Dị Giới Thú Y

Chương 379 : Sức mạnh

Ngày hôn lễ tuyệt đối không thể có thứ cấm cố thần lực, Mã Thác Tư đã đảm bảo như vậy, vậy chứng tỏ hắn rất rõ trong khu rừng trên không ấy tại sao lại có thể cấm cố thần lực. Hơn nữa thứ có thể khống chế thần lực này, rất có khả năng chính là một sức mạnh thần bí mạnh nhất đại lục! Ngoài miệng thì ca tụng lời hứa của Mã Thác Tư, nhưng Sở Thiên lại đang nheo mắt thầm tính toán nhanh trong đầu. Mã Thác Tư có thể điều khiển được thần lực mạnh nhất đại lục, ít nhất cũng là hạ sách tạm thời mượn dùng, sau đó vỗ ngực bảo đảm, "Công tước đại nhân và năm vị tiểu thư yên tâm! Ta lấy danh dự Long Hoàng và thân phận quý tộc cao quý Thần Vũ Vương Bố Lôi Trạch bảo đảm, và xin thề với nữ thần Sinh Mệnh, Tử Thần, và chư vị Thú Thần rằng! Trong hôn lễ, các ngươi sẽ thấy một Sa Khắc nhân trung long phượng, anh vũ bất phàm. Thác Mã Tư mỉm cười gật đầu, còn năm tỷ muội Tiên Đế thì cúi đầu cười xấu hổ. Năm vị tiểu thư này vốn dĩ còn lo lắng bộ dạng của Sa Khắc quá xấu, nhưng Long Hoàng bệ hạ đã dùng thể diện và danh tiếng của mình để bảo đảm, vậy thì chắc chắn không thể nào tệ hại được! Sở Thiên dám ăn to nói lớn như vậy, cũng không phải là vô căn cứ. Dung mạo của Sa Khắc năm ấy cũng là khuôn mặt đắt tiền, một vương hậu Thiên Hải mà nam nhân anh tuấn hùng võ nào cũng đã từng gặp, vậy mà vẫn bị thần hồn điên đảo với Sa Khắc. Chỉ cần Sa Khắc không nói chuyện, rồi đeo thêm kính râm của Bố Lôi Trạch sản xuất, vậy thì bình tâm xem xét, thì cho dù Mạch Khẳng Tích, một người có khí độ vương giả bẩm sinh khi biến thành hình người, so bì với hắn cũng có một khoảng cách lớn. "Chúng ta tin vào bệ hạ!" Khuôn mặt già nua của Thác Mã Tư chợt ửng đỏ, khẽ cúi đầu xuống, hai tay đặt dưới bàn, "Bệ hạ, vậy trình tự chi tiết của lễ thành hôn…" Bạn đang xem tại Truyện FULL - "Ta sẽ mời các vị lão giáo sư trong thư viện đế quốc Khải Tát, để họ lập chi tiết lễ kết hôn theo lễ nghi thượng cổ một cách nghiêm ngặt, trước ngày hôn lễ một tháng, công tước đại nhân phái người đi đến Bố Lôi Trạch, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn kỹ thêm!" Sở Thiên không có hứng nghiên cứu những nghi lễ quý tộc rườm rà này. "Được, thế nhưng…" Mã Thác Tư sắc mặt hiện vẻ khó nghĩ, nhưng lại ngại không nói ra suy nghĩ của mình. Sở Thiên nhìn Lan Nguyệt Thú đang dán mắt vào mình, trầm ngâm một hồi, chợt hiểu ra. Một cái nhà nghèo kiết xác a! Lần trước cho bọn họ một nghìn vạn kim tệ, nhưng theo mức sống quý tộc của họ, và tính cách sĩ diện. Chút tiền ấy chắc chắn không đủ để chuẩn bị hôn lễ, Phải biết rằng, năm xưa khi Sở Thiên và Sắt Lâm Na chỉ tổ chức một lễ đính hôn, vậy mà đã hao tốn đến năm mươi vạn kim tệ, đến lúc thành hôn đã tốn đến bảy trăm vạn, tính cả trước sau thì cũng đã ngốn không dưới nghìn vạn kim tệ, nhưng đó mới là tiêu chuẩn của con người, hôn lễ của thượng cổ thần cấp, tiền chi phí chắc chắn sẽ nhiều hơn! "Ai da, thiếu chút nữa thì quên mất!" Nếu đã muốn bồi đắp quan hệ hai nhà, Sở Thiên sẽ không tiếc bỏ tiền. Vỗ trán một cái, bộ dạng như chợt nhớ ra điều gì, sau đó lấy một xấp thủy tinh tạp từ trong giới chỉ ra, "Lần trước ở Bố Lôi Trạch, ta chỉ là thay Sa Khắc gửi tiền sính lễ, nhưng quên tặng lễ vật của mình, thật là sơ sót. Đây là chút tấm lòng nhỏ, công tước đại nhân xin đừng chê cười." Không cần đếm kỹ, chỉ nhìn màu sắc và độ dày của thủy tinh tạp, cả nhà Mã Thác Tư đã biết đó là số tiền hằng hà sa số, hơn trăm con người lập tức nhốn nháo lên. Mã Thác Tư là người đại diện, khẽ ho một tiếng, ánh mắt răn đe những người nhà chưa từng tiếp xúc với đời của mình, sau đó nhận lấy thủy tinh tạp nhét vào trong tay áo, tiếp sau đó tay thò vào thầm tính. Uhm. Ít nhất cũng mấy nghìn vạn kim tệ! Long Hoàng quả nhiên có tiền! Có điều chỉ thoáng sau Mã Thác Tư đã biến sắc, bởi vì Sở Thiên nói một câu, "Đây chỉ là lễ vật nhỏ trước lễ kết hôn, khi thành hôn, bổn hoàng sẽ tặng một lễ vật lớn hơn!" Mấy nghìn vạn mà là lễ vật nhỏ! Vậy thì lễ vật lớn là bao nhiêu? Mấy trăm ngàn vạn? Thác Mã Tư nước mắt lưng tròng, đã bao nhiêu năm rồi? Cho dù là năm xưa khi Nguyệt thần chủ nhân vẫn còn sống, họ cũng chưa từng có được phần ban ơn phong hậu như vậy. Nhìn thấy cả gia tộc bị kim tệ làm ngã ngửa ra, Sở Thiên cười lớn - Ca dao đại lục có câu thế này, kim tệ của Phất Lạp Địch Nặc nào có thể cầm không! Thừa lúc Thác Mã Tư bị xúc động, Sở Thiên mỉm cười, nói ra mục đích cuối cùng ngày hôm nay, "Công tước đại nhân, gia tộc Phất Lạp Địch Nặc ta trước giờ không bạc đãi thành viên trong nhà mình, năm vị tiểu thư được gả cho Sa Khắc, vậy cũng được cho là người của nhà ta. Vì tương lai của năm vị tiểu thư, ta có một thỉnh cầu hơi quá đáng!" Mã Thác Tư chưa lên tiếng, Mã Thác Tư phu nhân đã cướp lời nói trước: "Nếu như là vì con gái ta, ta thay mặt Mã Thác Tư nhận lời. Bệ hạ ngài xin cứ nói." "Cuộc sống của năm vị tiểu thư sau này tất nhiên sẽ do Sa Khắc chăm lo, việc ăn mặc chắc chắn đều là những thứ tốt nhất đại lục. Có điều chỗ ở cho họ, ta có một suy nghĩ thế này!" Sở Thiên lén nhìn vẻ mặt gấp gáp của năm tỷ muội Tiên Đế, sau đó cười nói: "Nếu như đã gả vào nhà ta. Vậy thì dĩ nhiên sẽ phải ở lại Bố Lôi Trạch Đảo, nhưng ta lo rằng năm vị tiểu thư chưa từng rời khỏi nhà mình, sau này sẽ nhớ nhà. Cho nên, ta định dựa vào bố cục nơi này, để xây dựng cho họ một trang viên Lai Nhân Cáp Đặc ở Bố Lôi Trạch Đảo!" Mã Thác Tư như hứng phải khí lạnh, kinh hãi nói: "Bệ hạ, trang viên này cùng với khu rừng trên không bên ngoài của ta ít nhất cũng rộng trăm dặm, muốn xây dựng một nơi giống hệt như vậy, chuyện này rất tốn tiền của và thời gian…" "Tiền ta không quan tâm, thời gian thì có thể kịp. Chỉ cần công tước đại nhân đồng ý, một tháng trước hôn lễ chắc chắn sẽ hoàn thành!" Thác Mã Tư đứng bật dậy chao đảo người, run giọng nói: "Đa… Đa tạ bệ hạ, đại ân của bệ hạ, gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc của ta mãi mãi không quên!" Thác Mã Tư phu nhân và Tiên Đế mừng rơn sung sướng, toàn bộ đều đứng lên, luôn miệng cảm tạ Sở Thiên. Sở Thiên ngây người, không phải chỉ là xây nhà cho họ thôi sao? Có cần xúc động đến thế này không? Thực ra Sở Thiên vẫn chưa hiểu hết với quy định của quý tộc đại lục. Hắn tặng cho năm tỷ muội Tiên Đế một hòn đảo nhỏ và một trang viên, trong mắt của quý tộc, đây có nghĩa là có được một vùng lãnh địa mấy trăm dặm! Lãnh địa, chính là mơ ước lớn nhất của quý tộc! "Để có thể mô phỏng hoàn toàn trang viên của ngài, công tước đại nhân có cần đưa bản vẽ thiết kế trang viên này…" Đây mới là mục đích thực sự của Sở Thiên! Khi có được bản vẽ, lẽ nào lại không tìm được sức mạnh thần bí kia sao? Thác Mã Tư thần sắc chợt biến đổi, mặt đỏ vì xúc động giờ đã biến mất, nghĩ một hồi rồi nói: "Tòa trang viên này được tổ tiên xây dựng, bản thiết kế sớm đã thất lạc từ lâu rồi." Biết rõ rằng Thác Mã Tư đang nói dối, nhưng Sở Thiên cũng không vội, "Không có bản thiết kế cũng được, ma thú của ta là A Mạt Kỳ rất giỏi về kiến trúc, công tước đại nhân có thể để hắn dạo một vòng quanh trang viên và khu rừng ngoài kia không, để hắn nhớ lại bố cục nơi đây, rồi về mô phỏng lại!" "Chuyện này đương nhiên là được!" Thác Mã Tư thở phào một hơi rõ ràng, nét mặt lại kích động vì có được lãnh địa, cười nói: "Ngày mai ta sẽ cùng hắn đi khắp nơi ở đây!" ………………………. Nói là ngày mai, nhưng trong khu rừng rậm trên không không phân biệt đêm ngày này, cũng chỉ trôi qua vài giờ, sau đó Sở Thiên và A Mạt Kỳ đi theo Thác Mã Tư tham quan cả khu rừng và tòa trang viên. Sở dĩ để A Mạt Kỳ mạo nhận làm kiến trúc sư, là vì thần lực của hắn tuy bị cấm cố, nhưng linh giác hơn người ở đây, chỉ cần bước qua từng thước đất, cũng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh thần lực lớn nhất đại lục đó. Để phòng bất trắc, Sở Thiên còn mang theo Mạt Khắc. Hắn hiện tại tuy chỉ là cấp bảy nhưng về kinh nghiệm và kiến thức thì A Mạt Kỳ không thể nào sánh được. Đầu tiên tìm kiếm trong trang viên một lượt, Thác Mã Tư cũng rất phóng thoáng, mật thất, mật đạo, các phòng bí mật đều trưng ra cho A Mạt Kỳ. Đáng tiếc là không phát hiện được điều gì. Bước ra ngoài đến khu rừng, Sở Thiên muốn có vài hạt giống cây, Thác Mã Tư cũng đã nhận lời. Xem ra thần lực mạnh nhất không thể giấu ở những cái cây chọc trời này. Thậm chí Sở Thiên còn nhờ Thác Mã Tư đưa mình bay lên khu vực rừng trên không, đến phía dưới cây cối, nhưng vẫn không phát hiện dị thường. Cuối cùng Sở Thiên lại đi vòng qua tòa tháp chính giữa khu rừng, sau đó chợt ngồi xuống gốc cây bên cạnh tòa tháp. "Ha ha, lãnh địa của công tước đại nhân quả nhiên khác lạ!" Sở Thiên cười khô khan đối đáp với Thác Mã Tư, đồng thời nhìn thấy ánh mắt chán nản của A Mạt Kỳ và Mạt Khắc. Thác Mã Tư cũng cười bồi vào hàn huyên thêm vài câu. Sau đó nói: "Bệ hạ, ngài đã xem xong rồi, xin hãy về thôi. Nhà bếp đã chuẩn bị bữa tối rồi!" "Được rồi, chúng ta về thôi!" Đứng dậy khỏi gốc cây, nhìn thấy nụ cười thân thiết của Thác Mã Tư, Sở Thiên cũng nở nụ cười, nhưng sự bực tức trong lòng lại không thể phát tác ra chỗ nào, chỉ có thể ấn mạnh tay vào tòa tháp cao, miệng lấp liếm nói: "Ha ha, tòa tháp này kiên cố thật, còn kiên cố hơn cả Quang Minh tháp của ta!" Ầm! Một sự rung động trong linh hồn, truyền vào trong đầu Sở Thiên. Cảm nhận kỹ lại, sự rung động này cơ hồ phát ra từ thân tháp, sau đó truyền tới không gian giới chỉ của Sở Thiên, tiếp đó lay động Lưỡi đao Phán Quyết trong đó, cuối cùng làm rúng động linh hồn của Sở Thiên….