Dị Giới Thú Y

Chương 214 : Câu chuyện của chuột

"Ai? Ra mặt đi!" Sở Thiên nhìn xung quanh không phát hiện được bất cứ bóng dáng con người hay con chuột nào "Nếu không ra thì đừng trách lão tử hạ sát thủ… A Mạt Kỳ!" A Mạt Kỳ trừng mắt, bay vút lên trên trời, "Ông chủ, quanh đây chỉ có chuột bình thường, không phát hiện thấy nguồn sức mạnh nào đạt đến cấp bảy có thể nói tiếng người!" "Hừ!" Sở Thiên cười nhạt, mấy ngảy nay, chuột Bố Lôi Trạch làm Sở đại thiếu gia mất mặt quá rồi, nếu còn không lấy lại uy tín thì cái chức Hữu thừa tướng hắn còn mặt mũi nào mà làm tiếp nữa. Chỉ vào một hòn đảo nhỏ trước mặt, Sở Thiên ra lệnh: "A Mạt Kỳ, phá hủy nó đi!" "Đừng!" giọng nói lại kêu lên thảm thiết, "Điện hạ, xin hãy tha cho con cháu của ta!" "Tha cho chúng cũng được thôi, nhưng ngươi phải ra đây!" Sở Thiên hét lên trời. "Ài~ điện hạ ngài thấy đảo Bố Lôi Trạch vạn lý này chưa?" "Rồi, đừng nhiều lời!" Những ngày này, địa hình đảo Bố Lôi Trạch, Sở Thiên đã nắm rõ như lòng bàn tay. Bố Lôi Trạch nằm cách duyên hải đông nam đại lục ba trăm vạn dặm, chính giữa là hai hòn đảo lớn, ngoài ra là hàng ngàn các đảo nhỏ khác, vịnh và nội hồ nối tiếp nhau tạo nên vùng biển vạn lý. Sở Thiên còn nhớ trong giáo trình của Học viện quân sự đế quốc đã liệt Bố Lôi Trạch vào điển hình của một nơi dễ thủ khó công. Trận đại chiến người --- thú vạn năm trước, quân đội của con người đã dùng nơi đây làm hàng rào chắn cuối cùng. Bây giờ Sở Thiên đang đứng trên một trong hai hòn đảo trung tâm. "Vậy điện hà có nhìn thấy hòn đảo lớn đối diện kia không? Ta đang ở đó!" Dừng một lúc, giọng nói lại tiếp tục: "Điện hạ, ta không thể di chuyển được. Nếu muốn gặp thì phiền điện hạ hãy đến đây!" Sở Thiên cười nhạt, "Được, ta đi!" "Bối Tư Đặc vội ngăn Sở Thiên "Đại nhân, ngài không thể đi được! Lũ chuột trên đó vô cùng ngang ngược, không chỉ quân đội đế quốc mà ngay phản quân trên đảo và dân Nguyên Trụ cũng không dám lên đó." "Ồ vậy sao? Vậy ở đó ngoài chuột ra thì không có con người nào?" Sở Thiên nheo mắt quan sát hòn đảo, bán kính khoảng vài trăm dạm, cây liền cây, núi liến núi, phong cảnh cũng không tồi! "Bối Tư Đặc, lệnh cho quân ở nguyên tại chỗ chờ lệnh. A Mạt Kỳ, ngươi đi theo ta!" Không đợi Bối Tư Đặc ngăn cản, Sở Thiên cưỡi A Mạt Kỳ biến mất trong tầm mắt của mọi người. Bối Tư Đặc chán nản đến trước mặt Ba Bác Tát, chỉ về phía Sở Thiên vừa bay: "Bá Tước tiên sinh, sự an toàn của đại nhân…" Ba Bác Tát cười nhạt: "Ngươi không tin vào thực lực của A Mạt Kỳ sao?" Vừa nhắc đến A Mạt Kỳ, Bối Tư Đặc lập tức ngậm miệng. Nếu A Mạt Kỳ không bảo vệ được Sở Thiên thì những người khác càng không làm được gì. Thật ra, hắn không biết Ba Bác Tát còn chưa nói nốt nửa câu còn lại --- với thực lực bây giờ, ông chủ còn cần phải bảo vệ sao? Sở Thiên nhanh chóng đến được hòn đảo kia. Lá rụng dày mặt đất khiến Sở Thiên có cảm giác đất dưới chân rất mềm, đứng rất thoải mái. "Ta đến rồi, ngươi ra đi!" Sở Thiên hét lên. Không có ai đáp lại. Rầm! A Mạt Kỳ dẫm mạnh chân xuống đất quát: "Khốn kiếp, ngươi mau ra đây, nếu không ông chủ san bằng hòn đảo này!" "Ai da, ngươi là A Mạt Kỳ - Long Ưng cấp mười hả? Dưới chân ngươi có rất nhiều con cháu của ta đó!" Loạt xoạt! Mặt đất bỗng đùn lên, để lộ ra vô số các con chuột. Sống lưng Sở Thiên lạnh toát, lũ chuột chi chít này tuy không làm hại được hắn nhưng làm hắn buồn nôn muốn chết! "Các con, về hết đi! Đừng chọc giận điện hạ!" Chớp mắt lũ chuột đã biến mất. Giọng nói lại tiếp tục: "Điện hạ, có hứng nghe ta kể chuyện không?" "Kể đi, ta đang nghe!" Sở Thiên vốn định ngồi dưới đất nhưng vừa nghĩ đến bọn chuột dưới đất thì quyết định đứng là hơn. "Một nghìn năm trước, nơi đây đã diễn ra một trận chiến! Khi đó…" "Cái này ta biết lâu rồi, Điều ước người thú Bố Lôi Trạch đã được ký sau trận chiến này." Sở Thiên nói, "Câu chuyện giữa trăm vạn liên quân người thú và Hải Vương Bào Uy Nhĩ ta đã nghe rồi, không muốn nghe lại lần nữa đâu!" "Khà khà… máu tanh làm ô nhiễm Biển Cấm, Hải Vương Bào Uy Nhĩ tức giận đích thân đến Bố Lôi Trạch ép người và thú ký Điều ước. Chuyện mà điện hạ nghe chắc là chuyện này?" "Sao, đảo Bố Lôi Trạch còn có chuyện khác ư?" "Đúng thế! Một nghìn năm trước còn có một câu chuyện khác. Hoặc có thế nói là câu chuyện điện hạ nghe còn có một cách kể khác!" Giọng nói tiếp tục: "Khi ấy, đại quân ma thú có vài con ma thú cấp mười, còn ma pháp của con người tuy đã mai một nhưng vẫn còn có pháp thần cấm chú. Khà khà, hàng nghìn vạn đại quân, hàng trăm cao thủ cao cấp cuối cùng tham gia vào trận hỗn chiến. lúc đó đảo Bố Lôi Trạch vốn là một thể hoàn chỉnh đã bị đánh cho tan ra thành vô số đảo nhỏ." "Trong trận chiến này chuột trên đảo cũng gặp họa, gần như diệt vong. Có một con chuột có thể coi là thông minh đã dựa vào khả năng đào hang của mình trốn dưới mặt đất. Nhưng uy lực của ma pháp và Lĩnh Vực ngày càng lớn, con chuột ấy sợ lắm, chỉ còn cách cứ chạy sâu xuống lòng đất. Khi không còn biết đã đào được bao nhiêu rồi thì nó bị một thứ sức mạnh nào đó cản lại…" "Sức mạnh gì?" Sở Thiên vội hỏi. "Con chuột ấy cũng không biết. Hì hì, tuy nó rất thông minh nhưng cũng chỉ là một con chuột!" Dừng lại một lúc, giọng nói ấy lại vang lên: "Lúc đó con chuột nghĩ sức mạnh này lớn như vậy, nếu trốn ở đằng sau chắc sẽ an toàn! Vì thế nó bắt đầu đào vòng qua sức mạnh ấy. Cuối cùng, nó tìm được một khe hở trong sức mạnh ấy và lách vào bên trong." "Sau đó thì sao?" "Sau đó, con chuột nhìn thấy rất nhiều thi thể. Của con người có, của ma thú cũng có. Tuy họ đã chết hết nhưng trên người vẫn phát ra thứ gì đó vẫn khiến cho con chuột rât sợ hãi. Nhưng lúc đó con chuột đói lắm rồi, nó cần phải ăn vì thế nó đến gần một cái xác…" "Hớ hớ hớ…" cười như tự mỉa mình rất lâu, giọng nói ấy mới lại nói tiếp: "Các xác ấy bị lật lên thì phát ra một luồng sáng xanh lục, nó thoát ra ngoài qua khe hở ban nãy con chuột tiến vào." Sở Thiên và A Mạt Kỳ nhìn nhau, ánh sáng xanh --- Thần Lực tầng thứ ba! "Con chuột đó không biết ánh sáng đó đi đâu, nhưng không lâu sau đó, bỗng có một người xuất hiện, hắn thấy con chuột thì rất tức giận ném nó đi. Nhưng con chuột đó phát hiện cơ thể mình trở nên rất cứng, xuyên qua lớp đất dày và bay lên khỏi mặt đất. Rồi nó lại nhìn thấy người lúc nãy dùng thứ ánh sáng xanh kia bao phủ lấy đại quân người thú." "Qua rất nhiều năm sau, con chuột ấy mới biết người ném mình đi hồi đó là Hải Vương của Biển Cấm, Bào Uy Nhĩ." "Ngươi chính là con chuột đó?" Sở Thiên trầm ngâm, "Ngươi muốn nói Bào Uy Nhĩ vì để bảo vệ mộ phần ở dưới đất mới ép đại quân người thú kí Điều ước?" "Sự thực chính là như thế!" "Ngươi ở đâu? Mau ra đây cho ta gặp!" "Khà khà, chuyện của ta còn chưa kể hết mà!" Con chuột nói tiếp: "Cuối cùng ta rơi xuống mặt biển, phát hiện mình không thể cử động được. năm sáu trăm năm sau, khi ta có thể cử động thì phát hiện cơ thể mình rất, rất to. Trên lưng là tất cả cháu chắt chút chít. Ài, nếu giờ ta mà động đậy thì nhà của con cháu ta bị hủy hết mất!" "Ta… ta đang ở trên người ngươi?" Sở Thiên há hốc mồm, rồi nhìn hòn đảo phong cảnh như tranh vẽ này mà chết sững! Ma thú của Sở Thiên đều rất to. Khi Kim Cương đứng thẳng lên thì đã như một quả núi, nếu Kim Cương có thể ngồi trên lưng Boeing thì giống như một con khỉ nhỏ cưỡi một con chim điêu lớn. Còn nếu Boeing đứng trên người con chuột này thì giống như một cái máy bay nhỏ hạ cánh trên sân bay quốc tế! "Mẹ nó, lần đầu tiên lão tử nhìn thấy một con chuột dài hàng vạn dặm!" A Mạt Kỳ chửi nhỏ. Lấy lại bình tĩnh, Sở Thiên dẫm dẫm chân trên đất rồi nói: "Ngươi là ma thú của Lôi Tư à? Tại sao lại ngăn cản quân Khải Tát tiếp quản Bố Lôi Trạch?" "Chúng ta cũng chỉ vì cuộc sống thôi! Khi Lôi Tư thống trị nơi đây, con cháu ta rất nhiều, chỉ dựa vào việc lấy cắp lương thực cũng sống được rồi. Nhưng hai năm nay ta cảm thấy sức mạnh trong cái mộ khiến ta to hơn bắt đầu rò rỉ. Con cháu ta hình như cũng chịu ảnh hưởng giống ta năm đó. Nhưng chúng không to hơn mà trở nên rất đói, chỉ có ăn liên tục mới sống được. Vì thế chúng mới lấy lương thực của quân đội, cắn nhà và vũ khí. Khi đói không chịu nổi nữa thì chúng... có thể sẽ ăn thịt người." "Hơn nữa… không biết tại sao, hai năm nay, con cháu ta sinh sản rất nhanh. Hai năm trước chỉ có vài vạn con, nhưng giờ ngay cả ta cũng không đếm nổi nữa!" Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Chẳng lẽ có thứ gì như chất phóng xạ đã biến đổi gen của bọn chuột này? Sở Thiên nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là vậy. "Điện hạ, bọn ta chỉ là chuột, sẽ không tranh giành đất đai và quyền lực với các ngươi. Chúng ta chỉ cần thức ăn để duy trì cuộc sống. Điện hạ đừng làm khó chúng ta nữa…" Sở Thiên bóp trán, đi tới đi lui mấy bước rồi nói: "Một ngày các ngươi cần bao nhiêu lương thực?" "Cái này… ta không rõ. Con cháu ta quá nhiều." con chuột do dự một lúc rồi ảo não nói: "Không giấu gì điện hạ, không chỉ quân lương của các ngươi, mà ngay lương thực của tất cả mọi người trên Bố Lôi Trạch sắp bị bọn ta lấy hết rồi, nhưng mà… Ài~! Ngày nào ta cũng có con cháu bị chết vì đói!" Mẹ nó! Sở Thiên cười không được, khóc cũng không xong. Bọn chuột này cũng không có tội tình gì, chúng chỉ muốn được sống, nhưng nếu Sở đại thiếu gia muốn có Bố Lôi Trạch thì phải nuôi không biết bao nhiêu chuột nữa! Bạn đang xem tại Truyện FULL - "Địa đạo trên đảo đều là do người chỉ huy con cháu đào hả?" Sở Thiên bỗng hỏi. "Đúng thế, hà hà cháu ta đào hang thật là giỏi!" con chuột tự hào nói, "Nếu chúng ta muốn thì có thể đào rỗng đảo Bố Lôi Trạch trong một ngày!" "Tốt! Rất tốt!" Sở Thiên cười, "Ta có vài điều kiện, chỉ cần ngươi đồng ý thì ta sẽ nuôi con cháu cho ngươi!"