Dị Giới Thú Y
Chương 314 : Tạm biệt nhé, mỹ nhân ngư!
Truyền Thần Lực vào Thần Thạch trong người để đổi lấy sức mạnh, Ba Đế dùng phương pháp gần như là tự ngược đãi chính mình này để tăng sức mạnh.
La Bá Đặc đệ nhất trùng Thần Lực, dùng một mảnh vỡ nhỏ của Thần Cách đã tăng lên tam trùng. Vậy thì Ba Đế vốn là tam trùng đỉnh phong thêm Thần Cách hoàn chỉnh của Thần Sức Mạnh nữa thì có thể tăng đến cảnh giới nào đây?!
Bào Uy Nhĩ vẫn không động thủ mà bình tĩnh đứng nhìn Ba Đế tăng sức mạnh.
Ba Đế không cần mạng nữa rồi! Sở Thiên cũng phải khâm phục dũng khí của hắn, không dung hợp Thần Cách mà miễn cưỡng tăng sức mạnh, hậu quả của việc này có thể nhìn La Bá Đặc là biết.
Dần dần Sở Thiên đứng không vững được nữa, đệ tứ trùng Thần Lực không phải cái hắn có thể kháng cự lại.
Lúc này, A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ đã vào bên trong Hồng Nguyệt không gian, đứng ở hai bên bảo vệ Sở Thiên.
"Ông chủ, Ba Đế điên rồi!" Anh Cách Lạp Mỗ kêu lên, "Cứ thế này hắn cũng sẽ thịt nát xương tan giống La Bá Đặc thôi!"
"Không, có thể sẽ không đâu!" A Mạt Kỳ nhìn Ba Đế nói, "Ta cảm thấy Thần Cách của Thần Sức Mạnh đã được hắn dung hợp một phần rồi!"
"Ngươi muốn nói là Ba Đế đã nắm được cách dung hợp nhưng không đủ thực lực để dung hợp hoàn toàn?" Sở Thiên trầm ngâm, "Có cách nào giúp Ba Đế dung hợp hoàn toàn không?"
A Mạt Kỳ lắc đầu: "Chỉ có thể dựa vào chính hắn thôi!"
Sức mạnh của Ba Đế vẫn đang tăng lên điên cuồng, nhưng sau khi lên đệ tứ trùng Thần Lực thì mỗi bước tăng lên đều phải mất rất nhiều sức, vì thế hiện giờ Ba Đế chỉ miễn cưỡng đạt đến tứ trùng trung cấp.
Nhìn toàn thân Ba Đế mạch máu nổi hết lên, Bào Uy Nhĩ giơ kích ba chạc lên, "Ngươi đã bằng với Thần Sức Mạnh năm đó rồi, còn tăng tiếp nữa thì cơ thể ngươi sẽ không chịu đựng nổi đâu!"
"Đúng vậy! Đối phó với ngươi khi không có Thủy nguyên tố, tứ trùng Thần Lực trung cấp là đủ rồi! Chịu chết đi!"
Thần Lực màu đỏ, thanh kiếm màu đỏ, Ba Đế khiến cho mọi thứ bị nhấn chìm, nhưng trừ Bào Uy Nhĩ ra.
Kích ba chạc xuất ra, ánh sáng xanh lục lóe lên, vẫn là tam trùng Thần Lực, nhưng Bào Uy Nhĩ không hề vất vả.
"Không thể nào! Tam trùng Thần Lực sao có thể so sánh với tứ trùng Thần Lực của ta?" Ba Đế ngày càng kinh ngạc.
"Lúc nãy ta đã nói với ngươi rồi!" Bào Uy Nhĩ ung dung ứng phó với Ba Đế, "Tam trùng Thần Lực mãi mãi không thể là đối thủ của tứ trùng Thần Lực! Nhưng đáng tiếc ngươi chỉ có vỏ ngoài của tứ trùng Thần Lực --- đối phó với ngươi võ kỹ tam trùng là đủ rồi!"
"Ngươi lừa ta!" bị Thần Thạch tác động, thần trí Ba Đế đã không còn tỉnh táo nữa, hắn hét: "Thần Lực của ta đã là màu đỏ rồi!"
"Có được vỏ ngoài thôi thì không là gì cả!" mỹ nhân ngư khẽ thở dài, "Giờ ngươi đã đến cực hạn, bản vương không có hứng chơi đùa cùng ngươi nữa!"
Nói rồi, tốc độ cây kích bỗng tăng lên chóng mặt, trên người Ba Đế bỗng xuất hiện vài vết thương.
Anh Cách Lạp Mỗ kéo kéo Sở Thiên, rồi lặng lẽ đi vào Hồng Nguyệt Thành.
Sở Thiên đuổi theo hỏi: "Sao vậy?"
Nhìn xung quanh không có ai, Anh Cách Lạp Mỗ nói: "Ông chủ, xem ra Hồng Nguyệt Thành cũng không đối phó được với Bào Uy Nhĩ!"
Sở Thiên gật đầu: "Bào Uy Nhĩ rất mạnh, nhưng giờ cô ta chỉ có tam trùng Thần Lực, nếu chúng ta và Ba Đế liên thủ có lẽ sẽ đánh bại được Bào Uy Nhĩ!"
Bào Uy Nhĩ lại gần, "Ông chủ, cơ hội không dễ có, chúng ta liều đi! Nếu không sẽ không có cơ hội này nữa đâu!"
Sở Thiên bỗng phát hiện Anh Cách Lạp Mỗ đang cười gian, "Ngươi cười cái gì? Có phải có ý đồ gì không?"
"Vừa rồi ta quan sát bố cục của cả Hồng Nguyệt Thành!" Anh Cách Lạp Mỗ nói: "Hồng Nguyệt Thành có lẽ không phải ở dưới đất mà là ở một không gian khác! Mà không gian lại chính là ma pháp trận trên cát! Giờ nó có lẽ cũng không ở không gian của Huyễn Thú đại lục nữa, nếu không nó không thể cách ly Thủy nguyên tố!"
Dường như Sở Thiên nghĩ ra điều gì đó.
"Thực lực của Bào Uy Nhĩ quá mạnh, Lĩnh Vực của ông chủ căn bản không thể cầm cố cô ta, nhưng chúng ta có thể cầm cố cả cái không gian này mà!" nói rồi, Anh Cách Lạp Mỗ chép miệng, "Ở đây ta có mấy cuộn giấy Vong Linh của Ba Bác Tát quản gia. Ta có thể dùng Thần Lực phục chế làm nó mạnh hơn, thậm chí biến nó thành Vong Linh Cấm Chú cũng không thành vấn đề gì!"
"Hắc hắc, tiểu tử ngươi thật độc ác!" Sở Thiên cười cực kỳ gian tà.
"Khốn kiếp, sao trước đây không phát hiện tiểu tử ngươi tàn độc đến vậy nhỉ?!" A Mạt Kỳ cũng cười.
Chỉ có Tiểu Hùng Miêu là gãi đầu thắc mắc: "Ông chủ, cái gì mà không gian thời gian? Ta không hiểu!"
"Ngươi còn bé quá, lớn rồi sẽ hiểu!" Sở Thiên tâm trạng đang rất tốt nên nhẫn nại giải thích cho Tiểu Hùng Miêu, "Khách Thu Sa, ngươi nói xem mỹ nhân ngư kia có lợi hại không? Ngươi có thể đá bay cô ta được không?"
"Ta đá không bay được!"
"Đúng thế, chúng ta đều đá không bay!" Sở Thiên cười, "Nhưng nếu chúng ta để cô ta vào trong một chiếc nhẫn không gian, hơn nữa cô ta không thể ra khỏi đó, ngươi nói xem ngươi có thể đá một phát bay luôn cái nhẫn không?"
"Đương nhiên là được rồi!"
"Thế không phải là được rồi sao, chúng ta đá bay chiếc nhẫn, không phải bằng với việc đá bay mỹ nhân ngư bên trong đó sao?! Ha ha!" Sở Thiên không kìm được mà phá lên cười.
"Ồ~~~ ông chủ thật xấu xa!" Bạn đang xem tại Truyện FULL -
Tiểu Hùng Miêu cuối cùng cũng hiểu được một chút, "Nhưng mà… nhưng mà nếu sau này cô ta ra khỏi chiếc nhẫn thì phải làm sao?"
"Không ra được đâu!" Anh Cách Lạp Mỗ cười, "Chúng ta sẽ đá cô ta đến một nơi rất xa, rất xa! Địa ngục thì sao nhỉ?"
"Được rồi, cụ thể thì cần sắp xếp sau!" Sở Thiên bế Tiểu Hùng Miêu lên, "Đầu tiên, chúng ta phải ra khỏi cái không gian này. Sau đó thì thì ta dùng Thời Gian Cầm cố để cầm cố Hồng Nguyệt không gian! Tiếp đó, A Mạt Kỳ dùng Vong Linh Cấm Chú mở Địa ngục thông đạo. Cuối cùng A Mạt Kỳ ngươi đưa toàn bộ Hồng Nguyệt không gian tới địa ngục!"
"Ài~ tuy mỹ nhân ngư có khả năng phá vỡ không gian, nhưng nghe nói gần đây địa ngục hỗn loạn lắm! Ba Nhĩ và Địch Á Lạc đều thành chó của nhà có tang. Có thể thấy cao thủ trong địa ngục rất lợi hại, hắc hắc, nhiều cao thủ như vậy, có lẽ có thể gây chút phiền phức cho mỹ nhân ngư!"
Anh Cách Lạp Mỗ tiếp lời: "Về Biển Cấm thì dễ giải quyết thôi. Dù sao Hồng Nguyệt Thành bị đưa tới Địa ngục, vậy thì cũng chẳng có ai biết chúng ta tham dự vào chuyện này! Tiếng xấu này, để Hồng Nguyệt Thành gánh đi!"
A Mạt Kỳ cười: "Chỉ hơi tiếc là Thần Cách của Thần Sức Mạnh chúng ta không lấy được!"
"Thứ đó Ba Đế đã không dùng được thì chúng ta cũng đừng mơ tới nó!" Sở Thiên vỗ tay vào nhau, đứng dậy, "Giờ chỉ còn lại một vấn đề --- làm thế nào để ra khỏi Hồng Nguyệt không gian!"
"Đơn giản!" Anh Cách Lạp Mỗ chỉ vào Liên Thành ở đằng xa, "Thỏ ranh ma có ba cái ổ! Ta không tin Hồng Nguyệt Thành chỉ có một không gian thông đạo!"
——
Phía trên kia, Ba Đế đã thực sự thất bại. Cây kích Hải Vương của Bào Uy Nhĩ đang chĩa trên đầu hắn, ánh sáng lạnh lẽo xuyên thấu tâm can!
"Ta thua rồi!" Ba Đế không cam lòng, "Ngươi giết ta đi! Nhưng ta hy vọng ngươi cho ta biết tại sao, tại sao tứ trùng Thần Lực không đánh lại được tam trùng Thần Lực?"
"Căn bản là ngươi không nắm giữ tứ trùng Thần Lực thật sự!" Bào Uy Nhĩ nói, "Hơn nữa ta cũng không có hứng giết ngươi!"
"Đúng, ngươi không thể giết ta!" đột nhiên Ba Đế cười, "Giết ta rồi, ngươi cũng không thể ra khỏi Hồng Nguyệt không gian này!"
"Phá vỡ không gian đối với ta là chuyện vô cùng đơn giản. Huống hồ Hồng Nguyệt không gian của ngươi không hề phức tạp!"
"Hừ, vậy thì ngươi thử xem!" Ba Đế cười nhạt, "Ta thừa nhận ngươi có thể phá vỡ không gian, nhưng ở đây không có Thủy nguyên tố, ngươi lấy cái gì mà phá?"
Phụt!!
Một của quả cầu nước ngưng tụ trên tay của Bào Uy Nhĩ, sau đó thì vỡ tan.
"Thủy Nguyên tố? Sao ngươi có thể vẫn còn Thủy Nguyên tố?" Ba Đế dường như đã nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của chính mình, chẳng nhẽ Thần Không Gian cũng không thể cách ly hoàn toàn Thuỷ nguyên tố?
"Hồng Nguyệt không gian của ngươi không tồi! Nó thật sự đã cách ly toàn bộ Thủy nguyên tố. Nhưng bản vương có tứ trùng Thần Lực thật sự…"
Hồng Nguyệt không gian bỗng đổ mưa, làm dịu lại không gian bạt ngàn đất bụi, "Ý nghĩa thực sự của tứ trùng Thần Lực được gọi là Đồng Hóa. Bản vương có thể biến mọi nguyên tố tự nhiên thành Thủy nguyên tố! Đương nhiên, cũng có thể biến ngươi thành bong bóng!"
"Ta hiểu rồi! Thật buồn cười, ta cách ly mọi Thủy nguyên tố ở bên ngoài, nhưng ngươi lại có thể đồng hóa mọi nguyên tố trong Hồng Nguyệt không gian. Ha ha ha!" Ba Đế bỗng ngẩng đầu lên, giận dữ: "Vậy tại sao vừa rồi ngươi không trực tiếp đánh bại ta?"
"Ta đã nói rồi. Đối phó với ngươi, võ kỹ tam trùng Thần Lực là đủ rồi!" Mỹ nhân ngư cất cây kích ba chạc đi, chậm rãi nói: "Cho ta biết, người năm trăm năm trước ban Thần Lực cho ngươi đang ở đâu?"
"Ta không biết. Nếu biết thì ta sớm đã gọi hắn đến tiếp viện rồi!"
Bào Uy Nhĩ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, "Phất Lạp Địch Nặc đã thoát ra ngoài rồi? Ba Đế, Hồng Nguyệt không gian của ngươi vẫn còn thông đạo ra vào khác?"
"Vẫn còn hai cái."
"Thú vị đây, Phất Lạp Địch Nặc lại cầm cố cả Hồng Nguyệt không gian!" Bào Uy Nhĩ lầm bầm, "Ngươi đã thoát ra rồi sao còn chưa đi? Tại sao lại cầm cố cả Hồng Nguyệt không gian? Chẳng lẽ ngươi không biết bản vương bây giờ có thể phá vỡ Hồng Nguyệt không gian, ra giết ngươi sao?"
Đáng tiếc là Sở Thiên ở bên ngoài thật sự không biết Bào Uy Nhĩ mạnh đến mức không coi không gian là cái gì hết. Sở đại thiếu gia bây giờ vẫn tưởng Bào Uy Nhĩ đang rầu rĩ vì không có Thủy nguyên tố trong Hồng Nguyệt không gian!
"Vong Linh Cấm Chú!" Ba Đế cũng phát hiện ra hành động nhỏ của Sở Thiên, ngạc nhiên: "Phất Lạp Địch Nặc khởi động Địa ngục thông đạo để làm gì?"
"Ta hiểu rồi!" mỹ nhân ngư cười, "Hì hì, ngươi muốn đưa ta đến địa ngục!"
Hiểu được ý định của Sở Thiên mỹ nhân ngư không những không hoảng hốt mà miệng còn nở nụ cười: "Năm đó bản vương và Ba Nhĩ ký hiệp ước không được chủ động vào địa ngục. Ài, kết quả là mất đi biết bao nhiêu là đối thủ tốt…"
"Ta không muốn đến địa ngục!" Ba Đế muốn đóng Hồng Nguyệt không gian ngăn cản Sở Thiên, nhưng lại bị Bào Uy Nhĩ ngăn cản, "Mau thả ta ra, nếu không chúng ta đều phải đến địa ngục đấy!"
Bào Uy Nhĩ mặc kệ Ba Đế, lầm rầm một mình: "Ba Nhĩ huynh đệ, bản vương bị Phất Lạp Địch Nặc "ám hại", không thể coi là "chủ động" vào địa ngục phải không?"
————
Trên sa mạc Tư Khoa Đặc, một luồng sáng trắng vụt lóe lên, cả Hồng Nguyệt không gian biến mất, chỉ để lại một hình xoáy cát khổng lồ.
Sở đại thiếu gia đáng thương vẫn đang dương dương tự đắc, không hề biết rằng Bào Uy Nhĩ tự nguyện đến địa ngục, "Ha ha, mỹ nhân ngư, chúng ta tạm biệt nhé!"
Nói rồi, Sở Thiên vẫy tay, hét lớn: "Về nhà, rồi đi tìm Mạch Khẳng Tích!"
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
65 chương
93 chương
2721 chương
71 chương
78 chương
1592 chương
223 chương