Dị Giới Thú Y
Chương 397 : Hai phương pháp
"Trực tiếp mời Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ tới đây đi!" Trong tháp phía bên trái điện tuyền ra một giọng nói uy nghiêm của Bào Uy Nhĩ.
"Tuân lệnh, bệ hạ!" Mai Lệ Nhĩ đi trước dẫn đường, dẫn Sở Thiên đi vào cổng của điện bên trái.
Từ xa nhìn ba ngọn tháp nhọn không phải quá hùng vĩ khí thế, thậm chí có đôi chút nhỏ bé, nhưng khi Sở Thiên thật sự bước vào dưới tháp của tòa điện đột nhiên cảm thấy mình dường như đã đi vào một không gian khác, trong không gian này, toàn một màu trắng khiết, phía tháp nhọn cao chót vót trăm thước hiện ra thần bí dị thường, dường như đang bảo vệ bí mật gì đó của Bào Uy Nhĩ.
Đi lên cầu thang vòng trong điện trực tiếp thông lên tòa tháp, Sở Thiên nhìn thấy Bào Uy Nhĩ trong một đại điện rộng rãi, còn có La Đức Mạn ở bên cạnh nàng.
"Ồ, mấy ngày không gặp, hai vị phu nhân lại xinh đẹp nhiều hơn rồi!" Lão háo sắc La Đức Mạn vẫn trong bộ dạng dâm loạn mê đắm, vừa gặp mặt nhãn thần đã lúng liếng về phía Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á, không chỉ Sở Thiên muốn đập hắn, ngay cả tiểu Sở Viêm cũng hằm hè nhìn hắn, giận dữ nói: "Xấu xa! Lão rùa biển! Đáng chết!"
"Ô? Chú nhóc này sao lại biết bản thể của ta là rùa biển?" La Đức Mạn da mặt dày hàng tấc dĩ nhiên sẽ không vì đứa trẻ nhỏ mà rút lui, ngược lại còn cười hì hì bước lên trên, nhưng nếu nói là muốn nhìn Sở Viêm, chi bằng nói là đang tìm cơ hội đến gần Sắt Lâm Na.
Tiểu Sở Viêm úp tay vào mắt, lè lưỡi, bày ra một khuôn mặt tinh ranh đáng yêu nói: "Quần trong, màu đỏ! Xấu hổ!"
La Đức Mạn đứng khựng lại, mặt mũi đỏ tía tai, bỏ lại một câu: lão đầu tử còn có chuyện, rồi cúi đầu trốn lủi đi.
"A? Ta đoán đúng rồi à?" Tiểu Sở Viêm kỳ dị nghiêng đầu, thì ra vừa rồi chú nhóc thuận miệng nói bừa.
Sở Thiên và Sắt Lâm Na cười thầm, thầm khen ngợi con trai, chỉ có Chu Lệ Á không hề có tâm kế gì, chỉ cười khanh khách không nói gì.
Nét mặt của Bào Uy Nhĩ cũng đôi chút thay đổi, nhưng La Đức Mạn là thúc thúc tiền bối của nàng, cũng không tiện khiển trách, đành trầm tĩnh chào hỏi gia đình của Sở Thiên.
"Giáo mẫu xinh đẹp!" Tiểu Sở Viêm dang hai cánh tay về phía Bào Uy Nhĩ, rồi sấn lên phía trước.
Sở Thiên nhân lúc Bào Uy Nhĩ đang chơi đùa với tiểu Sở Viêm, lén đưa mắt nhìn dò xét hoàn cảnh trong đại điện.
Đại điện trong phương viên trăm thước hiện ra rộng rãi lạ thường, không biết tòa tháp nhọn này sao có thể dung nạp được không gian lớn như vậy, trong điện ngoài những bức tường trắng khiết và mấy cánh cửa sổ, hoàn toàn không có đồ trang trí nào khác, ở chính giữa chỉ đặt một tấm thảm rất lớn, trên thảm trải một lớp vải trắng, bên trong căng phồng, không biết là đang che phủ thứ gì.
Ôm lấy con nuôi, Bào Uy Nhĩ dường như đã quên mất sự gượng gạo vừa rồi, khuôn mặt hiện ra nhiều nụ cười hơn, lúc này ba người nhà Sở Thiên mới thực sự nhẹ nhàng thoải mái, không hề có bất cứ gánh nặng nào ngắm nhìn đệ nhất tuyệt đại mỹ nữ của Thú Thần tộc trong thuyền thuyết.
Khác với lúc ra khỏi nước, mỹ nhân ngư trong Hải Vương Cung có một mái tóc màu xanh lam, tóc dài chia làm ba, một phần để sau lưng, hai phần còn lại để trước ngực, thấp thoáng che đi phần ngực được bảo trùm bởi vỏ trai, eo cong uyển chuyển, thu hút nhất chính là chiếc đuôi màu vàng kim của nàng lúc này đã biến thành đôi chân thon dài, hơn nữa chỉ có một tấm lụa trắng mỏng phủ lên.
Nhất thời, cho dù là đệ nhất mỹ nữ đế quốc như Sắt Lâm Na cũng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, Chu Lệ Á thì lại nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng chỉ có Sở Thiên tặc lưỡi, nhận xét trong lòng: Mặc thiếu vải quá, chẳng trách mà mấy vạn năm rồi không gả được cho ai!
Nghĩ vậy, Sở Thiên còn liếc nhìn hai người vợ của mình, hắc hắc, vẫn là vợ mình dễ ưa nhất, tốt nhất, không cần nhất định phải là đẹp nhất!
Thần lực của Bào Uy Nhĩ sớm đã phủ khắp cả vùng Biển Cấm, phản ứng của Sở Thiên dĩ nhiên không thoát khỏi mắt của nàng, nhìn thấy hắn sau khi liếc dung mạo của mình rồi lại không thèm để ý, sau đó dịu dàng nhìn về vợ của bản thân, lòng thầm nghĩ: "Gã lừa gạt này còn có chỗ đáng tôn trọng, ít nhất lực kiềm chế hơn đám nam thần năm xưa."
Không hề biết mình đã cứu vãn được chút hình tượng xấu xa vạn phần trong lòng Hải Vương Biển Cấm, Sở Thiên sau khi nhìn ngắm hai người vợ của mình, cười nói: "Bệ hạ, vừa rồi ta nghe Mai Lệ Nhĩ miện hạ nói, A Lan Đức miện hạ - một trong Thí Thần Thất Hải Thú hình như có chuyện phải không?"
Lúc này La Đức Mạn lại vội vã bước vào, nghe thấy lời này liền giải thích: "Ài, vì một ngôi mộ không, đã chiến tử rồi!"
Tiểu Sở Viêm lập tức chĩa mắt về La Đức Mạn, cười khánh khách xấu xa nói: "Quần trong, lão rùa già, không có!"
"A? Ngươi làm thế nào biết được ta không mặt quần trong?" Nói dứt lời, La Đức Mạn lập tức biết mình đã lỡ lời, xấu hổ nhìn về Bào Uy Nhĩ đang tỏ ra giận dữ, gượng gạo cười nói: "Bệ hạ, quần trong của ta đều là màu đỏ… Không có cái khác thay, chỉ có thể…"
"Lại đoán đúng rồi à!" Tiểu Sở Viêm nét mặt đau khổ lắc lắc đầu, dường như đang cảm thán tại sao mình lại thông minh quá vậy?
"Ha ha, tiểu Mạt Khắc Nhĩ thật thông minh!" Bào Uy Nhĩ khen ngợi một câu, sau đó thị ý La Đức Mạn lui đi, lạnh lùng nói: "Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ nhắc đến A Lan Đức, có điều gì chỉ bảo?" Lẽ nào ngươi còn có thể khiến người chết sống lại? Vua Biển Cấm không tin!
Thấy thái độ của Bào Uy Nhĩ lãnh đạm, Sắt Lâm Na bước lên phía trước, cười nói: "Xin hỏi tỷ tỷ một câu, phần đầu của A Lan Đức miện hạ vẫn còn trọn vẹn chứ?"
Bào Uy Nhĩ khẽ gật đầu.
Sở Thiên tiếp lời cười nói: "Ha, vậy thì tốt, bệ hạ đã từng đi qua địa ngục, lẽ nào Mặc Phỉ Đặc miện hạ không nói cho người biết, Viện Tế Tự Thú Thần Bố Lôi Trạch đã được khai trương rồi sao?"
"Viện Tế Tự Thần Thú? Là chỗ nào?" Bào Uy Nhĩ đúng thật là không biết tin này. Địa ngục quá lớn, nàng cũng không gặp được Mặc Phỉ Đặc mấy lần.
"Chư vị Chủ Thú Thần tại thượng!" Sở Thiên bày ra nét mặt thần côn chuẩn mực, mỉm cười nói: "Chính là giống như với Tế Tự Thần Điện ở trên đại lục, nơi thu tiền chữa trị, có điều nói này ta chỉ chữa trị cho Thú Thần!"
Bào Uy Nhĩ cười nhàn nhạt, "Thú Thần đã chết, cũng có thể chữa trị được sao?"
"Chỉ cần linh hồn của họ vẫn còn!" Nói đến y thuật, Sở Thiên lập tức tỏ ra vô cùng tự tin, chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn về Vua Biển Cấm thấp hơn mình nửa cái đầu.
Mùi vị mà bị người khác nhìn xuống mình khiến Bào Uy Nhĩ rất không phục, hừ nhạt một tiếng, nói: "Ngươi chắc biết rằng lừa gạt bổn vương sẽ có kết cục gì rồi?"
Tiểu Sở Viêm vỗ tay, cười hì hì kêu lớn: "Con biết. Con biết, cha lừa mẹ, mẹ tét mông cha!"
Lời nói này quá ám muội, cho dù là Vua Biển Cấm cũng đỏ lựng mặt, trừng mắt nhìn đứa con nuôi, sau đó lửa giận đằng đằng vừa nổi dậy lập tức bị nhãn thần vô tội của chú nhóc đánh tan thành mây khói.
Sở Thiên cười gượng mấy tiếng, trong lòng đang tính toán phải dạy dỗ con trai thế nào, miệng thì vẫn cười nói: "Bệ hạ có thể để ta xem thử thi thể của A Lan Đức miện hạ được chứ?"
"Ở chỗ đó, tự mình xem đi!" Bào Uy Nhĩ chỉ tay về tấm vải trắng chính giữa đại điện.
Sắt Lâm Na được Sở Thiên thị ý, vén tấm vải trắng lên, bên trong là một thi thể, thi thể vẫn còn giữ được hình người, nhìn tướng mạo khoảng ngoài ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, da ngăm đen.
"A Lan Đức khi trấn thủ bảo vệ mộ Chiến Thần đã bị Ôn dịch độc của Phổ Lan Đa đánh trúng!" Bào Uy Nhĩ đứng một bên giải thích nói.
Phổ Lan Đa? Sở Thiên nhớ lại trận chiến hỗn loạn khi con trai mình vừa sinh ra, lĩnh vực của Thần Rủi Ro - Phổ Lan Đa, có lẽ thuộc vào hệ bệnh độc, xem ra A Lan Đức này vì trúng độc mà chết.
"Bệ hạ, bản thể của A Lan Đức miện hạ là gì? Tại sao sau khi hắn chết vẫn có thể giữ được hình dạng con người?" Sở Thiên hỏi.
"Hải mã! Ta đã truyền thần lực cho hắn, để hắn chết cũng không đến nỗi khó nhìn!" Bào Uy Nhĩ giọng điệu lãnh đạm, có điều không phải là máu lạnh với thuộc hạ, mà là không tin Sở Thiên có thể khiến người chết phục sinh.
"Hải mã?" Sở Thiên sững người chốc lát, không phải là loại trên địa cầu chứ? Loại này ta tiếp xúc tương đối ít. "Xin bệ hạ để ta nhìn thấy bản thể của hắn!"
Bào Uy Nhĩ trầm ngâm chốc lát, sau đó rút đi thần lực trên người A Lan Đức.
Quả đúng là hải mã. Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, không giống với hải mã trên địa cầu, A Lan Đức thực sự là một sinh vật giống ngựa sinh sống dưới lòng biển, đầu ngựa, bốn vó, thân ngựa không khác gì với ngựa trên lục địa, chỉ là phần đuôi giống đuôi cá hơn, ngoài ra hai bên sườn còn có khí quan tương tự như mang cá.
Vậy thì chữa trị theo cách của ngựa và cá đi. Sở Thiên lấy ra một bộ dụng cụ, bắt đầu kiểm tra.
Phần mang của A Lan Đức một màu đen kịt, còn có dấu vết bị thối rữa, có lẽ là bệnh độc được hút từ nơi này, cột sống của thân ngựa bị đánh mạnh, cũng là một nơi bị thương chí mạng, thử nghiệm máu…
Sở Thiên kiểm tra dọc thân, nhanh chóng tra rõ nguyên nhân của A Lan Đức, ước lượng vết trọng thương ở trên lưng, có điều rất dễ chữa trị, chỗ khó chữa nhất là bệnh độc phát tán trên người hắn, có một phần đã ngấm vào máu.
Thay máu. Đối với Sở Thiên mà nói là chuyện rất dễ dàng, có điều máu là một trong những mắt xích quan trọng của hệ thống thần lực, nếu như thay máu của tộc nhân cho hắn, e rằng thần lực trên người hắn sẽ bị mất đi phần nào, cũng giống như một chiếc xe bị chạy bằng dầu Diesel (dầu đi-ê-zen) vậy.
"Bệ hạ, ta có thể cứu hắn! Có điều có hai sự lựa chọn!" Sở Thiên khi trở về bộ dạng của bác sỹ thú y, không có dấu vết nào của sự thần côn, nhìn rất có phong độ và khí chất.
"Nói!" Nhãn thần của Bào Uy Nhĩ có đôi chút kinh ngạc.
"Thứ nhất, triệu tập tộc nhân của A Lan Đức, sau đó ta lập tức có thể để hắn sống lại, có điều từ nay về sau tốc độ hấp thụ thần lực của A Lan Đức miện hạ e rằng sẽ chậm đi rất nhiều, thậm chí có thể không đủ sức mạnh để hắn tiếp tục làm hạ vị thần." Sở Thiên vừa dựng bàn phẫu thuật, vừa nói: "Cách thứ hai… Đúng rồi, ta phải hỏi trước một câu, lĩnh vực nguyệt thuộc của bệ hạ và A Lan Đức có giống nhau không?"
Nhìn bộ dạng tự tin của Sở Thiên, Bào Uy Nhĩ đã tin phần nào, nói: "Lĩnh vực của chúng ta đều là thủy nguyên tố!"
Sở dĩ hỏi về nguyên tố, đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của Sở Thiên, thần tộc không bàn về chuyện nhóm máu, máu của họ chỉ liên quan đến việc thuộc tính mà nguyên tố điều khiển có giống nhau hay không, chẳng hạn như A Lan Đức và Bào Uy Nhĩ đều là thuộc tính thủy nguyên tố, vậy thì có thể truyền máu cho nhau.
Đương nhiên, kết luận trên có hai ngoại lệ, một là Hoàng Kim Lĩnh Vực của Mạch Khẳng Tích, trực tiếp thay bộ phận cơ thể, khiến khí quan máu hai bên thay thế cho nhau. Vậy cũng không quan trọng là máu có thể hòa hai làm một. Hai là khi có ai đó được thứ máu biến dị của Sở Thiên truyền vào.
"Nếu như các người đều là thủy nguyên tố, vậy thì dễ rồi! Ta có thể khiến A Lan Đức miện hạ sống lại! Đồng thời hắn cũng có thể càng mạnh hơn, có điều…" Sở Thiên nheo mắt cười: "Ta cần máu của bệ hạ!"
Chuyện hồi sinh từ cái chết, Sở Thiên đã từng thử nghiệm hai lần trên A Mạt Kỳ, chỉ cần cho hắn một thân thể khỏe mạnh, lại dùng thần lực thúc động tuần hoàn cơ năng của cơ thể, tất cả đều không phải là không có khả năng, có điều… có nhất định phải dùng máu của Bào Uy Nhĩ không?
Xem ra, bệnh cũ của Sở Thiên lại tái phát rồi…
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
65 chương
93 chương
2721 chương
71 chương
78 chương
1592 chương
223 chương