Dị Giới Thú Y
Chương 475 : Đếm ngược thời gian Ái Lệ Ti hồi sinh
"Cái này cũng gọi là chứng cứ sao?" Sở Thiên chỉ vào tờ giấy cười chế giễu.
Những mảnh giấy vụn vàng khè chắp vá vào miễn cưỡng có thế cho người ta thấy được là một bức Kinh Lạc Đồ về cơ thể người, nhưng thiếu rất nhiều bộ phận. Sở Thiên dám đảm bảo, nếu Sơn Đốn dùng thứ này nghiên cứu thì thứ thuật Tế Tự được nghiên cứu ra sẽ biến người thành yêu nhân!
"Đây chính là chứng cứ!" Sơn Đốn cẩn thẩn để tờ giấy lên tay, ghép từng mảnh từng mảnh vào, bên cạnh còn có tấm lá chắn ma pháp chống gió. Nhìn bộ dáng đến thở cũng không dám thở mạnh của hắn, Sở Thiên cười thầm không ngớt. Thứ đồ không có chút giá trị hắn vứt đi mà giờ lại có người coi là bảo vật!
Sơn Đốn hai tay như nâng bảo vật đưa Kinh Lạc Đồ ra trước mặt Sở Thiên, "Tự ngươi xem đi, bút tích bên trên An Đông Ni điện hạ đã xác nhận, chính là do ngươi viết!"
Sở Thiên liếc một cái, trên đó quả đúng là những ghi chép học tập năm đó hắn ghi lại, có điều y thuật của Sở Thiên đã tiến bộ sau nhiều năm, lại dung hợp sự trợ giúp của Thần Lực, hắn đã vượt qua trình độ y học ở trái đất lâu rồi. Những ghi chép này bây giờ Sở Thiên coi như là bài tập của một học sinh tiểu học non nớt.
"Ngươi xem!" Sơn Đốn nói tiếp: "Cơ thể người trên bức đồ này căn bản không phải là vẽ lên, cũng không phải dùng ma pháp in lên. Những hình này đã dung hợp làm một với giấy, trừ nữ thần ra, còn có ai có thể làm được như vậy?"
Đần độn, đây chính là kỹ thuật in laze ở trái đất! Sở Thiên cười nhạt: "Còn gì nữa không?"
"Thế vẫn chưa đủ sao?!" Sơn Đốn giận dữ, "Mọi người đều là Tế Tự, tuy không hiểu những bức hình này, nhưng ta và An Đông Ni điện hạ đều có thể khẳng định chúng được dùng để chữa bệnh! Hơn nữa những bút tích ngươi để lại rõ ràng chính là những điều tâm đắc của mình!"
Sơn Đốn rất tin vào những suy đoán của mình, "Ngươi đã là đại lục đệ nhất Tế Tự, còn có thứ gì đáng để ngươi học tập không? Đương nhiên chính là thuật Thượng cổ Tế Tự rồi! Vì thế ngươi nói tự sáng tạo ra thuật Thượng cổ Tế Tự căn bản là nói láo! Những điều đó là do ngươi học lỏm được từ trên tấm đồ này, sau đó ngươi giữ riêng cho mình bí pháp của nữ thần!"
An Đông Ni khẽ chau mày, thần chí của tên cuồng tín đồ Sơn Đốn này e là đã loạn rồi. Lời nói của hắn không thông qua sự cân nhắc đắn đo, có điều lai lịch thuật Thượng cổ Tế Tự của Sở Thiên đúng là đáng nghi ngờ!
"Phất Lạp Địch Nặc, cái này rốt cuộc có phải do nữ thần để lại không? Có phải ngươi đã lấy cắp bí pháp của nữ thần?" An Đông Ni nói lạnh lùng, "Ta nhớ rất rõ, năm đó ngươi nói dựa vào may mắn mà trị được vết bỏng, nhưng thuật Thượng cổ Tế Tự là sao? Lẽ nào cũng là may mắn?!"
"Nữ thần, ha ha, nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên bỗng nhìn Mã Lý Ngang lạnh băng, hỏi: "Lão sư, đừng để ý đến tên điên Sơn Đốn này. Học trò muốn biết Mã Lý Ngang đã nói gì với lão sư? Lão sư có biết thân phận của Mã Lý Ngang không?"
An Đông Ni khựng lại: "Mã Lý Ngang miện hạ là Thượng Vị Quang Minh Thần Hỗn Loạn!"
Sở Thiên bật cười lớn, bình thường An Đông Ni lão sư rất thông minh nhưng cũng là một cuồng tín đồ, một khi liên quan đến Ái Lệ Ti là không tránh khỏi hấp tấp. Mã Lý Ngang chắc chắn đã dựa vào sự hiểu biết về nữ thần Sinh Mệnh mà mạo danh Thuộc Thần của Ái Lệ Ti!
"Quang Minh Thần tộc?! Ha ha! Lão sư, người có biết tiêu chuẩn phân chia Thần tộc của nữ thần Sinh Mệnh không?"
"Lẽ nào ngươi lại biết?"
Sở Thiên cười: "Đương nhiên trò biết, Ái Lệ Ti miện hạ chọn Quang Minh Thần tộc chỉ có một tiêu chuẩn, đó chính là da đủ trắng!" Nói rồi, Sở Thiên chỉ Mã Lý Ngang, "Lão sư nhìn mặt hắn xem!"
"Nói láo!" An Đông Ni nổi giận đùng đùng, "Nữ thần không thể phân chia Thần tộc như vậy! Thống lĩnh của Quang Minh Thần tộc không thể vớ vẩn như thế được!"
Sở Thiên nhún vai bất lực, tại sao chân tướng sự thật mà không có ai tin?!
Nheo mắt nhìn Mã Lý Ngang, Sở Thiên không đoán được hắn đang nghĩ gì, mục đích của Mã Lý Ngang là gì? Sơn Đốn chỉ là một quân cờ, nhưng một Thượng Vị Thần như Mã Lý Ngang tại sao mặc kệ sự tôn nghiêm đi mạo danh đối thủ để lừa An Đông Ni?
Sở Thiên cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, chắc chắn Mã Lý Ngang muốn lợi dụng An Đông Ni để đạt được mục đích gì đó!
Nữ thần Sinh Mệnh!
Sở Thiên bỗng nhận ra rằng, có lẽ Mã Lý Ngang đã nhắm Ái Lệ Ti!
Quả nhiên, An Đông Ni đã chứng thực suy đoán của Sở Thiên, "Phất Lạp Địch Nặc, Mã Lý Ngang miện hạ nói ngươi có khả năng hồi sinh nữ thần, nhưng lại sợ sau khi hồi sinh nữ thần truy cứu tội cướp riêng bí pháp, vì thế ngươi không muốn hồi sinh nữ thần, có phải thế không?"
"Ha ha!" cuối cùng Sở Thiên đã hiểu tất cả những lời nói láo của Mã Lý Ngang.
Đầu tiên Mã Lý Ngang mạo danh Quang Minh Thần tộc, có được sự tín nhiệm của An Đông Ni, rồi để lộ cho An Đông Ni, nói rằng năm đó nữ thần Sinh Mệnh để lại bí pháp có thể hồi sinh mình - thuật Thượng cổ Tế Tự, mà Sở Thiên thì có được bí pháp nhưng lại giữ không muốn dùng để hồi sinh nữ thần!
An Đông Ni nổi giận là vì Sở Thiên có thể hồi sinh nữ thần nhưng không không làm! Có lẽ An Đông Ni không hoàn toàn tin Mã Lý Ngang, nhưng đối diện với sự mê hoặc là sự hồi sinh nữ thần, cuồng tín đồ này nguyện làm mọi việc!
Như vậy, mục đích của Mã Lý Ngang đã rất rõ ràng, hắn muốn lợi dụng An Đông Ni, ép Sở Thiên hồi sinh nữ thần Sinh Mệnh!
Nhưng như thế thì có lợi gì cho Mã Lý Ngang? Cái này Sở Thiên chưa đoán ra được.
"Mã Lý Ngang miện hạ, ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta có thể hồi sinh nữ thần?"
"Ta có thể chứng minh!" bỗng có một bóng người xuất hiện trước mắt Sở Thiên.
"Thuẫn? Ngươi vẫn chưa tự phát nổ sao?" Sở Thiên kinh ngạc.
Thuẫn có thể xuất hiện ở đây, lý do rất đơn giản.
Thật ra mỹ nhân ngư ràng buộc Thuẫn cũng giống như phân thân của A Mạt Kỳ, chủ nhân xảy ra chuyện, phân thân cũng yếu đi hoặc tan biến. Năm xưa, khi mỹ nhân ngư đến địa ngục, cũng đã có ghi chép về sự đào tẩu của Thuẫn, có điều lúc đó bị Sa Lỗ dùng sức mạnh mỹ nhân ngư để lại ngăn chặn. Nhưng bây giờ mỹ nhân ngư đã thành người bình thường, mọi thế lực của Biển Cấm đều ở địa ngục, vậy Thuẫn có thể thoát khỏi đó không có gì lạ, dù sao thì hắn cũng có thể coi là Thần Không Gian!
Thuẫn giơ qua giơ lại một viên đá pha lê ma pháp, "Biển Cấm có một quy định, chính là thích theo dõi khách, mà ta vừa khéo có được viên pha lê này, bên trong ghi lại những chuyện ngươi từng làm ở Biển Cấm! Ha ha, ngay Chủ Thần cũng có thể sáng tạo ra, phục hồi nữ thần có gì mà ngươi không làm được?"
An Đông Ni rõ ràng là đã từng gặp Thuẫn, An Đông Ni nói lạnh lùng, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi còn gì để nói không?"
"Các ngươi không phải chỉ muốn ta hồi sinh nữ thần thôi sao?! Hừ!" Sở Thiên nheo mắt, hắn vốn đã có ý định hồi sinh nữ thần rồi, nhưng không được chắc chắn trăm phầm trăm nên mới từ bỏ, "Vậy ta thử xem sao!"
An Đông Ni mừng rỡ, hôn tiểu Sở Viêm một cái rõ kêu.
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch thần sắc tái mét, nhảy chồm vào lòng Sở Thiên, leo lên vai, cắn mạnh vào tai hắn.
"Ái, làm cái gì vậy?" tai bị cắn chảy máu, Sở Thiên tóm lấy Tiểu Bạch, đang định nói thì phát hiện Tiểu Bạch lắc đầu lia lịa, mắt đầy sự lo lắng, cơ thể cũng run lẩy bẩy.
Phất Lạp Địch Nặc, nếu ngươi dám hồi sinh nữ thần, ngươi sẽ không xong với bản tiểu thư đâu!
Tiểu Bạch không nói, linh hồn cũng không, nhưng Sở Thiên cảm nhận được ý đó một cách rất rõ ràng.
Phất Lạp Địch Nặc, ngươi còn đợi gì? Mau cùng ta đi hồi sinh nữ thần!" An Đông Ni quát.
"Lão sư đợi chút đã!"hai tay giữ chặt Tiểu Bạch, cười: "Hai vị lão gia, phiền hai ngươi chăm sóc Tiểu Bạch!"
"Ngươi đi hồi sinh Ái Lệ Ti thật sao?" Lạp Hy Đức cau mày.
"Nếu ta không đi, An Đông Ni lão sư sẽ không tha cho ta đâu!" Sở Thiên cười, đưa Tiểu Bạch cho Lạp Hy Đức, nói nhỏ: "Yên tâm đi, sau khi hồi sinh, Ái Lệ Ti cũng không thể có được toàn bộ thực lực! Phiền ngài dùng đá liên lạc thông báo về cho Bố Lôi Trạch, bảo A Mạt Kỳ đưa giáo đầu của Kỵ Sĩ Đoàn đến đây!"
Lạp Hy Đức lông mày giật giật, hắn hiểu ý của Sở Thiên, cười thầm, tiểu tử này thật thâm hiểm, muốn khống chế cả nữ thần Sinh Mệnh trong tay! Giáo đầu cua Kỵ Sĩ Đoàn… không phải là Chiến Thần sao?!
Đi thử một chút, nếu nữ thần có thể hồi sinh thật thì dùng Chiến Thần đối phó với Mã Lý Ngang và Thuẫn. Rồi lừa nữ thần Sinh Mệnh chưa hồi phục hết thực lực về Bố Lôi Trạch, đây chính là tính toán của Sở Thiên!
"Long Hoàng bệ hạ, chúng ta đi thôi!" Mã Lý Ngang cười ha hả, chỉ chỉ xuống dưới đất.
"Đợi chút nữa! Trợ thủ của ta sắp đến rồi!"
Lúc ấy, Lạp Hy Đức dùng đá liên lạc kết nối về Bố Lôi Trạch.
Một lúc sau, trên đỉnh Tiếp Thiên xuất hiện một Không Gian thông đạo, A Mạt Kỳ hộ tống Chiến Thần đến.
"Là ngươi?!" Mã Lý Ngang nuốt nước bọt cái ực, nghĩ bụng, chết rồi! Sao Phất Lạp Địch Nặc lại có thể mệnh lệnh được cho Chiến Thần? Hắn không phải Thần Hoàng thật sự mà!
Sở Thiên cười cười với Mã Lý Ngang, Sở đại thiếu gia đâu có ngốc, hiện giờ ai cũng hy vọng nữ thần hồi sinh, vậy thì làm thôi! Nhưng mục đích hồi sinh nữ thần của Mã Lý Ngang và Thuẫn không rõ ràng, Sở Thiên cần phải đảm bảo sau khi hồi sinh nữ thần phải rơi vào tay mình!
"A Mạt Kỳ, đến chỗ Khách Thu Sa, nói với đại bá của Khách Thu Sa, hình như Hắc Ám Thần có âm mưu uy hiếp Quang Minh Thần tộc, một câu thế thôi được rồi!" Nghĩ một lúc, Sở Thiên lại bổ sung, "Sau khi xong mọi việc, đá liên lạc của ngươi lúc nào cũng phải mở, có rắc rối gì thì đưa cả A Tư Nặc đến đây!"
Sau khi sắp xếp xong đâu vào đấy, Sở Thiên nheo mắt nhìn Mã Lý Ngang cười, "Giờ thì có thể đi hồi sinh nữ thần rồi!"
An Đông Ni và Sơn Đốn thì vô cùng phấn khích, còn Mã Lý Ngang và Thuẫn thì thần sắc không được tốt. Thuẫn không biết Chiến Thần nhưng hắn nhìn A Mạt Kỳ khi đi qua không gian là biết, hiểu biết của người này về sức mạnh không gian còn mạnh hơn hắn. T
Sở Thiên chậm rãi bước vào căn nhà lá, đằng sau, Tiểu Bạch nhắm mắt một cách tuyệt vọng, sớm biết thì lần trước đã không dùng sức mạnh linh hồn để nói chuyện. Lần này còn nguy cấp hơn lần trước, đáng lẽ ra nên giữ sức mạnh cho lần này!
"Ma ma xinh đẹp, sao vậy?" tiểu Sở Viêm trên tay Lạp Hy Đức khẽ nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy, ma ma sợ gì?"
Tiểu Bạch ôm đầu đau khổ, chỉ xuống dưới: đồ ngốc, linh hồn ngươi mạnh như vậy, không biết tự nhìn sao?!
Tiểu Sở Viêm chớp chớp mắt, cúi đầu, chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ là cái đỉnh núi thôi!
Nghĩ nghĩ một lúc, tiểu Sở Viêm không hiểu ma ma xinh đẹp muốn mình nhìn cái gì, thôi, vậy thì nhìn cha vậy.
Linh hồn của tiểu Sở Viêm đi theo Sở Thiên, rất nhanh đã nhìn thấy một cái quan tài bằng băng, với Ái Lệ Ti nằm bên trong…
"Sợ quá! Hu hu!" tiểu Sở Viêm khóc thét lên.
Truyện khác cùng thể loại
303 chương
364 chương
108 chương
130 chương
71 chương
100 chương
187 chương