Dị Giới Thú Y

Chương 348 : Thực Thần Sử Đế Phân

Gió hiu hiu thổi, trong thời khắc u tối nhất trước lúc bình minh, A Mạt Kỳ và La Tân đang đưa một lão đầu tử bước vào khu rừng cây nhỏ. "Không phải muốn ta đi nấu ăn sao? Sao lại đem lão nhân gia ta đến nơi này!" Lão đầu vừa đi vừa oán trách. Đợi đến khi nhìn thấy Sở Thiên đang ngồi dưới gốc cây, mới hỏi: "Ngươi chính là Phất Lạp Địch Nặc, uhm, bộ dạng không tồi!" Bộ dạng lão đầu lảm nhảm, khiến Sở Thiên cười thầm không ngớt, Sở Thiên hiện với thực lực chỉ cách việc thành thần một bước, có thể cảm giác ra, lão đầu tử này trong thần tộc chắc chắn là kẻ kém nhất, thần lực sơ cấp tầng thứ ba của hắn, ngay cả Sở đại thiếu gia cũng không cảm thấy có gì uy hiếp, có điều hắn nhìn thấy bộ dạng của Sở Thiên lại không hề kinh ngạc, có lẽ là cũng không biết đến Thần Hoàng Tư Đặc Ân. "Không sai, ta chính là Phất Lạp Địch Nặc, lão tiên sinh nên xưng hô thế nào?" Lão đầu không uy hiếp, vậy thì Sở Thiên cũng nên khách khí với hắn một chút. "Bản… Ách… Ta tên Sử Đế Phân!" Sử Đế Phân dáng người thấp bé, chỉ cao hơn người lùn đôi chút, người mập mạp với chòm râu dài, xem chừng như là một lão nhân vô hại, "Nghe nói con trai ngài sắp chào đời, ở đâu? Đưa ta đi đi, bảo đảm hai mẹ con sẽ được ăn vừa miệng, ăn vui vẻ." Nhắc tới ăn, trong mắt của Sử Đế Phân hiện ra những tia sáng kỳ dị. "Tạm không nói đến nấu bếp vội!" Sở Thiên cười hỏi: "Ngài là khách khanh của gia tộc Tề Cách?" "Không sai! Đám tiểu tử đó cũng không tồi?" "Đúng! Trù nghệ là tất cả của ta." "Gia tộc Tề Cách có phải mời ngươi đến để giết ta?" "Chuyện này…" Lão đầu do dự đôi chút, tặc lưỡi nói: "Họ đích thực là xin ta đến đây, còn nói xấu những những người nào đó, có điều lão nhân gia ta chưa ngốc như vậy, ta đã nghiên cứu qua thực phẩm ma thú của ngươi, có thể chế tác ra những thứ mỹ vị như vậy, vậy thì tâm địa ngươi chắc là cũng không quá tệ!" Sở Thiên cười thầm "Những thực phẩm ma thú đó, chính là thức ăn của vật nuôi trên địa cầu được phối hợp thêm với gia vị ma pháp, đồ vật là thứ đại diện cho lòng người, chuyện này thật nực cười. Có điều lão béo này đúng là rất thú vị. "Niên kỷ của ngài có lẽ lớn lắm rồi, đúng không?" "Đúng!" "Ngài làm khách khanh cho gia tộc Tề Cách, có phải vì họ cho ngươi những nguyên liệu nấu nướng tốt nhất đúng không?" "Đúng!" "Vậy các món ăn làm cho hơn trăm vạn người ngày hôm qua, đều là do một mình ngài làm?" "Đúng!" "Nói như vậy, ngài là thần tộc rồi?" "Đúng!" Bỗng nhiên, Sử Đế Phân trợn tròn mắt lên, "Làm sao ngươi biết được ta là người của thần tộc, ngay cả người của gia tộc Tề Cách cũng không biết a!" "Ta đoán thôi!" Sở Thiên nheo mắt cười. "Ồ, ta hiểu rồi!" Lão đầu tử chợt sực hiểu ra, gật đầu lia lịa, "Có thể nấu ăn cho hơn trăm vạn người trong vòng một ngày, cũng chỉ có mình ta có thể làm được, ài, sơ xuất rồi, sơ xuất rồi!" Tiểu Hùng Miêu theo dặn dò của Sở Thiên, lắc lắc mông, tạo ra bộ dạng đáng yêu, lúng liếng trèo lên chân của Sử Đế Phân, bộ măt thơ ngây hỏi: "Lão gia gia, ngài là thần gì a?" "Ai da, tiểu tử đáng yêu quá!" Râu dài của Sử Đế Phân không gió mà tự lay động, giống như cánh tay cuốn lấy Tiểu Hùng Miêu, ôm vào trong lòng, "Tiểu tử, mấy tuổi rồi!" "Ta tên Khách Thu Sa, quý danh Ni Cổ Lạp Tư, tiểu danh Khải Kỳ, biệt hiệu Nam Hải Nhất Phiến Lục! Giỏi nhất là điều phá thực vật, năm nay ba tuổi rồi!" "Ha ha, được! Được!" Sử Đế Phân cười nắc nẻ khiến cho râu mép cũng phải rung lên, "Lão gia gia ta tên Sử Đế Phân, quý danh Thực Thần, tiểu danh Sử Đế Phân, ồ, giỏi nhất là nấu nướng, tuổi thì đã không nhớ rõ rồi!" "Thì ra là Thực Thần?" La Tân đẩy gọng kính, vui mừng như được an ủi, "Ha ha, chẳng trách ta lại thua, thua trong tay Thực Thần không có gì đáng hổ thẹn!" "Đúng vậy. Thua trong tay lão nhân gia ta không khiến ngươi mất mặt," Sử Đế Phân vỗ vào La Tân dạy dỗ: "Đừng nản lòng, khi ta ở độ tuổi của ngươi cũng chẳng bằng ngươi đâu, tiếp tục cố gắng, ta sẽ chiếu cố ngươi!" "Thực Thần miện hạ, ngài là người của Quang Minh thần tộc hay là Hắc Ám thần tộc?" Sở Thiên hỏi. "Cái gì mà Quang Minh với Hắc Ám! Lão đầu tử ta không để ý những thứ này, ta chỉ biết những người biết thưởng thức trù nghệ của ta!" Sử Đế Phân nói dứt lời, đột nhiên bế Tiểu Hùng Miêu lên xoay mấy vòng, "Ồ ồ, da mịn thịt béo, còn có mùi rượu thơm, ta dùng ngươi có thể là ra một đĩa thịt gấu nướng cực ngon!" Tiểu Hùng Miêu dựng ngược lông lên, có điều hắn cũng không chịu thua kém, "Uhm, râu dài thế này che chắn được những bộ phận quan trọng nhất, lột sạch y phục rồi, chắc chắn là cảnh sắc như ẩn như hiện đây! Lão gia gia, ta có thể dùng ngươi chụp ra một loạt ảnh lõa đồ cực phẩm!" "Cái gì!" Miệng của Sử Đế Phân một lúc lâu không thể khép lạ, rõ ràng là không ngờ tới Tiểu Hùng Miêu lại có thể "đặc biệt" như vậy. Vốn dĩ Sở Thiên muốn tìm cơ hội tiêu diệt thần của gia tộc Tề Cách, để tiêu diệt tất cả mầm họa trước khi con trai ra đời, nhưng hiện tại hắn đã thay đổi chủ ý, Thực Thần cũng là thần! Thần lực tầng thứ ba không thể là giả! "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên lại lấy bộ dạng của một kẻ thánh đồ nữ thần, cười nói: "Sử Đế Phân miện hạ chỉ là khách khanh của gia tộc Tề Cách thôi phải không! Nếu đã như vậy thì có thể tùy ý rời khỏi đó rồi, không biết miện hạ có cách nhìn thế nào với thực phẩm ma thú của ta? Có hứng thú đến Bố Lôi Trạch để cùng nghiên cứu thực phẩm ma thú không?" "Ngươi muốn lôi kéo ta!" Sử Đế Phân lập tức phù râu trợn mắt, giận dữ nói: "Hừ! Lão nhân gia ta là người có nguyên tắc! Ta đã hứa với gia tộc Tề Cách, chỉ cần họ cung cấp cho ta những nguyên liệu nấu bếp khiến ta hài lòng, thì ta sẽ ở lại nhà họ, đồng thời bảo vệ cho họ! Tiểu tử, hiện tại ta nghi ngờ thực phẩm ma thú không phải do ngươi làm! Bởi vì nhân phẩm của ngươi không thể nào làm ra những thứ mỹ vị như vậy!" A Mạt Kỳ đã không còn nhịn được, hoạt động tay chân nói: "Ông chủ, thôi thì trực tiếp trói mang đi cho rồi!" "Muốn bắt cóc ta! Ha ha!" Sử Đế Phân giận dữ cười gằn, "Chỉ dựa vào ngươi… Ta thà chết không khuất phục!" Sử Đế Phân sở dĩ phải thay đồi giọng, là vì A Mạt Kỳ đã phóng thích ra khí tức thần lực đỉnh phong tầng thứ ba, đương nhiên, phạm vi chỉ khống chế những cây cối gần đó, nếu không đã gây ra xao động. Vột vứt Tiểu Hùng Miêu xuống đất, Sử Đế Phân nổi giận đùng đùng nói: "Các ngươi giết chết ta đi, cho dù chết! Lão nhân gia ta cũng không làm kẻ tiểu nhân phản phúc vô thường như Công Thần Hoài Đặc!" "Lão tiên sinh hiểu lầm rồi, ta không phải uy hiếp ngươi!" Sở Thiên cũng đến trước mặt Sử Đế Phân, "Ngài quen biết Hoài Đặc?" "Sao lại không biết, năm xưa hai chúng ta còn được xưng là hai đại phế vật của thần tộc!" Sự thẳng thắn của Sử Đế Phân khiến Sở Thiên cũng phải thẹn thùng. "Phế vật? Ngài đang nói đùa sao?" Sở Thiên kinh dị nói, Hoài Đặc tuy nhân phẩm không tốt, nhưng Đồ Thần Lôi không phải là thứ rác rưởi, Thần có thể nghiên cứu ra một hung khí như vậy, sao có thể là phế vật!" "Tại sao lại không phải phế vật!" Sử Đế Phân tức tối nói: "Lĩnh vực của Hoài Đặc là đem tất cả mọi thứ cứng lại, thứ lĩnh vực này chỉ dùng để tạo trang bị thì được, nhưng dùng để tác chiến, vậy thì chẳng khác nào giúp tăng thực lực của kẻ địch! Còn lĩnh vực của lão nhân gia ta, là tăng thêm mùi hương đặc thù, chuyên dùng để nấu nướng!" Sở Thiên thiếu chút nữa thì há miệng, định ra lệnh A Mạt Kỳ giết Sử Đế Phân, có điều hắn nghĩ lại tác dụng của Hoài Đặc, nên vẫn nén tức lại cười nói: "Đó là người khác không biết thưởng thức! Đối với ta, lĩnh vực của ngài, đó chính là đại diện của hòa bình đại lục, là lợi khí để bảo vệ vinh quang của chúng thần! Là thần kỹ độc đáo nhất trong chúng thần!" Liên tiếp buông ra những lời vỗ mông ngựa, Sở Thiên nói mà khiến Sử Đế Phân hai mắt sáng như sao, "Lời này có nghĩa gì!" Khẽ ho một tiếng, Sở Thiên lại bắt đầu dùng lời dụ dỗ, "Tại sao lại có chiến tranh? Đó là có người muốn tranh đoạt lợi ích! Lợi ích là thứ gì! Đối với dân thường mà nói, chẳng phải chính là ăn no cái bụng sao? Cho nên nói, chỉ cần chín phần mười dân thường toàn đại lục được no bụng, ai lại tình nguyện theo quý tộc đi đánh trận!" "Có lý!" Sử Đế Phân gật đầu không ngớt, bất giác bước tới gần Sở Thiên. "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên lại bộc phát thói thần côn, "Nữ thần đã nói, dân dĩ thực vi thiên! Dựa vào thực lực của lão nhân gia người, chỉ cần có đủ nguyên liệu tốt, tuyệt đối có thể khiến tất cả bình dân của đại lục ăn no. Mọi người được ấm no. Thì hòa bình sẽ tới! Nữ thần tại thượng, ngài chính là sứ giả của hòa bình a!" Thật là ngứa người quá, A Mạt Kỳ đã xoay đầu ra chỗ khác không nghe thêm, nhưng Sử Đế Phân thì lại kích động, nắm lấy tay của Sở Thiên, "Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, ta xin lỗi vì vừa rồi đã nghi ngờ nhân phẩm của ngươi, ngươi còn hiểu chân ý của mỹ thực hơn cả ta! Dân dĩ thực vi thiên, câu nói này thật quá hay! Tuy rằng nó không giống như được nói từ miệng của Ái Lệ Ti miện hạ mà ta biết! Có lẽ là ngươi sợ ta không tin, nên mới dùng danh nghĩa của nữ thần!" Lão tử choáng váng đầu óc rồi, xem ra hình tượng nữ thần Sinh Mệnh trong lòng chúng thần không có gì hay ho lắm, cười gượng vài tiếng, Sở Thiên nói: "Vậy thì ngài có muốn đi đến Bố Lôi Trạch, cùng chúng ta nghiên cứu chân ý của mỹ thực không?" "Chuyện này… Ta đã hứa với Tề Cách…" Sử Đế Phân đang rất khó xử. "Ngài vừa rồi cũng nói rồi, tiền đề ngài ở lại trong nhà Tề Cách là họ phải cung cấp nguyên liệu làm ngài hài lòng! Nếu như có nguyên liệu còn tốt hơn thì sao?" Sở Thiên đứng dậy, dặn dò: "La Tân, nói cho Sử Đế Phân miện hạ biết trên đảo chúng ta, vườn rau và khu nuôi trồng được thần lực bổ trợ, Khách Thu Sa, trồng thử thực vật thuần tự nhiên đi!" Dứt lời, Sở Thiên cùng A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ bỏ đi, hắn tin rằng, Thực Thần Sử Đế Phân, đã là người của Bố Lôi Trạch rồi. Lúc này, cách ngày ra đời của ông chủ nhỏ đảo Bố Lôi Trạch, chỉ còn hai mươi tư ngày… ……………… Tính ngược đến ngày thứ hai mươi ba, Thần Âm Mưu và Thần Hủy Diệt đã phát hiện Sắt Lâm Na không còn ở Bố Lôi Trạch, nhưng họ vẫn không lập tức chuyển hướng tới thành Bàng Bối, mà tìm nơi để tu luyện. "Ha ha, Mạt Khắc, không gian linh hồn của ngươi thật có ích" Cát Nặc Bỉ Lợi mặc nhuyễn giáp màu đen, áo choàng đỏ, cười lớn nói: "Không có cơ thể, ngươi lại vẫn có thể trộm được khôi giáp của Tử Thần miện hạ! Không tồi, nhờ lực lượng của Cáp Địch Tư bên trong, ta rất nhanh sẽ có thể khôi phục một phần thực lực!" Mạt Khắc đã kiệt sức nằm sấp trên đất, "Lúc đó ta đã tận lực dốc sức đưa nó vào không gian linh hồn, ài, mãi mới tích đủ lực lượng lôi nó ra, đừng phí lời nữa, mau hấp thu đi, sau đó giúp ta một tay!" ……………… Còn lại mười chín ngày, một hắc ảnh đang phiêu động trên thánh địa Thú tộc, lẩm bẩm nói: "Có khí tức của Chiến Thần, ha ha, nơi này có lẽ chính là nơi Chiến Thần chiến tử!" Ngón tay khẽ bắn nhẹ, nước hồ của thánh địa chảy ngược lại, vách núi tách ra, nhưng hắn chỉ nhìn thấy một động huyệt trống rỗng, "Chiến Thần Kích đâu? Thi thể đâu?" Một thân ảnh tráng kiện nhảy ra từ trong hồ nước, "Cấm Kỵ A Lan Đức phụng mệnh bảo vệ Chiến Thần mộ địa! Miện hạ là vị thần tộc nào? Mời rời khỏi đây cho!" "Biển Cấm? Thí Thần Thất Hải Thú? Hừ!" Cuộc chiến bắt đầu. …………………………………… Trước ngày thứ mười lăm, dưới đáy Biển Cấm. Sa Lỗ ôm lấy thi thể của A Lan Đức, quỳ trước một tảng ngọc thạch dưới đáy biển, "Bệ hạ mất tích, A Lan Đức chiến tử, Tô Sách Na đại tỷ đang trấn định ở mộ địa của nữ thần Sinh Mệnh, chỉ có thể… mời người ra tay thôi! Theo di ngôn của A Lan Đức, người đó đã đi thành Bàng Bối tìm Chiến Thần Kích rồi." ……………… Cách ngày ông chủ nhỏ của Bố Lôi Trạch ra đời mười ngày. Vẫn là Biển Cấm, Sa Lỗ bình ổn áp chế đối thủ trước mắt, quát nói: "Thuấn! Ngươi cũng muốn ra ngoài sao?" "Bào Uy Nhĩ mất tích, Tô Sách Na không có ở đây, ngay cả lão già kia cũng đi rồi, dựa vào ngươi mà cũng muốn giữ ta lại sao?" Chiến đấu vẫn tiếp tục, nhưng, không ai để ý ở đáy biển, một linh hồn răng nanh, nhưng dung mạo tuyệt mỹ đang lén đến trước mặt Khố Đức Lạp đang chỉ còn nửa mạng sống, "Sa Lỗ cũng không có thời gian quản ta rồi, hì hì, gia gia, mượn dùng tạm thân thể của người, sau này lại trả lại cho người! Thứ lỗi cho tôn nữ nhé!" Nói rồi, khuôn mặt ả chợt trở nên hung ác, nghiến rắng ken két nói: "Phất Lạp Địch Nặc! Chu Lệ Á! Ta sẽ đi tìm ngươi để đòi lại thân thể của mình!" ……. Còn mười ngày, vì ăn mừng con trai Sở Thiên ra đời, Giáo Đình, A Cổ Lạp Sơn, Hoàng Kim thành, Ai Nhĩ Sâm, tất cả mọi người đều trên đường đến đế đô – Thành Bàng Bối. Nhất thời, Nữ thần Vận Mệnh dường như đang trào phúng cho sự ngu xuẩn của Sở Thiên, rời khỏi Bố Lôi Trạch thì hỗn loạn sẽ không phát sinh ư?... Bất quá chỉ là đổi một địa phương mà thôi…