Dị Giới Thú Y

Chương 172 : Người thợ địa tinh

Ngày đã tối dần, trong một con ngõ nhỏ của thành Mã Lệ Liên, Sở Thiên đã tìm thấy Lỗ Tây Nạp trong một miếu nhỏ đã bỏ hoang, đương nhiên, còn có hai ông cháu Địa Tinh. "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lỗ Tây Nạp ngươi sao lại đối đãi với khách của ta như vậy." Vừa bước vào trong miếu, Sở Thiên liền trách tội Lỗ Tây Nạp, vì hai ông cháu Địa Tinh đang bị ép chặt dưới vuốt sắc, dường như đã bị bất tỉnh. "Hắc hắc, thúc thúc, lão già này không chịu đến, ta liền…" Lỗ Tây Nạp há to miệng cười. "Uhm, làm tốt lắm!" Dù gì lão Địa Tinh cũng đã ngất đi rồi, vậy thì Sở Thiên cũng không cần thiết phải giả làm người tốt nữa, "Về nhà rồi thì tìm Sắt Lâm Na thẩm thẩm lĩnh thưởng!" "Đa tạ thúc thúc." Lỗ Tây Nạp cười hì hì cảm tạ rồi lui về một bên. Ở gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, địa vị của Lỗ Tây Nạp vô cùng đặc biệt, trên danh nghĩa, hắn không phải ma sủng của Sở Thiên mà là thân thích, tuy địa vị của Lỗ Tây Nạp cao như vậy, nhưng cũng mất đi cơ hội lãnh tiền lương như những ma sủng khác. Ba Bác Tát đã làm cho lão Địa Tinh tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, lão nhân bèn ôm chặt cháu mình, co rúm lại trốn vào góc tường, nói: "Các... Các người làm gì vậy? Cầu xin các ngươi tha cho ta, ta chỉ là một Địa Tinh vô dụng thôi." Sự nhát gan của Địa Tinh quả là danh bất hư truyền, có điều như vậy thì dễ làm việc hơn nhiều, Sở Thiên nheo mắt cười nói: "Địa Tinh vô dụng ư? Ha ha, người thiết kế chiến thần pháo sao lại vô dụng được?" "Chiến thần pháo? Ta…Ta không biết chiến thần pháo nào cả?" Lão Địa Tinh mù mờ lắc đầu, đồng thời ôm chặt người cháu của mình trong tay. Sở Thiên trầm ngâm một lát, cười nói: "Khẩu đại pháo được giấu dưới thành Bàng Bối của đế quốc Khải Tát ngươi còn nhớ không? Đừng nói với ta ngươi không biết." "Hừ!" Ba Bác Tát chợt hừ nhạt một tiếng, hung tợn nói: "Nếu ngươi nói dối, vậy thì ta sẽ biến người thành một một khô lâu Địa Tinh!" Ngươi nói là đại pháo cấm chú La Mật Âu sao?" Lão Địa Tinh bỗng kêu to, "Cứu… cứu tôi với!" "Ngươi kêu đi! Kêu to vào. Có điều kêu nát họng rồi cũng vô dụng thôi!" Ba Bác Tát âm hiểm cười, "Ngôi miếu hoang này đã bị ta yểm kết giới ma pháp, sẽ không ai nghe được ngươi kêu cứu đâu." "Ta… ta." Phịch, lão Địa Tinh quỳ phịch trước mặt Sở Thiên, cầu xin thảm thiết: "Đại nhân, ta biết ngài là đại nhân vật, cầu xin ngài đừng làm khó tên ti tiện Địa Tinh như ta." Sở Thiên yên lặng gãi đầu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ lão tử nhìn giống người xấu lắm à? "Ngươi không cần sợ. Thành thực trả lời ta. Ta sẽ tha cho các ngươi đi." Sở Thiên thử thay đổi hình tượng phản diện của mình, có điều, dường như không có kết quả gì, "Đại nhân, ngươi muốn giết thì giết ta đi, chỉ xin ngươi tha cho cháu của ta, hu hu…" Lão Địa Tinh bỗng bị dọa đến khóc rống lên. "Lỗ Tây Nạp, ngươi hỏi hắn đi!" Sở Thiên chán nản lắc đầu, gọi Lỗ Tây Nạp qua, nghiệp vụ của hắc bang vẫn là Lỗ Tây Nạp thành thục hơn. "Được rồi!" Lỗ Tây Nạp bổ đến lão Địa Tinh, một chân nhấc tiểu Địa Tinh lên, một chân khác ấn vào cổ lão Địa Tinh. "Nói! Ngươi tên gì!" Lỗ Tây Nạp đưa tiểu Địa Tinh đến bên cạnh mồm mình, "Hừ hừ, hi vọng ngươi trả lời trước khi ta ăn thịt cháu của ngươi." "Tề… Tề Bách Lâm." Lão Địa Tinh run rẩy trả lời. "Ngươi nói láo!" Ba Bác Tát nói: "Tề Bách Lâm là một người thợ Địa Tinh của nghìn năm trước, phi thuyền Tề Bách Lâm là do hắn chế tạo ra!" "Ta… Ta thật sự tên là Tề Bách Lâm, Tề Bách Lâm mà ngươi nói, là… là tổ tiên của ta, những người thợ giỏi nhất trong Địa Tinh chúng ta, đều tên Tề Bách Lâm." Lão Địa Tinh bị dọa sợ đến phát khóc. Địa Tinh, trừ lúc một nghìn năm trước khi chế tạo phi thuyền và pháo ma pháp đã có một thời đoạn huy hoàng ra, thời gian khác cơ hồ đều gắn với danh từ ti tiện vô danh, cùng với việc người thợ nhân loại có thể mô phỏng chế tạo ra sản phẩm của Địa Tinh rồi, chúng càng bị lãng quên ở một góc xó của đại lục, cho nên ngay cả Ba Bác Tát cũng chưa hề nghe qua, Tề Bách Lâm là cách gọi chung của tất cả những người thợ Địa Tinh vĩ đại nhất dùng. "Chiến thần pháo của đế quốc Khải Tát có phải là ngươi chế tạo không?" Lỗ Tây Nạp tiếp tục hỏi. "Nó không gọi là chiến thần pháo, tên của nó là đại pháo cấm chú La Mật Âu!" Tề Bách Lâm bỗng rướn cổ hét lớn một câu, sau đó lại co rụt đầu lại, nói: "Đó cũng là do tổ tiên ta chế tạo ra." "Tổ tiên của ngươi?" Sở Thiên nhíu mày lại, thì ra tưởng là tìm được một nhà khoa học, nhưng không ngờ rằng, Tề Bách Lâm chỉ là hậu đại của nhà khoa học thôi. "Ông chủ, Tề Bách Lâm chắc không nói dối." Ba Bác Tát thông qua Sở Thiên kể lại cũng hiều được chuyện chiến thần pháo, "Chiến thần pháo mất trăm năm trước đã xuất hiện ở đế quốc Khải Tát rồi, còn tuổi thọ của Địa Tinh cũng chỉ có mấy chục năm…" "Con mẹ nó! Uổng phí sức lực rồi!" Sở Thiên mắng: "Sớm biết thế này thì đã tranh bằng được bức vẽ đó với Tạp Tắc Nhĩ rồi." Sở Thiên nhìn nhận, chuyện đã rất rõ ràng, tổ tiên của Tề Bách Lâm đã nghiên cứu chế tạo ra chiến thần pháo, đến đời Tùng Bách Lâm này, hắn nghèo đến nỗi dùng bức vẽ thiết kế của tổ tiên bán đi lấy tiền." "A, ta nhớ ra rồi, ta đã gặp ngươi trong buổi đấu giá, ngươi chính là Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc!" Tề Bách Lâm mắt chợt sáng lóe lên, hưng phấn nói: "May nhờ có điện hạ, bức vẽ thiết kế của ta mới có thể bán được một nghìn một trăm vạn kim tệ." "Không đúng rồi, Thánh Tế Tự sao có thể bắt cóc ta? Xong rồi…" Tề Bách Lâm sắc mặt u ám lại, "Xong đời rồi, Thánh Tế Tự bắt cóc Địa Tinh là một bí mật lớn, các ngươi nhất định sẽ giết ta diệt khẩu, hu hu, lần này chết chắc rồi…" Sở Thiên bị trí tưởng tượng của Tề Bách Lâm làm cho dở khóc dở cười, Sở đại thiếu gia tuy không phải là người tốt, nhưng chuyện giết người diệt khẩu vẫn không thể làm được. "Điện hạ, ta cầu xin ngươi, sau này hãy giết ta được không? Kim tệ trong buổi đấu giá hôm nay đều cho ngươi." Tề Bách Lâm đang thảm thiết van xin lần cuối, "Ta chỉ muốn tận mắt chứng kiến đời thứ hai của La Mật Âu được chế tạo ra thôi?" "Đời thứ hai của La Mật Âu? Là thứ gì?" Sở Thiên nheo mắt lại hỏi. "Khẩu pháo ma pháp ấy của đế quốc Khải Tát là tổ tiên của ta tạo ra từ mấy trăm năm trước, tuy uy lực rất lớn, nhưng vẫn còn có nhiều khuyết điểm, trên cơ sở đã có của tổ tiên, ta đã đem thiết kế của đại pháo cấm chú La Mật Âu cải tiến thành đời thứ hai La Mật Âu!" "Ngươi nói bản vẽ thiết kế đó là do ngươi làm?" Sở Thiên sững người hỏi. "Đúng vậy!" Tế Bách Lâm nói: "Ta đã thu nhỏ thể tích của thân pháo, cải tiến lại rãnh ma pháp, còn thêm vào lớp kim cương dày bóng ở bệ pháo, để giảm thiểu lực phản chấn về phía sau, có điều, phát minh vĩ đại nhất của ta, là nghiên cứu ra máy chuyển đổi ma pháp!" Tề Bách Lâm ngẩng cổ lên tự hào. "Đời đầu của La Mật Âu ít nhất cần ba chức nghiệp cấp tám mới có thể dùng được, nhưng đời thứ hai thêm vào máy chuyển đổi ma pháp của ta, chỉ cần một đại ma đạo sư thôi!" Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên bỗng nhiên hỏi: "Pháo ma pháp của ngươi, dùng sức của ma thú có được không?" "Điều này…" Tề Bách Lâm do dự một hồi, nói: "Ta cần phải thí nghiệm đã. Nhưng có lẽ là được." Nghĩ cách để dùng những tinh hạch dùng tiền mua được để động pháo, đây mới là ước nguyện ban đầu khi Sở Thiên mua bức vẽ thiết kế ấy, chiến thần pháo của đế quốc Khải Tát có hai khuyết điểm lớn, một là tiêu hao pháp lực lớn, một lần bắn pháo là vắt kiệt sức của ba đại ma đạo sư, hoặc là một lượng lớn các ma pháp sư trung sơ cấp, hai là lực phản chấn của nó quá mạnh, sau khi khai pháo ngay cả pháp sư và quân đổi vận hành pháo đều bị dội chấn chết. Trong kế hoạch của Sở Thiên, nếu có thể dùng tinh hạch để khai pháo, vậy thì tất cả đều có thể giải quyết, dù gì thì tinh hạch có thể mua được. Còn về lực phản chấn, hắc hắc, Sở đại thiếu gia còn một ma sủng là Kim Cương mà. Kim Cương với sức lực phi thường có thể dời núi lấp biển, khiêng khẩu chiến thần pháo đi khắp nơi phóng bắn cấm chú, cảnh tượng này, là trong suy nghĩ của Sở Thiên sau khi nghe thấy loại chiến thần pháo này. "Tại sao ngươi lại bán bức thiết kế đó?" Sở Thiên hỏi. "Ài, ta cần tiền để mua nguyên liệu nghiên cứu…" Tề Bách Lâm đau khổ nói. "Ông chủ, từ khi Địa Tinh chế tạo được pháo ma pháp, công hội pháp thuật sợ địa vị của pháp sư bị ảnh hưởng, nên mãi cứ đàn áp họ." Ba Bác Tát nhỏ tiếng giải thích bên tai Sở Thiên: "Các nước trên đại lục, đều nghiêm cấm bán các vật phẩm ma pháp cho Địa Tinh, hiện tại Tề Bách Lâm cần nguyên liệu để nghiên cứu, chỉ có thể từ chỗ thương nhân mua lại với giá cao, e rằng chính vì vậy mà hắn mới bất đắc dĩ bán bản thiết kế ấy." Thì ra là nhà khoa học bị áp bức, để tiếp tục nghiên cứu phải chịu đựng đau khổ bán đi thành quả nghiên cứu của mình, nghĩ đến đây, Sở Thiên nheo mắt cười. "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên bỗng đưa một tay về phía Tề Bách Lâm, thân thiết nói: "Tề Bách Lâm tiên sinh thân mến, xin hãy gia nhập vào gia tộc Phất Lạp Địch Nặc đi!" "Ngươi nói gì?" Tề Bách Lâm thoáng ngây người. "Khụ khụ!" Không cho cơ hội để Tùng Bách Lâm nói, Sở Thiên dùng một giọng điệu có sức dụ dỗ lớn nhất nói: "Gia nhập vào gia tộc của ta, ngươi sẽ có một nguồn kim tệ vô tận và nguyên liệu để nghiên cứu, có thể tiếp tục những phát minh vĩ đại của ngươi, cháu của ngươi cũng có thể có một cuộc sống như một vương tử, thế nào, chức vị công tượng của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc ngươi có hài lòng không?" Tề Bách Lâm ngây người nhìn Sở Thiên, một hồi không nói được gì. "Ông chủ." Ba Bác Tát khẽ khàng nhất có thể để nhắc Sở Thiên: "Mấy nghìn năm nay, Địa Tinh đều là chủng tộc ti tiện nhất của đại lục, ngay cả thú nhân cũng có thể mệnh lệnh được chúng…" "Ha ha, Sở Thiên hiểu ý của Ba Bác Tát. Thể là lấy bổng trượng của hữu tướng Khải Tát chưa từng dùng qua và huy chương công tước đế quốc từ chiếc nhẫn ma pháp ra, nghiêm giọng nói: "Thân là hữu tướng đế quốc Khải Tát, nhất đẳng công tước, ta có quyền ban tặng tước vị cho các thành viên gia tộc." "Ông chủ!" Phịch, Tề Bách Lâm quỳ sấp ngay trước mặt Sở Thiên, ôm lấy chân hắn khóc lớn: "Từ ngày hôm nay, Tề Bách Lâm ta sống là Địa Tinh của Phất Lạp Địch Nặc, chết làm ma Địa Tinh của nhà chúng ta." Nói rồi, Tề Bách Lâm ngẩng đầu, cầu khẩn nói: "Ông chủ, xin hãy mau ban tước vị cho ta, ta sắp không kịp đợi được làm huân tước rồi." Cấp vị Huân tước thấp nhất ư? Sở Thiên ngây người một lát, Địa Tinh đáng thương, đáng ra lão tử muốn ngươi giống Ba Bác Tát, để ngươi làm một bá tước… Lén lút đưa ông cháu Tề Bách Lâm về doanh địa của mình, sau đó giao cho Ba Bác Tát bảo vệ, rồi Sở Thiên bắt đầu chờ đợi Tạp Tắc Nhĩ vương tử. Đêm đó, Tạp Tắc Nhĩ theo lời ước định chuyển doanh địa của mình đến bên cạnh Sở Thiên, trong quá trình họ bận bịu dựng trại, Sở Thiên bỏ pháp bào ra, mặc vào Lời nguyền của Tử Thần, mang theo Lỗ Tây Nạp xâm nhập vào doanh địa của Tạp Tắc Nhĩ. Bản thiết kế của đại pháo cấm chú La Mật Âu tuyệt đối không thể rơi vào tay đối thủ, cho nên, Sở đại thiếu gia phải trộm nó về!