Dị Giới Thú Y

Chương 259 : Lấy mà không nói

"Cháu có thể ăn Thần Lực?" Ba Thập kinh ngạc nhìn Anh Cách Lạp Mỗ. "Vâng." Anh Cách Lạp Mỗ nói, "Thần Lực ở trên bầu trời Bố Lôi Trạch bị cháu ăn mất một nửa đấy. Ông chủ, giờ ta đi thử xem sao." "Không được, ngươi không được đi!" Sở Thiên và A Mạt Kỳ cùng phản đối. "Tại sao?" Anh Cách Lạp Mỗ hỏi, "Bây giờ chỉ còn cách đó thôi!" "Ta không thể để ngươi mạo hiểm!" Sở Thiên nói: "Bây giờ Lĩnh Vực ngoài đó là Lời nguyền của Tử Thần mượn tay Long Hoàng phát ra. Nó không giống như Thần Lực ở Bố Lôi Trạch! Sợ là nó còn có những thứ khác nữa!" "Đúng thế." A Mạt Kỳ gật đầu, "Vừa rồi ta đã kiểm tra kỹ, Lĩnh Vực tầng thứ ba đó không phải Thần Lực của Long Hoàng, hơn nữa cũng rất kỳ lạ!" Nghĩ ngợi một hồi, ánh mắt của Anh Cách Lạp Mỗ chuyển sang bức tượng Long Thần, "Ông chủ, lần trước sau khi ta ăn Thần Lực ở Bố Lôi Trạch thì có thể xuyên qua Lĩnh Vực của A Mạt Kỳ. Giờ ở đây cũng có Thần Lực, hơn nữa cũng rất mạnh, không chừng ta ăn nó thì có thể…" "Ngươi dám làm thế với tiên tổ sao?" Ba Thập lập tực quát, "Ngay tượng của tổ tông ngươi cũng muốn ăn, ngươi còn xứng làm con cháu Long Thần không?" Anh Cách Lạp Mỗ nhìn Sở Thiên rồi vội vàng nhận lỗi. Lão ngoan cố! Sở Thiên thầm mắng, nhưng cũng không thể ép Anh Cách Lạp Mỗ ăn tượng của tổ tông được. Long Mộ đột nhiên rung chuyển. "Ta đi xem sao!" A Mạt Kỳ vội vàng đi ra. Lúc sau quay lại, A Mạt Kỳ nói: "Ông chủ, lần này rắc rối rồi. Không biết Long Hoàng tìm được đường vào đây từ khi nào, giờ đang phá cửa." Bên ngoài cửa vào Long Mộ, Long Hoàng lắc lắc đầu, hai hốc mắt đỏ lòm đang quan sát cái cửa lớn trước mặt. Hắn chỉ cảm thấy nơi này rất quen, ở trong này có một sức mạnh đủ cho hắn phát tiết, thoải mái hơn đám Cự Long không động đậy gì được ngoài kia. Bọn Sở Thiên trốn đằng sau cửa, quan sát Long Hoàng qua một cái khe. "Giờ phải làm gì?"Ba Thập giật giật áo Sở Thiên. "Ông chủ, chúng ta có thể mở cửa cho Long Hoàng vào không?" Anh Cách Lạp Mỗ nói: "Long Mộ này ngoài giữ được hình dạng con người ra thì sức mạnh nào cũng bị cầm cố, nếu chúng ta cho Long Hoàng vào đây…" Sở Thiên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Thế quá nguy hiểm. Long Mộ có thể chế ngự sức mạnh là dựa vào bức tượng của Long Thần, nhưng đó cũng chỉ là một bức tượng." Sở Thiên lại chỉ vào Long Hoàng, "Trên người lão thằn lằn này là Khải Giáp của Tử Thần năm đó! Nếu cho hắn vào, chẳng may sức mạnh của bức tượng Long Thần không mạnh bằng Lời nguyền của Tử Thần, không khống chế được hắn thì làm thế nào? Thế không phải chúng ta chết chắc sao?" Uỳnh!! Cái đầu cực đại của Long Hoàng lại húc vào cửa. Mấy người bên trong đều im lặng không biết phải làm gì. Cuối cùng, Sở Thiên thở dài, "Mọi người sẵn sàng liều mạng đi! Nếu cái cửa nà bị phá, mà Long Mộ không làm gì được Long Hoàng thì chúng ta chỉ còn cách liều!" Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Liên tục bị công kích, cả A Cổ Lạp Sơn rung chuyển, nhưng Long Mộ thì vẫn vững chãi như cũ. Một hồi lâu, hình như Long Hoàng mệt rồi, hoặc là có thứ gì đó thu hút sự chú ý của hắn. Nói chung thì hắn bay đi rồi. "Khốn kiếp, cuối cùng thì lão thằn lằn cũng cút rồi! Lão tử…" Sở Thiên thở phào, nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì bị một âm thanh kỳ quái ngắt quãng. Phụt!! Một tia máu bắn ra từ khe cửa, còn bên ngoài thì cực kỳ yên lặng kỳ dị. Ghé mắt vào khe cửa nhìn, A Mạt Kỳ cười, "Ông chủ, giờ Long Hoàng đang tàn sát Cự Long cấp cao. Khà khà, đã có không ít rồng hình người đi đời rồi!" "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên cũng cười, "Giết đi, dù sao thì đó cũng là người trong tộc của Long Hoàng, hy vọng chúng có thể thỏa mãn khẩu vị của Long Hoàng!" Một ngày trôi qua, Long Hoàng vẫn phát điên như thế, nhưng hắn không còn giết chóc nữa mà thay vào đó là ngu ngơ bay khắp chốn. Mười ngày qua đi, Lĩnh Vực tầng thứ ba vẫn chưa được giả trừ. Đồ ăn trong nhẫn không gian của Sở Thiên sắp hết rồi. Những ngày này, A Mạt Kỳ đã ra ngoài thám thính vài lần. Mỗi lần ra đều bị Long Hoàng phát hiện rồi lại làm cho Long Hoàng phát điên tàn sát khắp nơi. Chán ngán ngồi sau cửa, Sở Thiên nhòm qua khe cửa quan sát Long Hoàng đang bay lung tung, "Lần này A Cổ Lạp Sơn coi như xong rồi. Dù Long Hoàng có tỉnh lại thì e là Hội nghị tối cao cũng bài miễn hắn!" Anh Cách Lạp Mỗ gật đầu, "Hơn mười ngày nay, ít nhất thì Long Hoàng cũng giết hơn nghìn Cự Long, nguyên khí A Cổ Lạp Sơn tổn thương nghiêm trọng, sau này không còn tư cách so sánh với Bố Lôi Trạch chúng ta rồi!" "Hắn giết hết Cự Long thì mới tốt!" Ba Thập nghiến răng, "Như vậy thì A Cổ Lạp Sơn sẽ thuộc về gia tộc Anh Cách Lạp Mỗ chúng ta!" Sở Thiên và A Mạt Kỳ cùng nhìn Ba Thập, lão già này chắc bị thù hận làm cho đầu óc có vấn đề rồi. Ngay Anh Cách Lạp Mỗ cũng không hài lòng về thúc thúc lúc này. Binh!!! Một âm thanh lớn vang lên. Binh! Binh! Binh! Rồi một loạt âm thanh làm rung chuyển tất cả. Long Hoàng gầm lên một tiếng dài rồi bay khỏi A Cổ Lạp Sơn. "A Mạt Kỳ, ngươi ra ngoài xem sao, cẩn thận Long Hoàng." Không lâu sau A Mạt Kỳ quay lại, cười: "Ông chủ, hình như có người tấn công Lĩnh Vực ở ngoài núi. Long Hoàng đang ở ngoài đó tăng cường Lĩnh Vực." "Cũng có nghĩa Long Hoàng không có thời gian quan tâm đến chúng ta nữa?" Sở Thiên đẩy cửa ra, "Tốt, chúng ta ra ngoài xem sao." Vừa bước ra, mấy người lập tức bị chìm trong Lĩnh Vực của Long Hoàng, cử động vô cùng chậm chạp, Ba Thập thậm chí bị đứng im luôn. "Đóng băng Ba Thập bằng ma pháp Băng hệ rồi cho vào nhẫn không gian." Xong xuôi, Anh Cách Lạp Mỗ chở Sở Thiên và A Mạt Kỳ lẻn ra ngoài. Bên ngoài, Lĩnh Vực vẫn mạnh mẽ, nhưng đang bị lung lay rồi. Sở Thiên nhìn không rõ tình hình bên ngoài Lĩnh Vực, những có thể thấy được sự xuất hiện của những vết nứt rạn trên Lĩnh Vực, còn Long Hoàng thì đang bận dùng Thần Lực để vá lại. "Chẳng lẽ là người của Biển Cấm?" A Mạt Kỳ nói, "Trừ chúng ra thì không ai có thể tác động vào Thần Lực tầng thứ ba như thế này." "Không cần quan tâm đến việc đó vội." Sở Thiên nhìn xung quanh A Cổ Lạp Sơn, rồi cười chỉ lên trên trời, "Các ngươi thấy gì?" A Mạt Kỳ ngẩng đầu lên, trên trời là Cự Long bị cầm cố, còn có cả mảnh xác và máu. Sở Thiên chép miêng, vỗ Anh Cách Lạp Mỗ, "Ngươi nhìn thấy gì?" Anh Cách Lạp Mỗ nhìn bộ dạng gian tà của Sở Thiên, hình như hiểu ra điều gì đó, "Ta chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng cũng chẳng có ai thấy chúng ta." "Hả, Anh Cách Lạp Mỗ ngươi nói gì vậy?" A Mạt Kỳ không hiểu. Anh Cách Lạp Mỗ đập cánh, "Long Hoàng điên rồi, Cự Long thì đều bị cầm cố. Bây giờ ở trong A Cổ Lạp Sơn chỉ có chúng ta là có thể cử động, hơn nữa ông chủ lại có đẳng cấp cao nhất của Đạo Tặc chức nghiệp…" "Trộm sạch bảo bối của A Cổ Lạp Sơn?" A Mạt Kỳ mắt sáng lên, rồi bỗng tiếc nuối, "Khốn kiếp, ta chỉ mang có hai chiếc nhẫn không gian, có lẽ không đủ!" "Trộm cái gì chứ?" Sở Thiên sửa lại, "Ở quê hương ta thì nó gọi là lấy mà không nói! Việc của Quang Minh Thánh Đồ sao lại gọi là trộm? Bảo bối của Long tộc mà để lại đây nhất định sẽ bị Long Hoàng hủy hết. Ông chủ ta đây chỉ là bảo quản hộ giúp người khác…" "Thôi được rồi mà ông chủ. Ở đây không có người ngoài!" A Mạt Kỳ cười gian xảo. "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên nheo mắt cười, chỉ về phía Long Thần điện hét to: "Nữ thần từng nói, không lấy hết đồ của lão thằn lằn này thì lão tử không xứng làm Quang Minh Thánh Đồ của nữ thần tỷ tỷ." Mấy vạn năm nay, Cự Long tích trữ được bao nhiêu tài sản không ai biết được. Long Thần để lại A Cổ Lạp Sơn bao nhiêu bảo bối cũng không ai có thể tính rõ ràng được. Nói tóm lại là nhẫn không gian của Sở đại thiếu gia đã đầy rồi. Ngoài ra thì A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ cũng nặng trịch ra về. "Ha ha ha ha… " trong núi, Sở Thiên vừa nhìn Long Hoàng vá Lĩnh Vực như một cái máy, vừa cười: "Nếu Long Hoàng biết Lạp Hy Đức nói hết cho ta về mật đạo và bảo khố của A Cổ Lạp Sơn thì chắc hắn sẽ tức mà chết!" Trộm đồ trong Lĩnh Vực của Long Hoàng, A Mạt Kỳ mệt toát hết mồ hôi nhưng vẫn nói với Sở Thiên đầy kính phục, "Ông chủ quả thật quá anh minh, sao ông chủ nghĩ ra được chuyện cất nhẫn không gian trong nhẫn không gian chứ. Khốn kiếp, cứ thế này thì cả A Cổ Lạp Sơn cũng trộm được sạch!" "Ta nói rồi, đây không gọi là trộm!" Sở Thiên nhìn A Mạt Kỳ không hài lòng, rồi cười: "Lần trước khi lấy quốc khố của Ái Nhĩ Sâm, ta phát hiện nhẫn không gian quá nhỏ, không đủ dùng. Vì thế, hắc hắc, từ đó ta đã mua mấy trăm cái nhẫn dùng dần." "Không hổ danh là đạo tặc hàng đầu!" Anh Cách Lạp Mỗ gục gặc. "Đúng rồi, A Mạt Kỳ." Sở Thiên đưa cho A Mạt Kỳ số bảo bối trong một chiếc nhẫn, "Ngươi đập hết chỗ này rồi rải vào tất cả các kho, coi như là do bị Long Hoàng tàn phá!" "Ta đi?" A Mạt Kỳ gãi đầu, "Cũng may ta học được từ Lỗ Tây Nạp chút ít nếu không thì không biết phải làm sao." A Mạt Kỳ đi, còn Sở Thiên thì ngồi trên đầu Anh Cách Lạp Mỗ từ tốn tính số tài sản của mình. Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Nhiều quá đi! Sở đại thiếu gia vốn không nhạy bén với những con số đau hết cả đầu. Đến khi A Mạt Kỳ quay lại hắn vẫn chưa tính xong. Uỳnh! Lại một tiếng nổ lớn, sau đó thì Lĩnh Vực của Long Hoàng bị vỡ ra một mảng lớn. Long Hoàng gầm lên, lại bay đến để sửa, nhưng lại có một lỗ hổng khác xuất hiện. Mắt Sở Thiên sáng lên, hét lớn: "Anh Cách Lạp Mỗ, nhanh, chúng ta mau ra ngoài!" Không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của Lĩnh Vực, Anh Cách Lạp Mỗ nhanh như chớp bay về phía lỗ hổng. "Á!" Anh Cách Lạp Mỗ nhanh nhưng Long Hoàng còn nhanh hơn, hắn bỏ việc sửa lỗ hổng, chắn đường Sở Thiên. "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên chép miệng, "Chúng ta bị phát hiện rồi!" Đúng lúc này, Sở Thiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà cũng rất thân thiết, "Ông chủ, đoàn trưởng đoàn Thánh Điện Kỵ Sĩ, Nhất Tinh tướng quân đế quốc, Bội kỳ báo cáo!"