Dị Giới Thú Y

Chương 220 : Thẩm vấn

Vầng Hồng Nguyệt đã lên cao, đảo Bố Lôi Trạch huyên náo một ngày cũng đã yên tĩnh trở lại, khách khứa bắt đầu trở về nhà, còn Sở Thiên thì đang chờ đợi thời khắc hắn mong chờ nhất. Tuy bắt được Kỳ Đa nhưng Sở đại thiếu gia không có thời gian thẩm vấn. Vì hôm nay là ngày đại hôn của hắn. Có hai cô vợ đang đợi động phòng thì chỉ có đầu lợn mới đi thẩm vấn lão già kia! Sau khi xử lý hết những kẻ có ý đồ gây rối động phòng, Sở Thiên sung sướng đi vào động phòng. Nhưng vẫn chưa yên tâm, Sở Thiên dùng Thần Lực bao phủ chỗ ở của hắn lại. Nhưng rất tiếc, người có thể phá vỡ thần lực Cầm Cố tuy không nhiều nhưng không phải không có. Ít ra thì trên đảo Bố Lôi Trạch này có một. Mấy chục cái bóng đen lén lén lút lút bò đến bên ngoài sân nhà Sở Thiên, cái bóng dẫn đầu huơ huơ móng vuốt cào cào xuống mặt đất. Lớp Thần Lực của Sở Thiên nhanh chóng bị hổng một lỗ, mấy chục cái bóng lẻn vào trong qua cái lỗ hổng ấy. Dưới cửa sổ phòng Sở Thiên. Bụp! Một cái đầu đầy lông, trắng mượt, nhô lên từ mặt đất, chính là Tiểu Bạch! Bụp bụp bụp!!! Mấy chục con chuột cũng nhô lên theo Tiểu Bạch, mắt la mày lén quan sát xung quanh. Thấy bốn phía không có ai, Tiểu Bạch lấy một chân che mõm, cười gian xảo "Gâu gâu" --- Muốn kết hôn ư? Bổn tiểu thư còn chưa đồng ý!" Tiểu Bạch đứng thẳng dậy bằng hai chân sau, như một tướng quân kiểm tra quân số đám chuột đi cùng. Một con chuột to béo chạy đến trước mặt Tiểu Bạch, rồi cũng đứng thẳng, lấy chân đập vào ngực --- quân lễ của Khải Tát! Tiểu Bạch nháy nháy đôi mắt trong veo, rồi gật gật. "Chít chít!" con chuột béo quay người lại vẫy móng vuốt. Chớp mắt, mấy chục con chuột ào ào đào xuống nền của động phòng. Rầm! Đảo Bố Lôi Trạch bị đánh thức lúc nửa đêm. "Cảnh báo!" "Động phòng của ông chủ bị tập kích!" Ma thú, Cung Kỵ, thị vệ, gần như tất cả lực lượng trong thời gian ngắn nhất đã được tập trung bên ngoài nhà Sở Thiên. Phòng tân hôn giờ đã biến thành một đống tàn tích, Sở Thiên quần áo xộc xệch đang ngồi trên một tảng đá nhìn Tiểu Bạch không biết phải làm sao. "Gâu gâu!" Tiểu Bạch tủi thân cúi đầu, lấy chân đào một cái hố dưới đất rồi rúc đầu vào đấy, để lại bên ngoài là cái đuôi vẫy vẫy. Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á nhìn nhau cùng cười khúc khích, còn Sở Thiên thì càng sầu não. "Phất Lạp Địch Nặc, chàng bắt nạt Tiểu Bạch à?" Sắt Lâm Na bế Tiểu Bạch lên vỗ về: "Tiểu bảo bối, có phải tên xấu xa kia bắt nạt ngươi không?" "Gâu gâu!" Tiểu Bạch nằm trong lòng Sắt Lâm Na khịt khịt mũi rồi khóc thút thít. "Nhìn cái gì mà nhìn? Đi ngủ hết đi!" Sở Thiên đuổi đám thủ hạ đang đứng nhìn. Chu Lệ Á kéo nhẹ Sở Thiên: "Phất Lạp Địch Nặc, chàng xin lỗi Tiểu Bạch đi!" "Tại sao ta phải xin lỗi nó?" Sở Thiên cúi đầu chán nản: "Ta vốn đã dùng Thần Lực bên ngoài rồi, vậy mà Tiểu Bạch…" "Chàng dùng Thần Lực?" Sắt Lâm Na kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch có thể phá vỡ Thần Lực sao?" "Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!" Sở Thiên cuối cùng cũng phát hiện sự việc có điều kỳ lạ, bế Tiểu Bạch hỏi: "Sao ngươi làm thế nào mà phá vỡ được Thần Lực?" "Gâu…" Tiểu Bạch tặc lưỡi đắc ý, rồi vươn vai nằm ngủ trong tay Sở Thiên. Sở Thiên giận lắm nhưng lại không nỡ đánh, đành đưa Tiểu Bạch cho Chu Lệ Á: "Chu Lệ Á, nàng với nó quan hệ tốt nhất, nàng hỏi nó nhé!" "Gâu!" nhân lúc Chu Lệ Á giơ tay ra nhận, Tiểu Bạch nhảy chồm lên cắn vào tai Sở Thiên rồi chạy sang một bên đắc ý nhìn mọi người. "Bắt lấy nó!" Sở Thiên ôm tai xông đến… Cứ thế, đêm tân hôn của Sở đại thiếu gia đã trôi qua cùng với việc đuổi bắt Tiểu Bạch. ------------ Sáng ngày hôm sau, Sở Thiên mặt mày ủ ê đến địa lao, còn Tiểu Bạch thì tươi rói nằm trên vai cắn lấy tai Sở Thiên không buông. "Ông chủ, Kỳ Đa ở đây." A Mạt Kỳ đã nghe nói đến chuyện đêm qua nên không dám nhiều lời, đi thẳng vào chuyện chính, "Ta đã phong ấn Thần Lực của hắn, ông chủ có thể thấm vấn hắn bất cứ lúc nào!" "Ừ, mở cửa ra!" Leng keng! Cửa nhà lao mở ra, Sở Thiên bước vào, nhìn Kỳ Đa đang bị đóng vào cây thập giá, lạnh lùng nói: "Kỳ Đa, hôm nay tâm trạng lão tư rất không tốt, tốt nhất là ngươi khai hết những gì mình biết ra, nếu không…" "Nếu Không thì sao?" Kỳ Đa quay mặt đi, liếc mắt nhìn Sở Thiên, "Khi lão tử chịu hình thì ngươi còn chưa ra đời đâu!" Bốp! Sở Thiên đánh một chưởng vào mặt Kỳ Đa, "Trước mặt ta cấm ngươi xưng lão tử!" "Phì!" Kỳ Đa nhổ máu ra cười lớn: "Ha ha… nhẹ quá, ta nói cho ngươi biết, trong địa lao Khải Tát, chúng thường dùng gậy sắt nung đỏ để đánh người đấy, ngươi có thứ đó không?" Không có thì đi chuẩn bị đi, lão tử đợi!" A Mạt Kỳ xông lên thụi một quyền vào bụng Kỳ Đa, "Khốn kiếp, ngươi ngoan ngoãn chút đi!" "Nhẹ quá!" Kỳ Đa nhìn A Mạt Kỳ, rồi lắc đầu: "Sao cú đấm của ngươi lại nhẹ thế? Chưa ăn sáng à? Thật hổ thẹn cho thân phận ma thú cấp mười!" Sở Thiên đi qua đi lại mấy bước. Đúng như Kỳ Đa nói, hắn đã bị giam mấy chục năm ở Khải Tát, gần như đã trải qua mọi hình thức bức cung, mồm của những kẻ như thế này là khó cậy nhất! "Gâu gâu!" Tiểu Bạch gọi A Mạt Kỳ, tỏ vẻ không nỡ, nhìn Sở Thiên đáng thương. "Tiểu Bạch ngoan, nghe lời nha!" Sở Thiên vỗ về, rồi nói: "Chuyện đêm qua bỏ đi, nhưng…" Sở Thiên chỉ vào Kỳ Đa, "Chuyện này ta không thể nghe ngươi được, nếu không Sắt Lâm Na sẽ không sống được qua tuổi năm mươi!" Tiểu Bạch vẫn nhìn Sở Thiên cầu xin. Sở Thiên thầm thở dài, cứng rắn không được thì đành mềm mỏng vậy. "Kỳ Đa thúc thúc…" Sở Thiên lau vết máu trên mặt Kỳ Đa, cười: "Cả đời thúc đã chịu khổ nhiều, không phải chỉ để trở thành hoàng đế Khải Tát sao? Hà hà, thực lực của cháu thúc cũng nhìn thấy rồi, nếu thúc nói cho cháu biết thì cháu có thể giúp thúc kế thừa hoàng vị!" "Hừ!" Hừ một tiếng lạnh lùng, Kỳ Đa nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ta không phải lợn, ngươi đừng có mà nói những lời lừa gạt trẻ con đấy với ta!" Rung đám xích trên người, Kỳ Đa nói tiếp: "Ta muốn là hoàng đế, cũng muốn giết Lô Địch Tam Thế, nhưng ta sẽ không phản bội Khải Tát! Ta giết Lô Địch Tam Thế là nội chiến trong hoàng thất, nếu ngươi nhúng tay vào thì chính là phản quốc!" Sở Thiên nheo mắt: "Nếu giờ ta giết ngươi thì ngươi chỉ có thể xuống làm hoàng đế ở địa ngục thôi. Hơn nữa ra có thể đảm bảo linh hồn ngươi ở dưới đó cũng không dễ chịu gì đâu!" "Ha ha…" Kỳ Đa cười lớn: "Muốn giết thì mau ra tay đi! Có điều bí mật của ta không ai biết được hết!" "Ài~!" Sở Thiên thở dài, "Thúc thúc à, Lô Địch Tam Thế giam thúc mấy chục năm, thúc không quan tâm sự sống chết của hắn cũng chẳng sao, nhưng còn Sắt Lâm Na, cô ấy không đắc tội gì với thúc, tại sao thúc không thể giúp cô ấy một lấn chứ? Dù sao thì cô ấy cũng là cháu gái của thúc!" "Sắt Lâm Na rất tốt!" Kỳ Đa cười, "Khi nó còn nhỏ, ta từng bế nó, nhưng… ta vẫn không thể nói cho ngươi!" "Tại sao?" Sở Thiên vội hỏi. "Ta không biết!" Kỳ Đa gằn từng chữ, tỏ vẻ rất đắc ý. "Khốn kiếp!" Sở Thiên bị chọc giận, che mắt Tiểu Bạch lại, lui vài bước rồi thét: "A Mạt Kỳ, dùng hình!" "Gâu gâu!" Tiểu Bạch giãy ra khỏi tay Sở Thiên chạy đến trước mặt Kỳ Đa. "Tiểu Bạch, tránh ra!" Sở Thiên hét. Chưa từng thấy Sở Thiên nghiêm khắc với mình như thế, Tiểu Bạch tủi thân cúi đầu chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Kỳ Đa lắc đầu. "Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!" Sở Thiên quỳ trước mặt Tiểu Bạch kinh ngạc: "Ý ngươi là ngươi biết bí mật của Kỳ Đa? Không cho ta dùng hình với hắn?" Tiểu Bạch gật đầu: "Gâu gâu!" "Một con chó có thể biết bí mật của ta? Ha ha ha.." Kỳ Đa cười lớn. "Tiểu Bạch, mau nói cho ta biết!" Sở Thiên bế Tiểu Bạch lên vuốt ve: "Nếu Sắt Lâm Na có thể sống qua năm mươi tuổt thì ta sẽ mua hết cực phẩm Phục Tư Đặc trên đại lục này cho ngươi… không, ta sẽ bắt thợ nấu rượu giỏi nhất đại lục về cho ngươi!" "Gâu!" Tiểu Bạch sáng mắt lên, chỉ chỉ vào ngực Kỳ Đa. "A Mạt Kỳ, ra tay!" A Mạt Kỳ xông lên, xé rách áo của Kỳ Đa, nhưng ngực hắn chi chít đầy vết thương, chẳng có cái gì khác!" "Tiểu Bạch, không có!" Sở Thiên ngạc nhiên. "Gâu gâu!" Tiểu Bạch chu mõm không hài lòng, lại chỉ vào ngực Kỳ Đa. "Lần này Sở Thiên hiểu rồi, "Ngươi muốn nói ở bên trong?" Nói rồi, Sở Thiên lấy dao phẫu thuật ra tiến đến chỗ Kỳ Đa. "Phất Lạp Địch Nặc, một con chó mà ngươi cũng tin sao?" Kỳ Đa cố nói nhưng đã bắt đầu mất bình tĩnh "Đừng có lại đây!" Sở Thiên đo đạc ngực Kỳ Đa một lúc rồi cười: "Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu, chỉ muốn xem thứ bên trong người ngươi thôi. Khà khà, yên tâm, ta là Tế Tự thần thánh thượng cổ, ngươi không chết được đâu!" Nói rồi, Sở Thiên tách ngực Kỳ Đa ra. Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Phía sau xương sườn của hắn, chỗ đáng ra phải là trái tim thì lại là một viên đá! Mà viên đá ấy lại giống hệt viên Thần Thạch mà nhà tiên tri La Ân để lại. Tỉnh táo nhìn khuôn ngực bị mở ra của mình, Kỳ Đa kinh hãi muốn chết, giọng run rẩy: "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn làm gì? Mau giết ta đi!" "Khốn kiếp, nếu biết sớm là cái thứ này thì ta đã không bắt ngươi!" Sở Thiên lấy từ trong cái nhẫn ra viên đá mà Thánh Nữ Trinh Đức giao cho mình bảo quản, vẫy vẫy trước mặt Kỳ Đa "Tốt rồi, cái này ta cũng có!" "Ngươi…" Kỳ Đa chết sững, "Ngươi đã có Thần Thạch thì còn bắt ta làm gì?" "Tuy ta có nhưng không biết dùng thế nào!" Sở Thiên nói: "Thế này đi, ngươi có thể về Khải Tát, có điều ngươi phải nói cho ta biết cái này là cái gì?"