi có da thịt, mắt hạnh tròn tròn, vẻ ngoài được xem là thanh tú, đáng yêu. An Lạc lại mang dáng vẻ nhỏ gầy, mặt mày có vẻ hơi nghiêm túc.
Thác Bạt Tĩnh quan sát hai người, cực vừa lòng, "Từ nay, các ngươi theo hầu ta, chỉ cần thành thật trung thành, bổn công chúa tuyệt không bạc đãi", lại lấy hai cây trâm trong hộp trang sức ban thưởng cho hai người.
"Tạ công chúa" An Bình cùng An Lạc quả thật là không thể tin chuyện tốt lại đáp xuống đầu mình, cung kính tạ ơn, mới đưa tay nhận.
"Đi nào, cùng bổn công chúa đi diện kiến mẫu hoàng" Thác Bạt Tĩnh mạnh mẽ xoay người, hai chắp sau lưng thong dong mà tiến về Phượng Quan điện gặp mặt mẫu thân cũng là Vương của Nguyệt Quốc.
"Vương, nhị công chúa cầu kiến"
Vốn đang phê tấu sở, Hiếu Văn Vương để bút xuống, "Truyền"
"Nữ nhi Thác Bạt Tĩnh, tham kiến Mẫu hoàng" Thác Bạt Tĩnh đối với lễ nghi gặp người thì quỳ này không có hảo cảm, nề hà hiện tại phía trên nàng còn đè nặng một Hiếu Văn Vương không thể không hạ đầu gối.
Thác Bạt Văn không quá hài lòng về người sắp nối ngôi này của bà nhưng hiện tại hoàn toàn không còn người tuyển.
"Đứng lên đi, nữ nhi đã quen với nơi này hay chưa", Lúc đem đứa con này về bà đang bị quấn thân bởi hôn lễ của đại công chúa, nên chưa có thời gian hỏi thăm, nay nghe được tin tức trong cung lưu truyền, không thể không tạm gác mọi chuyện, chỉ ngại đứa con này ẩn lòng bất mãn thì không tốt.
"Mẫu hoàng không tất lo lắng, nữ nhi cảm thấy nơi ở không tệ", đối với vị mẫu thân ngang trời xuất thế này, Thác Bạt Tĩnh hoàn toàn không có cái gọi là tử mẫu chi tình, huống chi bản thân nàng sống hơn hai mươi mấy năm, cái gọi là tình mẫu tử nàng hoàn toàn chỉ thấy trong sách.
Thấy nhị nữ nhi vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói cũng không lộ ra tia bất mãn nào, Thác Bạt Văn trên mặt rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ hài lòng, "Ngày mai là điển lễ đăng cơ của con, mẫu hoàng hiện tại sức cùng lực yếu, Nguyệt quốc trọng trách chỉ có thể dựa vào con, Tĩnh nhi, với binh lực của Thác Bạt gia có thể hộ con cùng Nguyệt quốc, chỉ mong con sáng suốt không để Nguyệt quốc lâm vào an nguy", Thác Bạt Văn sở dĩ lựa chon nhị nữ nhi kế vị mà không lo đứa con này hủy Nguyệt quốc cũng là an tâm vào quân đội của Thác Bạt gia và sự trung tâm với Nguyệt quốc của phụ thân bà, nhất định sẽ dạy dỗ nhị nữ như thật tốt, dù không làm được một vị Vương trác tuyệt cũng không đến mức đưa Nguyệt quốc vào tình cảnh khó khăn.
"Tĩnh nhi đã hiểu, không nhọc mẫu hoàng lo lắng".
--- ------ ------ ------ ------ -----0.0---- ------ -----
Buổi sáng ngày hôm sau, Thác Bạt Tĩnh chính thức vận lên vương phục xa hoa, mang theo mũ miện long trọng, trong một buổi sáng bắt đầu của mùa xuân còn mang khí lạnh của mùa đông vừa qua, dưới cờ hiệu nền đen thiêu hoa sen tịnh đế, trước mặt chúng thần Nguyệt quốc, đi lên vương tọa của Nguyệt quốc.
Nghi thức kế vị cũng không cần thông tri các quốc gia khác để tặng lễ, thế giới này quốc gia thật sự nhiều lắm, sau nghi thức chỉ cần truyền tin ra ngoài để các quốc gia khác biết quốc chủ hiện tại đã thay đổi, cũng có quốc gia dâng lễ vật nhưng cũng không có quy định đặc biệt về phương diện này, chỉ cần ngẫm lại từng có quốc gia đưa lên hạ lễ, nhưng lễ vật còn chưa tới thì quốc gia kia đã bị diệt vong thì quả thật không biết lễ vật này có nên nhận hay không vì vậy đây là nguyên nhân không có những quy định như thế.
“Ta, Thác Bạt Tĩnh, thuận theo thiên ý, nơi đây đăng cơ vị Vương, lấy niên hiệu Hiếu Vũ Vương” Mỗi chữ mỗi câu đều đọc rõ ràng, tất cả quân thần, dân chúng Nguyệt quốc điều biết hôm nay, bọn họ có tân Vương.
“Thác Bạt gia Thác Bạt Hoàng, tham kiến Hiếu Vũ Vương, chúc mừng Quân thượng thành vương”. Thác Bạt gia chủ, phụ thân của Thác Bạt Văn, cầm đầu chúng tướng quỳ xuống, tỏ lòng trung thành với vị tân Quân thượng của Nguyệt quốc, mặc dù là nhà mẹ đẻ của tân Vương nhưng không hề bày tỏ thái độ cao ngạo, tư thế thuần phục mà thành kính quỳ bái.
“Kì gia Khải Võ tham kiến chủ công, chúc mừng Quân thượng thành vương.” Lúc này đây Kì gia Gia chủ đã quỳ xuống, phía bên hắn là đại diện cho văn thần.
Sau khi nghi thức hoàn thành,Thác Bạt Tĩnh cũng không cảm thấy sinh hoạt của nàng có gì biến hóa, làm vua ở thế giới này cũng ngoài ý muốn dễ dàng, Thần Ân giả có địa vị tuyệt đối, người không có năng lực cơ bản không có cơ hội thượng vị, cũng không có chuyện soán ngôi, thường dân cơm no áo ấm, có Thần Ân giả tồn tại thậm chí mưa thuận gió hòa, ít thiên tai, họ đối với Thần Ân giả càng sùng kính, càng an phận thủ thường, nếu như không phải chiến loạn triền miên thì đây thực sự là một thế giới phi thường tốt.
Mà điều Thác Bạt Tĩnh cần làm là mỗi ngày theo hai vị gia chủ của Thác Bạt gia và Kì gia học tập giải quyết chính vụ, mỗi sáng khai một lần hội nghị với các văn thần võ tướng, hội báo nơi nào nơi nào xuất hiện quốc gia mới, nơi nào nơi nào quốc gia diệt vong, lại trình bày ý kiến về việc huấn luyện quân đội hoặc là Nguyệt quốc nên cải cách cái gì cái gì, đa số chỉ là bọn người ở dưới nói Thác Bạt Tĩnh chỉ việc ngồi nghe, sau đó do hai vị gia tộc đứng đầu là kết luận, thời gian tự do còn lại thì tu luyện, làm thí nghiệm mà chỉ có mình nàng biết.
Thay đổi cũng không phải không có, tỷ như Hiếu Văn Vương hiện tại được xưng là Hiếu Văn Thái Hậu phải dời khỏi Phượng Quan điện, mà đến Thiên Thọ điện để ở để nhường chỗ cho tân Vương, sau khi tân vương kế vị hai vị muội muội tam công chúa và tứ công chúa dù muôn vạn lần không muốn cũng phải đến triều bái tân Vương.
Do việc liên hôn với Dịch quốc được truyền ra ngoài khiến cho những quốc gia khác có phần e ngại không dám vọng động, Nguyệt quốc cũng được cơ hội thở dốc, tạm thời không có bị ngoại địch quấy nhiễu chuyên tâm nghỉ ngơi lại sức.
Thác Bạc Tĩnh khép quyển sách trên tay lại, đặt lên một vị trí gần đó, có Quản lý giả tựa như một cái máy tính thông minh giúp sao lưu phân tích mọi số liệu, trong vòng hơn năm tháng nàng đã xem gần hết số sách có trong thư viện của hoàng cung, cũng hiểu hơn về con người cũng như năng lực ở nơi đây.
Nữ tử dung mạo diễm lệ có thể xưng với một câu khen bế nguyệt tu hoa, dáng người yểu điệu, gầy yếu, vòng eo nhỏ nhắn như thể chỉ cần một chút sức lực là có thể bẻ gãy, làn da trắng noãn như dương chi bạch ngọc thượng đẳng, xứng thượng cung trang màu vàng chói, hiện lộ một thân quý khí bức người của vương tộc càng khiến người vô pháp nhìn thẳng.
Tùy tay lấy một mặt nạ đeo lên mặt, Thác Bạt Tĩnh mới bước chân ra khỏi điện.
Hơn năm tháng qua, Thác Bạt Tĩnh kiên trì dựa vào biện pháp của Quản lý giả chế định, không phụ kì vọng khiến nàng giảm hạ một thân mỡ thịt dư thừa gần trăm kí đến hiện tại một thân nhẹ nhàng, linh hoạt, hơn nữa cũng hiển lộ rõ dung mạo của thân thể này, tuy bản thân nàng sinh trưởng ở thời tận thế đối với dung mạo xấu xí dữ dằn của dị thú đã xem quen, đối với bản thân xấu hay đẹp nàng cũng không biết nhưng nhìn ánh mắt kinh ngạc, thảng thốt của những người xung quanh khi nàng dần gầy xuống cũng có thể đoán dung mạo này nhận người chú mục đến mức nào, vì thế bản thân không thích việc mình vị người vây xem nên khi đi ra ngoài nàng luôn dùng mặt nạ để che dấu dung mạo, ngoại trừ tỳ nữ thân cận là An Bình cùng An Lạc và hai vị gia chủ Thác Bạt gia, Kì gia ra thì không người nào thấy được dung mạo thật của Nguyệt quốc quốc chủ hiện giờ.
"Quân thượng, Kì gia gia chủ cùng Thác Bạt gia gia chủ cầu kiến", vừa mới bước chân ra khỏi điện, thì một thái giám không dám chậm trễ dem sự tình bẩm báo.
--- ------ ------ --------0.0---- ------ ------ ------
Kì gia gia chủ Kì Khải Văn vẻ mặt nghiêm túc chờ Thác Bạt Tĩnh đem tin tức trong thẻ tre xem hết, ông cũng biết chuyện này liên quan trọng đại không dám chậm trễ chỉ vừa bắt được tin là vội dẫn người vào cung ngay, “Quân thượng, Man quốc lần này toàn lực xuất binh, xem ra ý đồ thâu tóm Nguyệt quốc đã hiện rõ”. Man quốc vốn là quốc gia gần bên Nguyệt quốc, lần trước gây chiến khiến Vương bị trọng thương cũng là bọn họ, may có Dịch quốc phái binh tương trợ mới yên lặng một thời gian.
Thác Bạc Tĩnh sắc mặt trầm xuống, nhưng rất nhanh lấy lại sắc mặt bình thường, híp mắt nhìn thẻ tre trong tay, nàng hiện tại đối với thế giới đã vô cùng nắm rõ, bây giờ cần thời cơ để chính thức cầm quyền, Man quốc đánh tới chính là một cơ hội cầm giữ binh quyền tốt nhất.
Thác Bạt Tĩnh cùng hai vị đại gia chủ hướng phòng chính sự đi, triệu tập trọng thần, đối với chuyện này tiến hành thương nghị.
Các trọng thần được gọi đến, một đám thấp thỏm đứng dưới điện, khi đem sự tình nói xong, tất cả đều có khuynh hướng cầu hòa, cũng có thỉnh chiến nhưng mà phương thức thỉnh chiến không phải cùng Man quốc đối chiến, mà là phái người cấp tốc hướng về Dịch quốc cầu viện binh.
Thác Bạt Tĩnh ngồi trên đế tọa, hai tay chơi đùa tràng hạt được làm bằng Huyết ngọc, cả tràng hạt quấn quanh đôi tay thon nhỏ, màu đỏ cùng màu da trắng noãn của nàng đan xen lẫn nhau nhìn vô cùng đẹp mắt, nghe bên dưới thảo luận, vẻ mặt càng ngày càng không kiên nhẫn.
"Báo_______, Man quốc dẫn hai mươi lăm vạn đại binh tấn công U thành.....toàn thành, bị, bị diệt"
"Cái gi!"
"Toàn thành, bị, bị diệt là, là thế nào"
"Không thể nào có chuyện đó"
Truyền tin tức là một binh lính đóng quân ở Tân thành gần với U thành nhất, ánh mắt hắn đỏ lên, quỳ rạp trên đất, lớn tiếng, đau đớn nói: "Bẩm, toàn thành gần mười nghìn dân chúng tất cả điều bị binh lính Man quốc tàn sát, thi thể bị chúng ném ở trong hố, nổi lửa đốt sạch, hiện tại bọn chúng đang dẫn quân tiến về Tân thành, thỉnh Chủ thượng mau đem quân ứng cứu".
Khắp triều đình diều bị tiếng hét phẫn uất kia chấn động, không ai lên tiếng, mười nghìn dân chúng đó là tất cả dân cư sống ở U thành, bọn họ chỉ sợ không muốn tin cũng không được.
Thác Bạt Tĩnh mở mắt, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói nghiêm khắc vang lên.
“Tập họp binh lực tiến thẳng đến Tân thành”, nàng đảo mắt nhìn triều thần phía dưới điện, khí thế trên người ép đến mỗi triều thần điều không dám cùng nàng đối mặt, đồng thời cũng kinh hoàng, Vương của bọn họ khi nào lại trở nên sắc bén đến như thế, "Dịch quốc trợ ta một lần, chúng ta cắt đi hai thành trì lớn, trợ tiếp lần thứ hai, chúng ta phải cắt đi bao nhiu thành trì, lần tới thì thế nào, đừng quên Dịch quốc cùng Nguyệt quốc vốn là hai quốc gia khác nhau, Man quốc như sài lang, Dịch quốc có khác nào như hổ báo, Man quốc đánh đến quốc gia của ta, các người lại có ý muốn cầu hòa, các người nguyện ý phục thân làm thiếp, ta không đồng ý".
Thác Bạt Tĩnh mạnh mẽ đứng lên, nhìn triều thần quỳ rạp dưới chân,"Man quốc đạp phá đất đai Nguyệt quốc, giày xéo dân chúng Nguyệt quốc, xem chúng ta không khác súc vật, Thác Bạt Tĩnh ta thà cùng bọn địch quốc kia máu chảy đầm địa trên chiến trường, cũng quyết không khụy gối dưới chân ác quốc, kẻ nào còn lên tiếng cầu hòa, ta sẽ xem như ý đồ phản quốc thông đồng cùng bọn ác quốc kia khinh nhục Nguyệt quốc ta".
"Thần không dám" Triều thần bên dưới ai còn dám mở miệng lên tiếng, thậm chí có triều thần vừa rồi mở miệng cầy hòa không khỏi mồ hôi lạnh vì lời nói ngoan của Thác Bạt Tĩnh.
"Chư vị đại thần, ta sẽ dẫn dắt quân lính Nguyệt quốc đánh tan quân xâm lược, khiến cho Man quốc tự nếm quả báo, ta sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu"
“Vâng!”
Thác Bạt Tĩnh trên người uy nghi tản ra, khiến mọi người không tự giác thần phục, đây là thời đại chiến tranh loạn lạc, nhường nhịn, cầu hòa chỉ làm quốc gia ngày một yếu kém, chỉ có không ngừng tiến lên, mới khiến quốc gia một bước đi ra.
“Chuẩn bị chiến tranh.” Theo mệnh lệnh của Thác Bạt Tĩnh, cao thấp Nguyệt quốc bắt đầu chuyển động. Đây là một cuộc chiến không thể bại, bại tương đương với diệt quốc, cũng là lần đầu Thác Bạt Tĩnh lấy thân phận là Vương đi ra chiến trường, là lúc quyền lực của nàng một bước đăng đỉnh.
Dân chúng Nguyệt quốc biết được U thành bị diệt, trong lòng khổ sở, cũng có căm hận, khi nghe Vương của họ thề sống chết báo thù cho dân chúng U thành, tất cả điều nhất tề hoan hô, đây là Vương của bọn họ, đang đứng ra bảo vệ bọn họ, đang vì bọn họ mà chiến đấu.
“Dân tâm hướng về, ông ngoại, Kì gia chủ đây mới là lực lượng nòng cốt của Nguyệt quốc” Thác Bạt Tĩnh nhìn một hàng dài người xếp hàng trước quân doanh để xin nhập ngũ, trong đó thậm chí có những thiếu niên còn chưa đến tuổi thành niên, Thác Bạt Hoàng cùng Kì Khải Văn vẻ mặt phức tạp nhìn thiếu nữ trước mặt, bọn họ vốn cho là Vương thượng của bọn họ vẫn là một cô bé còn chưa lớn, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào.
“Ta ý đã quyết, các ngươi không cần nói tiếp, trận chiến này, ta nhất định phải đi”
Thác Bạt gia chủ cùng Kì gia chủ nhìn nhau, thở dài, Vương thượng có chính kiến riêng là chuyện tốt nhưng trận đánh này quá mức hung hiểm, nếu Vương thượng có bề gia thì hoàng tộc Nguyệt quốc thật sự không xong.
Thác Bạt Tĩnh phẩy tay áo, tiêu sái mà đi, nàng không muốn nghe các đại thần ngoài miệng lo lắng, ở trong lòng kì thực không tin tưởng nàng có thể thắng, trận chiến này chính là đánh dấu bản thân nàng có thể đủ danh vọng bước vào chủ trì triều đình, đến lúc đó nàng có nhiều việc muốn thực hiện, sẽ không gặp nhiều cản trở.
Khuyên bảo không được Vương thượng, bọn họ chỉ có thể nhìn Thác Bạt Tĩnh mặc chiến giáp, mang theo quân đội xuất phát. Giữa ánh mặt trời chói chang, màu bạc của chiến giáp như dát thêm một tầng bạch kim khiến người chói mắt.
"Man quốc tàn sát con dân của chúng ta, đốt phá đất đai của chúng ta, ta, Vương của Nguyệt quốc xin thề khiến bọn chúng trả giả cho tất cả tội ác trên, quân đội Nguyệt quốc tất thắng".
"Tất thắng"
"Vương thượng anh minh"
"Nguyệt quốc tất thắng"
Giữa tiếng la rung trời, Thác Bạt Tĩnh dẫn theo mười vạn đại quân hướng Tân thành mà đi, mở đầu cho trận chiến đầu tiên của nàng ở thời đại này.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
250 chương
23 chương
161 chương
3 chương
121 chương
93 chương