Dị Giới Thú Y
Chương 385 : Hồng Nguyệt, Huyết Nguyệt (Hạ)
Đau, sự đau đớn nhức nhối vào phế phổi thiếu chút nữa Sở Thiên lại ngất đi lần nữa.
Dần dần khôi phục lại thần trí, Sở Thiên vừa định giơ tay xoa vầng trán như đang muốn đứt lìa, nhưng vừa giơ tay lên, đã nghe thấy "rắc" một tiếng, thì ra hắn đã bị sai khớp.
Trái ngược với cơn đau ở đầu, chuyện sai khớp nhỏ nhoi ấy chỉ có thể khiến Sở Thiên tỉnh táo hơn.
Có lẽ là sau trận va đụng khiến xương cốt rời rạc, nội tạng có lẽ cũng bị thương, phần đầu đau đớn dữ dội, nhưng vẫn có thể suy nghĩ, chắc chắn là dây thần kinh xương sống lưng đã bị thương nặng, nhưng không gây ra quá nhiều lo ngại.
Sở Thiên nhanh chóng xác định thương thế của mình, là một bác sỹ, hắn rất rõ hiện tại bản thân nên làm gì.
Sau trận va chạm kịch liệt, cơ thể chắc chắc không thể nào di động, chỉ có thể tịnh dưỡng đợi chờ cứu viện.
Thậm chí Sở Thiên còn không dám mở mắt, chỉ im lặng nằm ở đó, không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, điều duy nhất có thể cảm giác thấy, chính là hồng quang nhức nhối xuyên qua mí mắt.
Tuy cơ thể không thể cử động, nhưng Sở Thiên vẫn có thể suy nghĩ, A Mạt Kỳ đâu? Nếu như hắn ở đây chắc chắn sẽ tới cứu mình, nhưng hiện tại đã trôi qua lâu như vậy, xem ra hắn cũng đã gặp phải nguy hiểm, ài!
Lòng thầm thở dài, Sở Thiên biết hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Cơ thể không nhúc nhích, Sở Thiên thầm vận thần lực, nhưng khi vừa truyền ý thức vào máy phát động thần lực - tinh hạch, Sở Thiên đã ngẩn người.
Thần lực của mình đâu? Con mẹ nó, tình tiết công lực bị phế hoàn toàn trong những quyển tiểu thuyết kiếm hiệp ở địa cầu đừng nói là phát sinh với lão tử chứ?
Nghĩ tới đây, Sở Thiên chợt cảm thấy lạnh toát người.
Nơi đây là nguyệt cầu, A Mạt Kỳ lại không ở bên cạnh mình, không có thần lực, đừng nói là trở về đại lục Huyễn Thú, ngay cả tiếp tục sống cũng còn là vấn đề.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Sở Thiên không ngừng trấn an bản thân, sau đó bắt đầu nhớ lại hệ thống thần lực mà mình nghiên cứu.
Huyết dịch còn trọn vẹn, cơ thể bị trọng thương nhưng các cơ quan cũng còn hoàn chỉnh, tinh hạch trong não có lẽ cũng còn! Có ba thứ đó, còn sợ thần lực không thể hồi phục sao? Sở Thiên bình tâm lại, bắt đầu cảm giác tìm kiếm nguyên tố thời gian, sau đó hút chúng vào trong cơ thể từng chút từng chút một, truyền qua máu tới tinh hạch, tiếp đó, phối hợp chúng để điều khiển cơ thể vận hành thần lực.
Thời gian thuận lưu! Sở Thiên mở lĩnh vực của mình - Thuận lưu trở lại Long Hoàng bất diệt thể, bắt đầu tăng thời gian, khôi phục lại thương thế của mình.
Chuyện gì vậy? Sở Thiên đang cố gắng vận hành hệ thống thần lực của mình, chợt phát hiện, tốc độ vận chuyển thần lực của mình lại nhanh hơn mười mấy lần! Một số biến đổi khó có thể thực hiện lúc bình thường lúc này lại thuận buồm xuôi gió.
Lòng chợt rúng động, Sở Thiên đã cảm nhận được điều gì đó, sau đó vận chuyển ngược lại phương pháp vận chuyển của thời gian thuận lưu, dùng thức thứ ba của Long Hoàng lĩnh vực, dựa vào thực lực lúc trước của hắn thì thực chất không thể dùng được thời gian nghịch lưu!
Cơn đau vừa mới dần tan biến lúc này ập trở lại, có điều Sở Thiên nghiến răng chịu đựng, tốc độ nghịch lưu tuy chậm, nhưng thời gian đích thực đang từng chút từng chút một chảy về phía sau.
Cuối cùng, cơ thể của Sở Thiên đã hồi phục khỏe mạnh trở lại như lúc vừa lên mặt trăng, nhưng vẫn có chút khác lạ.
Từ từ mở mắt ra, cái đầu tiên nhìn thấy, chính là quang mang màu xanh lục trong vắt bao quanh người mình, nữ thần tại thượng, mình đã trở thành Thần rồi!
Nhất thời, Sở Thiên không biết mình nên khóc hay nên cười, lúc Cáp Đạt Uy chỉ điểm đã từng nói, phải lấy được thứ hắn để lại mới có thể thành thần, nếu không sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển về sau, nhưng Sở Thiên lại bị biến thành thần vào đúng lúc này.
Còn về pháp tắc nguyên tố, có lẽ là mình đã trải qua trong khi bị hôn mê.
Sở Thiên thầm nghĩ ngợi mọi chuyện, nhưng thời gian nghịch lưu vẫn không dừng lại, dần dần, quang mang màu xanh lục trên người hắn lại biến thành màu vàng, thì ra thần lực của Sở Thiên lại trở về vì bị nghịch lưu, không có thần lực tầng thứ ba, thời gian nghịch lưu lập tức dừng lại.
"Ngay cả thần lực cũng có thể nghịch lưu, nếu như dùng chiêu này với người khác, há chẳng phải là hóa công đại pháp sao?" Sở Thiên tắt vụt nụ cười, sau đó vận thần lực một lần nữa, thần lực dần dần lại biến thành màu xanh lục.
Vận may của Sở Thiên quả không tồi, thời gian nghịch lưu bắt buộc phải sau khi lên đến tầng thứ ba mới có thể sử dụng, bởi vì chiêu này không thể dùng với bản thân, vừa rồi Sở Thiên thành thần cũng chỉ trong vài phút, đẳng cấp bị nghịch lưu trở về chớp mắt cũng có thể tu luyện lại, nhưng nếu như hắn đã thành thần được trăm năm thì sao?
Thần lực tầng thứ ba trong trăm năm nếu như bị nghịch lưu về tầng thứ hai, cho dù có kinh nghiệm, vậy thì ít nhất cũng phải mất mười mấy năm mới có thể khôi phục lại, năm đó Mạch Khẳng Tích trong chớp mắt đã bị Lạp Hi Đức biến thành một đứa trẻ, cũng chính là đã phải mất hơn một trăm năm mới có thể khôi phục lại.
Sở dĩ chiêu này nhất định phải đạt đến thần lực tầng thứ ba, là vì có đặc tính lĩnh vực ly thể rồi mới có thể sử dụng.
Sở Thiên cũng đã hiểu được điều này, sau đó bật cười, không ngờ chỉ trong mấy phút, mình đã biến thành thần hai lần! Có điều pháp tắc nguyên tố không xuất hiện lần thứ hai, chuyện này có lẽ lại là quy tắc mà Sáng Thế Thần chế định ra.
Khôi phục lại thể lực, Sở Thiên đứng dậy, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Điều lọt vào mắt hắn đầu tiên, là một thạch đài cao hơn mười thước màu đỏ máu, Sở Thiên vừa rồi chính là đang nằm trên thạch đài này.
Ở xung quanh Sở Thiên, y phục bị rách tan rơi lả tả, chính là Long Hoàng bào, nó đã trở nên nham nhở khó coi, cũng chính là nói Sở đại thiếu gia hiện không mặc y phục.
Bên cạnh y phục còn có một ít thịt nát!
Thấy chỗ thịt máu ấy, Sở Thiên cả kinh, vô thức giơ cánh tay lên, quả nhiên, nó chỉ còn lại đúng khung xương máu đang chảy dầm dề!
Thì ra, thịt trên đất chính là của Sở Thiên!
Bị cuốn vào miệng gió của máy nghiền thịt, Sở Thiên nếu không phải là được cánh ưng của A Mạt Kỳ bảo vệ, thì e rằng mình đã trở thành một đống thịt nham nhở, hiện tại còn có thể còn lại máu thịt và khung xương của hắn đã là may mắn.
Vừa rồi khi sử dụng thời gian nghịch lưu, Sở Thiên chỉ để lĩnh vực trên người mình, cơ thể đã được nghịch lưu, nhưng vẫn không thể đạt đến mức không có khiếm khuyết, phần thịt bị lột bỏ không ở trong lĩnh vực, dĩ nhiên cũng không thể trở về lại trên người Sở Thiên.
Không dám nhìn vào cơ thể mình một chút nào nữa, Sở Thiên trực tiếp dùng Long Hoàng bất diệt thể, sau khi hồi phục trong nửa giờ đồng hồ, hắn mới dám mở mắt.
Phù ~~~ Cuối cùng đã trở thành người bình thường rồi.
Thở phào một hơi, Sở Thiên tiếp tục quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trên thạch đài vẫn còn mảnh vụn của không gian giới chỉ, những thứ bên trong có cái đã bị tổn hại, có cái thì bị mất tăm tích, chuyện này Sở Thiên có thể chấp nhận, những thi thể của Long tộc ở lần trộm mộ trước phần lớn đều ở Bố Lôi Trạch, trong giới chỉ chẳng qua chỉ là số ít, mất rồi cũng không đáng tiếc.
Tìm mấy mảnh y phục còn sót lại gói gém cẩn thận thịt trên thạch đài, sau đó Sở Thiên lại nhặt những thứ còn lại trong không gian giới chỉ - Lưỡi đao Phán Quyết, bộ dụng cụ phẫu thuật được để trong chiếc hộp nhỏ mà Tây Cương làm, sách ghi chép của Nguyệt Thần về Lan Nguyệt Thú, ngoài ra chính là mấy bộ binh khí giáp trụ có được ở Nguyệt Thần Điện.
Tìm bừa một khôi giáp mặc vào người, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn xa xa, cuối cùng đã nhìn rõ mình đang ở nơi nào.
Thạch đài tựa như một khối băng trôi nổi trên mặt biển, có điều nước biển nơi đây không phải màu xanh lam, mà là màu đỏ máu, trong không trung, tinh cầu của đại lục Huyễn Thú đang ở trên đỉnh đầu, xem ra, Sở Thiên có lẽ đang ở chính diện của hồng nguyệt!
"A Mạt Kỳ!" Sở Thiên đứng trên thạch đài gọi lớn, nhưng không người nào đáp lại, A Mạt Kỳ dường như đã biến mất một cách khó hiểu.
Khi được cứu, thần trí của Sở Thiên đã bị mơ hồ nên không tỉnh táo, cho nên vốn không biết chuyện A Mạt Kỳ tự xé đứt cánh để cứu hắn.
Ở trên thạch đài chờ đợi không phải là tính cách của Sở Thiên, sau khi hắn gọi lớn vài tiếng, bèn bay lên định tìm kiếm A Mạt Kỳ ở những nơi xung quanh.
Soạt!
Chính lúc Sở Thiên vừa bay lên không trung, một luồng sức mạnh kinh hồn bạt vía lại xuất hiện.
Có điều lúc này Sở Thiên đã thành thần, phản ứng với nguy hiểm của thần lực tầng thứ ba đã nhanh hơn mấy chục lần, phát giác tình hình không ổn, Sở Thiên không hề do dự lao về thạch đài, sau đó nắm chặt vào mép viền của nó.
Điều kỳ lạ là, Sở Thiên sau khi hạ đất thì hấp lực kỳ quặc ấy lại biến mất.
Thử lại vài lần, Sở Thiên lắc đầu giận dữ chửi, "Mẹ nó!" Thì ra hấp lực chỉ ở nơi cách mặt đất mười mấy thước mới có, nếu đi bộ thì không sao, bay thì chắc chắn sẽ bị hút! "Lão tử và A Mạt Kỳ bị chết oan rồi, sớm biết vậy thì đi bộ sẽ không có chuyện!"
Rào! Rào!
Chính lúc Sở Thiên đang oán thán, mặt biển màu đỏ máu không có gió mà tự lăn động, bốc mình lên thành bọt nước cao mấy thước.
Phụt!
Sở Thiên bị nước biển dội vào đầu, chuyện này càng khiến hắn tức giận, há miệng đang định mắng người, nhưng lại không có đối tượng! Chuyện này càng khiến hắn bực bội.
"Uhm? Trong nước biển sao lại có mùi máu tanh?" Sở Thiên quệt nước biển còn sót lại bên khóe miệng, sau đó lòng run rẩy, vội vàng lấy ra miếng phiến mỏng trong hộp dụng cụ phẫu thuật ra, chấm mấy giọt nước biển lên trên rồi quan sát.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Là máu!!!"
Sở Thiên ngẩn người, cả vùng biển này thì là là một biển máu! Phải dùng máu của bao nhiêu người mới có thể lấp đầy vùng biển chiếm nửa diện tích của nguyệt cầu? Phải bao nhiêu máu mới có thể khiến cho đại lục Huyễn Thú nhìn thấy hồng nguyệt! Một trăm vạn người? Một nghìn vạn? Hay là một trăm triệu!
Sở Thiên bị con số trong đầu mình làm cho giật thót người, đờ đẫn lắc đầu, sau đó hoảng loạn lấy kính hiển vi nhỏ trong chiếc hộp ra, hắn muốn dùng sự thực để nói cho mình biết, vừa rồi đã nhìn nhầm! Đây không phải là máu!
Nhìn rõ cấu tạo của nước biển, Sở Thiên càng thêm thất vọng, đây không những là máu, hơn nữa còn là máu của thần tộc!
Lẽ nào ở mặt trăng đã từng xảy ra chuyện đồ sát nhằm vào thần tộc? Nhưng phải giết bao nhiêu thần tộc mới có thể hình thành biển máu này? Dựa vào tình báo của Mạt Khắc cung cấp, cho dù là tất cả các thần bị giết hết, cũng không thể lấp đầy biển máu này!
Rào!
Lại một đợt sóng biển đập vào thạch đài, Sở Thiên không để ý, hắn vẫn đang kinh hãi với sự suy đoán của mình.
Nhưng đúng lúc này sóng biển lại chợt biến đổi, tầng tầng sóng biển tụ lại vào nhau, hình thành một bàn tay người, bổ vào Sở Thiên.
Sở Thiên nheo mắt lại. Vào giờ khắc giữa sự sống và cái chết, hắn lại càng bình tĩnh, lách người tránh ra bàn tay máu, Lưỡi đao Phán Quyết không hề do dự chém vào phần cổ tay của nó.
Trong lúc bất chợt, Sở Thiên không hề phát hiện, thần lực mình dồn vào Lưỡi đao Phán Quyết đã là tầng thứ ba, hoặc có thể nói là vũ khí đứng đầu trong thượng cổ thất thần khí lúc này, đang được nằm trong tay thần.
Thần khí sở dĩ được gọi là thần khí, là vì nó được cầm trong tay của thần! Câu nói này của A Tư Nặc đã có được sự giải thích chuẩn xác nhất! Sự lý giải của Sở Thiên và của Ba Đế đều đã sai, hàm nghĩa thật sự của nó, là người và thần không phân ra với nhau, thần khí nhờ thần thúc động, nhưng lại tạo cho chủ nhân một sức mạnh cường đại.
Xoạt! Xoạt!
Lưỡi đao Phán Quyết không có dị thường, nhưng bàn tay máu bị nó đánh trúng lại như chạm phải mặt trời chói chang, bốc hơi tan trong gió, hóa thành huyết vụ.
Cảm nhận từ chuôi đao một cảm giác thân thiết máu mủ tình thâm, Sở Thiên cười lạnh, cắm Lưỡi đao Phán Quyết vào trong biển nước.
Ngay lập tức sóng biển nhộn nhạo, giống như sự run rẩy của con người, tiếp theo đó, bên tai không có một tiếng động, Sở Thiên lại nghe thấy một thông tin rất rõ ràng - Đừng giết ta!
Nữ thần tại thượng, Sở Thiên khó nhọc nuốt nước miếng, sự kinh ngạc trong lòng không còn che đậy được, biển máu này, thì ra còn có trí tuệ…
Truyện khác cùng thể loại
303 chương
364 chương
108 chương
130 chương
71 chương
100 chương
187 chương