Dị Giới Thú Y
Chương 250 : Nguy cơ của đảo Bố Lôi Trạch
Y Lệ Toa Bạch là vợ của Đạt Mã Nhĩ?
Sở Thiên ngây người, Mai Lâm cười khổ cúi đầu, còn Y Lệ Toa Bạch thì mặt đỏ tía tai. "Nói cái gì? Ai là vợ của ngươi!?"
Bốp!
Đạt Mã Nhĩ đánh một bạt tai thật mạnh vào mặt mình rồi gượng gạo cúi thấp đầu, "Chuyện này… Nàng không phải! Hắc hắc, ta quên rồi, nàng không cho phép ta nói thật."
Chuyện này không được tính là nói thật sao? Y Lệ Toa Bạch ai oán nhìn Đạt Mã Nhĩ, sau đó lắc đầu, "Nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn chẳng thay đổi."
Sở Thiên nheo mắt lại. Lẽ nào, người mà Đạt Mã Nhĩ luôn muốn gặp, lại chính là nữ vương Ai Nhĩ Sâm - Y Lệ Toa Bạch sao? Ha ha, có ý tứ!
"Ha ha!" Đạt Mã Nhĩ vò đầu, cười khô khan: "Các ngươi từ từ nói chuyện, ta… Ta còn có việc." Nói rồi, Đạt Mã Nhĩ ôm lấy đầu. Xoay người bỏ chạy. "Quay lại!" Y Lệ Toa Bạch sắc mặt tái nhợt. "Năm xưa ngươi đã chạy, ta không trách ngươi. Nhưng hôm nay… Ngươi vẫn muốn chạy trốn sao?" Sở Thiên cười. "Lão ca, không phải huynh đã làm chuyện gì không phải với nữ vương chứ?", "Ta nào có!?" Đạt Mã Nhĩ rối lên. Chỉ vào Sở Thiên hét lớn: "Phất Lạp Địch Nặc tuy ngươi là huynh đệ của ta nhưng không thể nói linh tinh!" Nói rồi, Đạt Mã Nhĩ tội nghiệp giơ pháp bào trên người mình lên. "Ngươi nhìn bộ dạng của ta, ngay cả thịt còn không ăn nổi, lấy đâu ra tiền làm loạn!"
"Ồ!" Sở Thiên giả vờ sực tỉnh, gật đầu cảm thán: "Cũng tức là nói, nếu như huynh có tiền thì nói không chừng sẽ làm loạn hả. Ha ha. Lão ca huynh chẳng chịu nói sớm. Huynh đệ ta cái khác thì không có, nhưng mua cho ngươi mấy vạn nữ nô xinh đẹp thì cũng không thành vấn đề! Như vậy đi, quay về ta tặng thẳng đến nhà ngươi!"
"Ta không cần!" Đạt Mã Nhĩ lấm lét liếc nhìn Y Lệ Toa Bạch. Sau đó nét mặt bi thương, khẩn cầu với Sở Thiên: "Huynh đệ, ngươi đừng hại ta nữa." Lúc này, Y Lệ Toa Bạch đã bay tới trước mặt Đạt Mã Nhĩ, nhìn lão đầu mập mạp này một lát, ngạc nhiên nói: "Ngươi… Sao lại ngay cả thịt cũng không ăn được?", "Hắn không những không ăn nổi thịt, mà còn nợ ta tiền nữa!" Sở Thiên đệm thêm một câu.
"Đạt Mã Nhĩ thiếu ngươi bao nhiêu, ta trả thay hắn!" Y Lệ Toa Bạch đối với Sở Thiên vẫn lãnh đạm lạ thường. Có điều nàng đối với Đạt Mã Nhĩ lại là một nét mặt khác, "Ngươi là đại thần ma pháp của Khải Tát. Sao lại…", "Ta không phải lo cho đứa trẻ ở quê hương sao?" Đạt Mã Nhĩ ngượng ngùng nói. Dứt lời, Đạt Mã Nhĩ cúi thấp đầu. Tung người bỏ chạy, quay đầu nói: "Ta đi trước đây.", "Ngươi…" Y Lệ Toa Bạch khóc không ra nước mắt.
"Nữ vương bệ hạ. Còn không mau đuổi theo!" Mai lâm thúc Y Lệ Toa Bạch một cái. Sau khi Y Lệ Toa Bạch đuổi theo Đạt Mã Nhĩ, Mai Lâm xoay sang Sở Thiên nói. "Ài! Phất Lạp Địch Nặc. Hiện tại ngươi muốn thế nào?" Sở Thiên vẻ mặt cười giả lả, vô lại nói: "Vẫn mong sư nương dạy bảo."
"Ngươi còn biết sư nương ta à?" Bộ dạng của Sở Thiên khiến Mai Lâm dở khóc dở cười, lắc đầu cười nói: "Bỏ đi, chỗ An Đông Ni ta sẽ giấu giúp ngươi. Hắn sẽ không biết ngươi bắt cóc sư nương đâu!"
"Hắc hắc, đa tạ sư nương!" Sở Thiên thở phào một hơi.
"Nhưng chuyện ngươi gây hấn với vương quốc Ai Nhĩ Sâm, chuyện này tính thế nào?" Mai Lâm tiếp tục nói: "Nữ vương sẽ không bỏ qua như vậy đâu."
"Y Lệ Toa Bạch thì ta không lo nữa." Sở Thiên bĩu môi nói: "Cùng lắm thì khai chiến!"
"Sao ngươi có thể như vậy được!" Mai Lâm gõ vào đầu Sở Thiên một cái. "Nếu như chiến tranh xảy ra, ngươi biết sẽ có bao nhiêu người chết không?"
Chỉ cần người chết không phải là người của lão tử là được! Sở Thiên thầm mắng một câu. Sau đó nói: "Vậy làm thế nào? Đảo Bố Lôi Trạch tuyệt đối không xin lỗi với Ai Nhĩ Sâm!"
Mai Lâm bất lực nhìn Sở Thiên. Biết lời này của hắn là thực, bèn chỉ về hai người đang truy đuổi nhau phía xa, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nghĩ cách để Đạt Mã Nhĩ ở lại bên cạnh nữ vương. Như vậy nữ vương sẽ không có tâm tư tìm ngươi gây phiền phức nữa."
"Hai người họ rốt cuộc là chuyện gì?" Sở Thiên hỏi.
"Đều là họa do phụ hoàng Lô Địch Tam Thế gây ra." Mai Lâm nói: "Mấy chục năm trước. Nữ vương khi vẫn còn là công chúa học tập ở Khải Tát. Hoàng đế Khải Tát lúc đó vì muốn thao túng Ai Nhĩ Sâm, đã phái rất nhiều quý tộc trẻ tuổi đi theo đuổi nữ vương, nữ vương không né tránh được, bèn tìm Đạt Mã Nhĩ làm bia đỡ đạn, nhưng ai biết được…"
"Bọn họ giả lại hóa thật?" Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ: Chuyện này… quá tầm thường!
"Không sai." Mai Lâm cười khổ nói: "Sau đó khi nữ vương về nước, Đạt Mã Nhĩ vẫn là một pháp sư tùy quân bình thường. Cho đến bây giờ, tuy hắn đã trở thành đại thần ma pháp, nhưng công chúa năm xưa cũng đã là nữ vương, thân phận của hai người…"
"Đạt Mã Nhĩ vì chuyện này mà không dám gặp Y Lệ Toa Bạch?"
"Cũng không hoàn toàn là vì chuyện này." Mai Lâm chợt thấp giọng nói: "Năm xưa, sau khi nữ vương về nước đã có một đứa con."
"A!?" Sở Thiên kinh ngạc bật thốt.
Mai Lâm tiếp tục nói: "Ai Nhĩ Sâm chúng ta không giống Khải Tát, nếu như quý tộc trong nước và lãnh chúa biết được nữ vương có con với đại thần nước khác, họ có quyền bãi miễn nữ vương."
"Ta hiểu rồi." Sở Thiên gật đầu. "Cứ giao cho ta."
Dứt lời, Sở Thiên rời đi, lại bắt được Đạt Mã Nhĩ.
"Phất Lạp Địch Nặc. Ngươi muốn làm gì?" Y Lệ Toa Bạch giận dữ nói.
"Ngươi câm miệng!" Sở Thiên quát, sau đó xoay đầu nhìn Đạt Mã Nhĩ, "Pháp luật quý tộc của đế quốc, quý tộc hạ cấp nên đối đãi với quý tộc thượng cấp thế nào?"
Đạt Mã Nhĩ sững người. Nói theo phản xạ tự nhiên: "Chỉ cần có lợi cho đế quốc. Quý tộc hạ cấp phải phục tùng vô điều kiện với mệnh lệnh của quý tộc thượng cấp."
"Vậy thì tốt!" Sở Thiên lấy lệnh bài thân vương nhét vào tay Đạt Mã Nhĩ, "Ta lấy thân phận thân vương đế quốc mệnh lệnh cho hầu tước Đạt Mã Nhĩ! Từ hôm nay, ngươi phải ở lại vương quốc Ai Nhĩ Sâm một năm, thúc đẩy sự giao lưu ma pháp giữa hai nước!"
"Không được a!" Đạt Mã Nhĩ xua tay liên hồi.
"Ngươi dám kháng lệnh!" Sở Thiên uy hiếp nói.
Đạt Mã Nhĩ bị sợ đến giật mình, vội thi lễ nói: "Tuân lệnh!"
Sở Thiên vẫy tay với Y Lệ Toa Bạch. "Trong vòng một năm. Ngươi có cớ để cả ngày ở bên cạnh Đạt Mã Nhĩ rồi. Chuyện còn lại hai người tự giải quyết đi. Ta đi đây!"
"Đợi một chút!" Y Lệ Toa Bạch gọi Sở Thiên lại. "Dựa vào thực lực của ngươi. Cho dù ta muốn báo thù cũng không phải là đối thủ của ngươi… Chuyện tháp Cầu Nguyện thì bỏ đi. Có điều nể mặt Đạt Mã Nhĩ ta nhắc nhở ngươi. Vừa rồi Ba Bác Tát vì muốn tránh né cấm chú. Đã triệu hoán Cốt Long! Hừ! Tốt hơn là ngươi hãy nghĩ cách giải thích với A Cổ Lạp Sơn đi!"
Tìm thấy khí cầu của mình ở trên tháp cầu nguyện, sau đó Sở Thiên vội vàng trở về đảo Bố Lôi Trạch
Dọc đường đi, Sở Thiên đã giải thích tất cả với Chu Lệ Á, đồng thời bảo đảm nhất định sẽ cứu Đức Khố Lạp ra.
Cũng may Chu Lệ Á trước nay đều thông tình đạt lý. Không giống như con cún bất lương nào đó, cho nên Sở đại thiếu gia tránh được số phận bị ngủ ngoài phòng khách.
Dưới sức mạnh thúc đẩy phi thuyền của Ba Bác Tát, mười ngày sau, Sở Thiên đã đến không phận của eo biển Bố Lôi Trạch.
Phía xa xa, Sở Thiên đã nhìn thấy một quầng sáng màu xanh biếc đang bao trùm đảo. Không ai có thể nhìn thấy tình hình trong đảo.
"Quả nhiên là thần lực tầng thứ ba!" Sở Thiên nheo mắt lại. "Ba Bác Tát, hiện tại chỗ nào có thể hạ cánh."
"Học viện Tế Tự ở trung ương eo biển tuy bị chấn động của ba động, nhưng tổn thất không lớn, hiện tại vẫn lên lớp bình thường. Ở đó có thể hạ cánh."
"Được! Hạ cánh ở đảo Bố Lôi Trạch trước!"
Trong học viện, các phòng ốc và lớp học đã bị vỡ hỏng, có điều các học trò vẫn lên lớp theo đúng quy định. Điều này khiến Sở Thiên rất hài lòng.
"Điện hạ. Cuối cùng người cũng đã về rồi!" Điều kỳ lạ là, người ra đón Sở Thiên lại chính là Hắc Ám đại chủ giáo Thác Nhĩ Đốn!
"Là ngươi?" Sở Thiên cau mày hỏi: "Chuyện ta đã rõ. Tình hình hiện nay trên đảo thế nào rồi?"
"Lực lượng bên ngoài đảo quá lớn, người của chúng ta không lên được." Chần chừ một lát, Thác Nhĩ Đốn nói: "Có điều. Người của các thế lực khác cũng đã đến không ít."
"Những người khác? Có ai?" Sở Thiên vội hỏi.
"Hồng Nguyệt Thành, A Cổ Lạp Sơn, Hoàng Kim Thành Bảo, Giáo Đình…" Thác Nhĩ Đốnbáo ra một loạt các tên tuổi, sau đó nói: "Hiện tại trên đại lục truyền rằng, tình hình trên Đảo Bố Lôi Trạch, là vì có thần khí xuất thế! Cho nên những thế lực tinh thông thần lực đều phái người đến đây."
"Con mẹ nó! Một lũ con lợn. Lại dám có chủ ý với lão tử!" Sở Thiên đại nộ, địa bàn của mình bản thân mình rõ nhất. Đảo Bố Lôi Trạch ngoại trừ một ngôi mộ ra. Vốn không có thần khí nào cả! Huống hồ thần khí mạnh nhất trong tam giới, đang ở trong giới chỉ của Sở Thiên!
Sở Thiên vốn định do thám tình hình kỹ lưỡng. Có điều tình hình hiện tại đã không cho phép nữa. "Ba Bác Tát, ngươi đi cùng ta!"
Sở Thiên cùng Ba Bác Tát bay lên trên không, nhìn xuống phía dưới, Bố Lôi Trạch có mấy nghìn đảo nhỏ. Nhưng hiện nay những đảo nhỏ ấy cơ hồ đã bị thần lực bao trùm.
Vòng sáng màu xanh bao quanh một vòng, sau đó Sở Thiên phát hiện mấy đạo thần lực trên đảo nhỏ vẫn còn sót lại. Có lẽ là những cường giả của các thế lực khác.
Ba Bác Tát do dự một lát, rồi nói: "Ông chủ, những người đó rất mạnh, nếu như động thủ, hai chúng ta có lẽ…"
Sở Thiên gật đầu. "Tránh họ ra. Chúng ta đi mặt khác."
Ở đường biên thần lực màu xanh, Sở Thiên tìm một đảo nhỏ đáp đất. Sau đó, hắn và Ba Bác Tát đều ngây người.
Dưới một gốc cổ thụ cao lớn, một thân ảnh trắng muốt đang nằm ngủ phì phò trên một tảng đá, còn bên cạnh nó, còn đặt một vò rượu Phục Tư Đặc thượng phẩm.
"Tiểu Bạch? Sao nó lại không bị cấm chế?" Ba Bác Tát nghi hoặc nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên mù mờ lắc đầu, "Ta cũng muốn biết!"
Lúc này, gió biển thổi qua, Tiểu Bạch tỉnh lại.
Uể oải giơ chiếc vuốt ra, sau đó Tiểu Bạch ôm lấy vò rượu. Có điều, nét mặt lại đau khổ, bởi vì trong vò rượu chỉ còn lại đúng một ngụm!
"Ư!"
Thở dài, Tiểu Bạch nghiến răng, quay đầu không còn nhìn vò rượu nữa, sau đó buồn phiền ôm đầu. Đung đưa chiếc đuôi nhỏ một cách đáng thương.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên dở khóc dở cười, Đảo Bố Lôi Trạch bị hủy, vậy mà tên này lại vẫn còn tâm tình mà uống rượu.
Xắn tay chân lên bước qua, Sở Thiên túm lấy Tiểu Bạch, quát: "Trong nhà thế nào rồi!", "Grừ", có điều sau khi nhìn kỹ là Sở Thiên, Tiểu Bạch hai mắt lập tức sáng rực lên, liếm môi dùng chiếc chân nhỏ ra hiệu ----- Bổn tiểu thư muốn uống rượu!
Sở Thiên vừa định tức giận, có điều cơn giận vừa đến miệng, lại biển thành lời an ủi nhẹ nhàng, "Ha ha, tiểu bảo bối, nói cho ta biết trong nhà thế nào rồi, rồi ta cho ngươi uống rượu!"
"Ư ư!" Tiểu Bạch nóng nảy vung vuốt. Sau đó nhảy ra khỏi tay Sở Thiên, cong đuôi đi về tầng thần lực đó.
Sở Thiên không hiểu ý của Tiểu Bạch, sau đó kéo Ba Bác Tát đến, "Theo Tiểu Bạch!"
Ào ào!
Tiểu Bạch cào trên mặt đất, sau đó một cửa động nhỏ hẹp xuất hiện.
"Ư!" Tiểu Bạch gọi Sở Thiên, sau đó men theo cửa động nhỏ, chui vào vòng sáng, xuyên qua thần lực tầng thứ ba đã vây khốn A Mạt Kỳ và gây khó khăn cho vô số cường giả!
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
65 chương
93 chương
2721 chương
71 chương
78 chương
1592 chương
223 chương