Dị Giới Thú Y

Chương 320 : “Thiên tài” ma thú??? (Hạ)

"Chuyện Ma Căn rất phức tạp à!" A Tư Nặc cúi đầu ngại ngùng. "Không sao, cứ từ từ nói!" Dù sao vẫn có thể đi tìm Mạch Khẳng Tích, nên Sở Thiên tạm thời bỏ qua vấn đề chuyển di Thần Cách, bắt đầu thăm do về Thượng cổ mật văn, "Đi nào, chúng ta đến nội đảo rồi từ từ nói!" Trong Quang Minh Thần Điện. Sở Thiên điều mỹ nhân nhện đi chỗ khác rồi bắt đầu ngồi lắng nghe A Tư Nặc hồi tưởng lại chuyện xưa. Chưa nói gì A Tư Nặc đã đỏ mặt, "Khoảng hai vạn năm trước, lúc đó ta mới thăng cấp lên tam trùng Thần Lực, là một tiểu Thú Thần! Còn Gia Sách Nhĩ Ma Căn là hậu duệ của An Cát Lợi Na Chủ Thú Thần, địa vị cao quý, hơn nữa vẻ đẹp được xếp vị trí thứ hai trong Thú Thần tộc!" "Đợi đã!" Sở Thiên bỗng phát hiện ra mình hiểu về lịch sử thời Thượng cổ còn quá ít, vì thế ngắt lời A Tư Nặc, "An Cát Lợi Na Chủ Thú Thần là làm gì vậy?" "An Cát Lợi Na miện hạ là một trong các vị Chủ Thần Thú, giống như tiên tổ Long Thần của Mạch Khẳng Tích! Hơn nữa, nghe nói là tiên tổ trực hệ của Gia Sách Nhĩ Ma Căn!" Bốp! Sở Thiên đập mạnh đầu xuống bàn, đổ mất mấy cái chén. Giết Sách Phi Á Ma Căn, lòi ra một Mã Cách Lệ Ma Căn, Mã Cách Lệ Ma Căn chết lại ra một Gia Sách Nhĩ Ma Căn, giờ sao lại thêm một An Cát Lợi Na Ma Căn nữa vậy? Mà lại còn là Chủ Thần nữa chứ?!! Khả năng phồn thực của gia tộc Ma Căn quả thật không phải nói khoác. Sở Thiên dưới ánh mắt kinh ngạc của A Tư Nặc ngẩng đầu lên, gượng cười: "An Cát Lợi Na còn sống không?" "Có lẽ chết rồi!" A Tư Nặc vẫn thấy mơ hồ, "Năm đó trong trận đại chiến Chúng Thần, đối thủ của An Cát Lợi Na miện hạ là nữ thần Sinh Mệnh, có lẽ miện hạ không đánh lại được Ái Lệ Ti!" Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, đi theo nữ thần tỷ tỷ vẫn là có tiền đồ lắm! "Đúng rồi, ngươi nói Ma Căn là đệ nhị mỹ nữ của Thú Thần tộc, vậy đệ nhất là ai?" Sở Thiên hỏi một câu rất vớ vẩn, nhưng đây là câu hỏi mà tất cả đàn ông đều sẽ hỏi. "Đương nhiên là công chúa Hải tộc Bào Uy Nhĩ rồi!" A Tư Nặc nói chắc nịch, "Dung mạo của Bào Uy Nhĩ cũng chỉ có nữ thần Mặt Trăng của Nhân Thần có thể so sánh!" Sở Thiên cúi đầu tiếc nuối. Nói thật, mỗi lần gặp Bào Uy Nhĩ hắn đều thấp thỏm lo âu, chưa bao giờ thưởng thức vẻ đẹp của Thú Thần đệ nhất mỹ nữ. A Tư Nặc nói tiếp: "Hồi đó vì ta là Thuộc Thần của An Cát Lợi Na miện hạ nên việc đầu tiên ngay sau khi thăng cấp là đi gặp miện hạ! Hôm đó người đến bái kiến miện hạ quá đông, ta không kiên nhẫn đợi được, liền… liền…" "Liền ngủ mất?" A Tư Nặc gật đầu, cười ngượng: "Khi ta tỉnh lại thì đã tối rồi. An Cát Lợi Na miện hạ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào ta!" "Ngươi bị phạt thế nào?" Sở Thiên hỏi. "Ài, đến giờ ta vẫn chưa hiểu tại sao An Cát Lợi Na không hề phạt ta!"A Tư Nặc nằm nhoài người ra bàn, há mồm ngáp một cái, "Miện hạ chỉ nhìn ta mấy cái, hỏi chuyện nhà ta rồi cho ta đi. Nhưng không ngờ đến hôm sau An Cát Lợi Na miện hạ triệu cáo tất cả Thú Thần, tuyên bố ta là người thừa kế duy nhất của người. Sau đó còn đính hôn Gia Sách Nhĩ Ma Căn cho ta!" "Ngươi là vị hôn phu của Ma Căn?" Sở Thiên mở to hai mắt nhìn A Tư Nặc, tiểu tử này sẽ không báo thù cho Ma Căn chứ? Rầm! A Tư Nặc đập bàn cái rầm, đôi mắt mơ màng bỗng trở nên tỉnh táo, "Ta không thừa nhận! Tuy gia đình ta chỉ là một tiểu gia tộc nhưng ta cũng không muốn lấy Ma Căn! Tuy lúc đó ta mới trở thành Thần, nhưng cũng đã nghe qua thanh danh của Gia Sách Nhĩ Ma Căn…" Nói rồi, A Tư Nặc kéo tay của Sở Thiên, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh yên tâm, tiểu thư AK4747 là tình yêu duy nhất của ta!" Sở Thiên cười vui vẻ, chỉ cần A Tư Nặc không liên quan gì tới Ma Căn là được rồi! "Ngươi nói thanh danh của Ma Căn… thanh danh của cô ta không tốt sao?" "Đương nhiên là không tốt! Thật sự là tai tiếng!" A Tư Nặc huơ tay múa chân diễn đạt, "Đàn ông trong Thú Thần tộc không có ai là chưa bị ả ta mê hoặc! Ngay ở bên Nhân Thần cũng có tình nhân của ả! Quá đáng nhất, ả lại còn tặng cho mỗi nam Thần một bứa họa của chính mình!" giọng A Tư Nặc ngày càng nhỏ, "Hơn nữa, sau này ta mới biết, Ma Căn là quái vật nam không ra nam, nữ không ra nữ!" Sở Thiên không chế giễu mà nheo mắt hỏi: "Ngươi nói Ma Căn tặng cho mỗi nam Thần bức họa của mình?!" "Đúng thế! Thậm chí mấy vị Chủ Thần cũng nhận được!" Sở Thiên ra hiệu cho A Tư Nặc dừng lại, lấy ra viên đá liên lạc, "Ba Bác Tát, gọi Sa Khắc đến đây cho ta, đúng trực tiếp đến Quang Minh Thần Điện!" Nói xong, Sở Thiên lại ra hiệu cho A Tư Nặc nói tiếp. "Khi ấy, ta lập tức cự tuyệt chiếu thư của An Cát Lợi Na miện hạ. Miện hạ không tức giận, ngược lại tuyên bố hủy hôn ước giữa ta và Ma Căn, nhưng vẫn giữ vị trí người thừa kế của ta!" A Tư Nặc cười khổ, "Nhưng Ma Căn không đồng ý. Hắn nói ta cự tuyệt hôn ước là làm nhục hắn. Hắn muốn quyết đấu với ta. Trong khi quyết đấu với hắn ta mới biết hắn là quái vật bất nam bất nữ!" "Quyết đấu kết quả thế nào?" Sở Thiên hỏi. "Ta thắng! Lúc đó Ma Căn chỉ có thể khống chế hai loại nguyên tố nên không đánh lại được ta! Nhưng từ đó Ma Căn luôn hận ta, gặp ai cũng tự xưng là vị hôn thê của ta!" "Tiểu Nặc à, ngươi yên tâm! Thật ra ta đã sớm biết chuyện của ngươi và Ma Căn rồi!" Sở Thiên đột nhiên bịa chuyện. "Hả? Ngài biết?" bộ não không lanh lợi lắm của A Tư Nặc bắt đầu trì trệ rồi. "Ừm, là Lạp Hy Đức cho ta biết, không tin ngươi đi hỏi hắn! Ài, có một chuyện ta không biết mình làm có đúng không nữa!" Sở Thiên cúi đầu, "Thật ra ta là người rất ích kỷ, mà AK47 cũng như muội muội của ta, vì thế… để đảm bảo cho cuộc hôn nhân sau này của AK47, ta… ta đem quân đi Thiên Hải Quốc, giết chết Ma Căn rồi!" "Ma Căn chết rồi?" A Tư Nặc nắm chặt tay Sở Thiên cảm kích vô ngần, "Ca ngợi Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh! Ta cảm tạ ngài! Ta sẽ ghi nhớ mọi việc ngài đã làm cho ta và tiểu thư AK47!" "Khà khà, đây là việc ta nên làm thôi, vì hạnh phúc của ngươi và AK47 mà!" "Lẽ nào chỉ là hạnh phúc của bọn ta, nếu Chúng Thần còn sống, họ cũng sẽ cảm tạ ngài!" A Tư Nặc phấn khích đến nói năng lộn xộn, "Ngài không biết đấy thôi, năm đó không ít người nhận được bức họa kia đều muốn giết Ma Căn! Nhưng nể An Cát Lợi Na miện hạ mới không ra tay!" Hừ, thì ra nhân duyên của Ma Căn lại kém đến vậy! Sở Thiên hỏi: "Năm đó ngươi có tham gia trận đại chiến Chúng Thần, có thể cho ta biết cụ thể về quá trình không?" A Tư Nặc bỗng há to mồm, cơ bên hai mép giật giật, "Cái đó… ta tham gia… nhưng cũng như là không tham gia!" "Lúc đó ta đang ngủ, không biết ngủ bao lâu, rồi bỗng có người đánh thức, nói là phải cùng công chúa Bào Uy Nhĩ đi tập kích trận doanh của Nhân Thần. Nhưng… nhưng quân đội của ta cách chiến trường khá xa, nên trên đường hành quân, ta… ta…" "Ngươi lại ngủ mất?" Sở Thiên thật sự khâm phục con nhện ngủ này chết đi được! Trong trận chiến Thần Cấp mà cũng ngủ được, quả thật đã vượt quá mọi cảnh giới rồi! "Khi ta tỉnh lại thì… hì hì, cuộc chiến đã kết thúc rồi. Sau đó thì ta tìm một cái sơn động ngủ tiếp, mãi cho đến khi gặp ngài!" "Nghe nói ngươi bị Bào Uy Nhĩ bắt đi. Làm thế nào mà thoát được?" Sở Thiên hỏi tiếp. "Từ sau khi gặp tiểu thư AK47, ta không ngủ nữa mà đi tìm Mạch Khẳng Tích. Nhưng thật sự ta tìm không ra. Ngay những bằng hữu cũ cũng mất tích rồi. Sau đó ta nghĩ ra một cách, đó là đến trung tâm đại lục phóng thích Thần Lực để dụ Mạch Khẳng Tích đến, kết quả là… kết quả là Mạch Khẳng Tích không đến mà lại có một Thí Thần Thất Hải Thú của Bào Uy Nhĩ đến. Hắn tên Sa Lỗ, hắn nói là Bào Uy Nhĩ mời ta đi một chuyến, thế là ta đi cùng!" "Thế có phải sau khi đến Biển Cấm ngươi lại lập tức ngủ? Rồi có phải không gặp được một người nào trong số khách của Biển Cấm?" Sở Thiên hơi mất bình tĩnh hỏi. "Ủa, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, sao ngài lại biết?" A Tư Nặc gãi đầu, "Ta chỉ gặp có Sa Lỗ, tên tiểu tử đó không cho ta ngủ mà ép ta luyện công với hắn! Sau đó trong một lần luyện công với hắn thì ta ngủ, rồi thì không gặp lại hắn nữa!" Sở Thiên thật sự phát điên, "Vậy ngươi có biết mình làm thế nào mà ra khỏi Biển Cấm không?" "Không biết, ta chỉ nhớ mình ngủ trong khi quyết đấu, sau đó khi mở mắt ra thì đã ở đây rồi!" "Có tiền đồ à!" Sở Thiên bất lực bỏ qua A Tư Nặc. "Cao nhân tìm ta à?" Lúc này Sa Khắc đang chà sát của quý của hắn chạy vào trong Thần Điện. Đừng hiểu nhầm, sự thực là gần đây Sa Khắc cảm thấy Tra Tái Nhĩ có biệt danh là Của Quý thực lực quá kém nên ngày nào cũng tóm chặt trong tay để huấn luyện. Thấy Sa Khắc đến, Sở Thiên nheo mắt cười, "A Tư Nặc, ngươi có nhận ra… Khốn kiếp, sao lại ngủ mất rồi?!" Lay lay A Tư Nặc, không tỉnh! Đá một phát, người ta đổi tư thế, lại ngủ tiếp! Sở Thiên giận dữ, "Sa Khắc, bảo Của Quý của ngươi xì xì hắn!" Trải qua một năm huấn luyện, Tra Tái Nhĩ đã chai lì với cái tên Của Quý rồi, thế nên cũng không nói nhiều, lập tức phun một thứ dịch độc! "Hửm? Mưa rồi!" A Tư Nặc cuối cùng cũng tỉnh, "Sao mưa lại nhơm nhớp vậy?" "Nước mưa của đảo Bố Lôi Trạch là thế đấy!" Sở Thiên nói, rồi đẩy Sa Khắc đến trước mặt A Tư Nặc, "Nhìn xem, ngươi có nhận ra hắn không?" A Tư Nặc dụi dụi mắt, mơ màng nhìn Sa Khắc, rồi lắc đầu, "Không quen!" Sở Thiên hơi thất vọng, nhưng vẫn không nản lòng, "Thế Chúng Thần Thượng cổ ngươi có biết không?" "Ta chỉ biết vài người. Hì hì, ta bận ngủ, không có thời gian kết bạn!" Thế còn tạm được, coi như còn cho lão tử chút hy vọng! Sở Thiên ra hiệu Sa Khắc có thể đi. A Tư Nặc không quen không có nghĩa là Sa Khắc không phải Thần. Sa Khắc vẫn chưa đi mà hỏi, "Mặc Phỉ Đặc thiếu gia nói cao nhân tìm cho ta năm bà vợ! Thiếu gia không lừa ta đấy chứ?!" Sở Thiên cười gian, "Đương nhiên không lừa ngươi rồi. Yên tâm, vợ ngươi xinh đẹp lắm!" "Ta không cần xinh, ta cần người biết làm cơm!" Sa Khắc vẫn đang làu bàu, còn Sở Thiên thì đã kéo tai A Tư Nặc lên, đề phòng hắn ngủ lại, Sở Thiên hét to: "Không được ngủ! Ngày mai theo ta đi gặp Mạch Khẳng Tích!"