Dị Giới Thú Y
Chương 111
Từng giọt từng giọt mồ hôi chảy trên gương mặt Sở Thiên… rơi tong tỏng xuống nền đá nham thạch, "Ta nhìn thấy rồi~ Ta nhìn thấy rồi~~~" giọng nói mạnh mẽ vang vọng khắp sơn động.
Vui quá hóa buồn, đây chính là cảm giác của đại thiếu gia Sở Thiên! Chết tiệt! Lão tử thật là xui xẻo quá, sao lại đến cái nơi nguy hiểm thế này chứ?! Không có Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp, suy nghĩ của Sở Thiên một lần nữa trở nên hết sức nhanh nhạy! Toi rồi! Lần này mình toi hẳn rồi! Mẹ nó! Có lẽ lần này cả cái đại lục này đều sẽ biết Tế Tự vĩ đại ta đây lại đi làm cái việc vô sỉ này mất!
Có điều cái chức Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc có mất cũng chẳng sao, Sở Thiên không để tâm cái danh hiệu ấy, mấu chốt là ở chỗ, chỉ e lần này không giữ được mạng mà quay về nữa…
Trước khi Sở Thiên chọn sơn động này đã sai A Mạt Kỳ thám thính kỹ càng rồi, không có chút nguy hiểm nào, nên A Mạt Kỳ mới dám để Sở Thiên một mình lại trong đó. Nhưng bây giờ thì sao? Trong đây lại có người nhìn thấy việc Sở Thiên làm, nó nói lên điều gì?! Sơn động có người có thể tránh thoát được sự tìm kiếm của A Mạt Kỳ!
A Mạt Kỳ là ma thú cấp chín, hơn nữa lại là một ma thú biến dị được Sở Thiên cải tạo! Dựa vào cái xương tai Phong Hệ Quyển Trục mà hắn gắn thêm thì ai có thế tránh được sự kiểm tra của A Mạt Kỳ chứ? Nếu quả thật có người thoát được tai mắt của A Mạt Kỳ thì có thể là ma thú cấp mười!
"Ha ha… ha ha ha…!" Sở Thiên cố làm vẻ mặt tươi cười, cười khô khốc vài tiếng, vừa lén mở viên đá liên lạc vừa nói: "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Không biết là vị ma thú cấp mười nào đang trêu đùa ta vậy?"
"Hử? Làm sao ngươi biết ta là ma thú cấp mười?" tiếng nói ấy trở nên thật quái lạ, hỏi: "Ngươi nhận ra giọng ta sao?"
Hả? Sở Thiên ngây ra một lúc, liền cười híp mắt, "Là ta đoán thôi!"
"Hử? Làm sao ngươi đoán được?" Giọng nói ấy có phần hơi hoảng, "Nói mau!" nói rồi âm thanh ấy đột ngột biến mất, có vẻ như đang nghĩ điều gì, "Ta không nghĩ ra được, ngươi mau nói! Nói ra thì ta sẽ không giết ngươi!"
"Ông chủ!" nhanh hơn cả tốc độ của Điện hệ ma pháp, A Mạt Kỳ xông vào trong sơn động đứng chắn trước mặt Sở Thiên! "Chết tiệt! Ai đang ở đây, mau ra mặt!" A Mạt Kỳ rất tức giận, lúc nãy là hắn nói với ông chủ sơn động này không nguy hiểm, nhưng không ngờ lại có người. Nhất thời tôn nghiêm của ma thú cấp chín bị khiêu khích, A Mạt Kỳ hét: "Là ai? Ra đây mau!"
"Ngươi cũng không đoán ra ta là ma thú cấp mười sao? Tiếng nói ấy nói với A Mạt Kỳ, rồi hốt hoảng, hét về phía Sở Thiên: "Rốt cuộc thì làm sao ngươi đoán ra được?"
Cái này khó đoán lắm sao? Cái cảm giác sợ sệt lúc nãy của Sở Thiên biến mất rồi, chỉnh lại quần áo, lấy ngay dáng vẻ của một Thần Côn, "A Mạt Kỳ, ngươi ra ngoài đi! Ta phải bàn chuyện làm ăn với vị ma thú cấp mười đây!" Nói rồi Sở Thiên nháy mắt với A Mạt Kỳ một cái, ý là mau đi gọi hết ma thú của ta đến đây!
A Mạt Kỳ lĩnh hội được ý của Sở Thiên, đi ra ngoài mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Sở Thiên vô cùng ngàng nhiên, mắt chữ o mồm chữ a khi nhìn thấy, tên ma thú cấp mười ấy để A Mạt Kỳ đi dễ dàng vậy sao?
Đồ ngu! Thiếu gia Sở Thiên lập tức đưa ra bình luận. Trong tình huống này, người thông minh đều có thể biết chỉ có ma thú cấp mười mới tránh được sự trinh sát của A Mạt Kỳ. Nhưng cái vị trong sơn động này rõ ràng đã tránh thoát, thế nhưng hình như hắn cũng không thông minh lắm! Sở Thiên bảo A Mạt Kỳ ra ngoài rõ ràng là để gọi cứu binh thế mà hắn một chút phản ứng cũng không có, hắn không hề biết ý định của Sở Thiên. Mẹ nó, thì ra chỉ là một con ma thú cấp mười ngu ngốc!
Thế là Sở đại thiếu gia bắt đầu cười.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Ta là thủ tịch Tế Tự cung đình của Đế quốc Khải Tát, Tế Tự thượng cổ, Công tước Phất Lạp Địch Nặc." Sở Thiên tự giới thiệu một cách hết sức lịch sự.
"Phất Lạp Địch Nặc? Chưa nghe bao giờ! Có điều hình như ngươi là một nhân vật có tiếng ở đại lục?" giọng nói tỏ ra rất hiếu kỳ.
Hừ! Ngay cả lão tử mà cũng chưa nghe tên, ngươi ở cái xó nào vậy?! Nhưng Sở Thiên nói vẫn rất có lễ độ, "Cũng không thể coi là có tiếng được, chỉ là được người ta biết đến đôi chút thôi." Nói rồi Sở Thiên thăm dò: "Ngài có thể ra đây không? Như vậy ta có thể được tận mắt chiêm ngưỡng một ma thú cấp mười."
"Ài~, ta đã ngủ hàng trăm năm nay rồi, cũng nên hoạt động một chút."
Không có chút gì báo trước, cả sơn động bỗng rung chuyển. Đất dưới chân Sở Thiên bắt đầu lung lay. Cái đầu tiên thoát khỏi mặt đất là một đôi chân sắc nhọn như kiếm, rồi tới một cái đầu tròn dẹt, một cái mai to lớn nặng nề, thân hình phân khúc….
Một con nhện khổng lồ! Sở Thiên cảm thán một câu, mỹ nữ nhện AK4747 đã to lắm rồi, nhưng vị này ít ra phải to gấp đôi AK4747. Cái mai ấy cho thấy hắn không phải nhện thuần chủng.
Nhện khổng lồ lắc lắc người rồi biến thành một thanh niên trẻ giản dị đứng trước mặt Sở Thiên, "Ê, Phất…à, Phất Lạp Địch Nặc! Ngươi đã xâm phạm vào lãnh địa của ta, vì thế ta phải giết ngươi!" Tên thanh niên cố làm vẻ hung dữ: "Có điều, nếu ngươi nói làm sao lại đoán ra ta là ma thú cấp mười thì ta tha cho!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Nữ thần tỷ tỷ ơi cứu mạng! Sở Thiên thầm kêu ai oán, thôi xong, chết rồi, lão tử tức cười chết mất thôi! Mẹ nó chứ, tên này không những đần mà còn là tên chưa bao giờ ra ngoài xã hội. Làm gì có kiểu uy hiếp như thế chứ? Đúng là một chút thông minh cũng không có. "Không vấn đề gì, ta lập tức nói cho ngươi, có điều…" Đang nói Sở Thiên bỗng dừng lại một chút, "Ngài hãy nói cho ta biết, ngài là ai?"
"Ma thú cấp mười, Địa huyệt chu vương A Tư Nặc!" A Tư Nặc tự hào nói.
"Ồ, A Tư Nặc tiên sinh! Chuyện là thế này…" Sở Thiên bắt đầu giải thích, "Ma thú của ta là ma thú cấp chín, nhưng hắn không thể nghe thấy hơi thở của ngài. Có thể tránh được sự kiểm tra của ma thú cấp chín, ngài nói xem còn có thể là gì chứ?"
"Đương nhiên là ma thú cấp mười rồi!" A Tư Nặc nói một cách đương nhiên, rồi không nói gì nhìn Sở Thiên.
Hai người cứ người nọ nhìn người kia một lúc lâu, sau đó A Tư Nặc bừng tỉnh: "Ai chà, thì ra vì thế nên ngươi đoán ra ta là ma thú cấp mười hả?"
Chết tiệt! Ma thú cấp mười Sở Thiên cũng gặp qua vài con. Long hoàng tuy nhỏ mọn nhưng vẫn có phong thái của đế vương, Mặc Phi Đặc tuy trẻ con nhưng cũng không ngốc, còn cái tên A Tư Nặc này, có ai nói ta biết ở đâu có thể kiếm được một tên đần độn thế này??!
"Được rồi. Ta biết rồi, ngươi đi được rồi." A Tư Nặc cũng hơi ngại vì sự kém nhanh nhạy của mình, vẫy vẫy tay về phía Sở Thiên, "Đi mau đi!"
Đi? Hắc hắc, giờ mà Sở đại thiếu gia có thể đi sao? Sở Thiên nheo mắt tiến đến bên A Tư Nặc, "A Tư Nặc tiên sinh, ngài ở đây một mình sao?"
"Ừ, một mình ta." A Tư Nặc trả lời thành thật. Rồi mất kiên nhẫn, "Sao ngươi còn chưa đi đi? Không đi ta giết ngươi!"
"Ấy đừng! Một câu hỏi cuối nữa thôi." Sở Thiên xua xua tay, "Hiện nay đại lục thay đổi rất nhiều, ngài không muốn ra ngoài xem sao?" Rõ ràng là Sở đại thiếu gia đã để mắt đến A Tư Nặc, ma thú cấp mười ngốc nghếch đâu phải lúc nào cũng gặp chứ?
"Không muốn!" A Tư Nặc từ chối thẳng thừng.
"Ha ha…hôm nay có thể gặp được ma thú cấp mười chính là vinh hạnh của ta!" Sở Thiên liền thay đổi phương pháp, "Ta muốn tặng ngài lễ vật để bày tỏ lòng kính trọng, không biết ngài thích gì?"
"Ta thích nhất là ngủ!"
"À~~ ngài là ma thú cấp mười lợi hại nhất mà ta từng gặp. Ta định lập một bức tượng cho ngài trên đại lục. Hy vọng ngài có thể đi…"
"Không hứng thú!"
"Nơi này… Sơn động ngài đang ở đơn giản quá, hà hà, ta có thẻ giúp ngài tu sửa được không?"
"Không được!"
…
Sở Thiên vẫn cứng đầu, cắn môi hỏi: "A Tư Nặc tiên sinh! Làm thế nào mới thu nạp được ma thú cấp mười?"
"Chỉ có một cách, trực tiếp đánh bại hắn! Ngươi còn ở đó lằng nhằng? Cút mau!" A Tư Nặc hết kiên nhẫn rồi, có điều hắn cũng không quá ngốc, vẫn hiểu được Sở Thiên muốn gì. "Ồ~ thì ra ngươi muốn thu phục ta!" nói rồi, nhiệt độ trong động bỗng nhiên giảm xuống. Ma thú cấp mười là gì chứ? Là thần sống ở Huyễn Thú đại lục! Muốn thần làm ma thú của mình sao? Món Sở Thiên muốn ăn lần này quả thực quá to! To đến không nuốt nổi nữa.
"Ngươi muốn chết hả?" Mặt A Tư Nặc tím lại, hất tay một cái đánh Sở Thiên văng ra khỏi sơn động.
"Khụ khụ…" Sở Thiên quệt đi vết máu ở miệng, khó khăn đứng dậy, "A Tư Nặc tiên sinh, ta không có ý đó!"
"Thế ngươi muốn gì?" A Tư Nặc cũng đuổi theo ra, nộ khí đùng đùng: "Ngươi hỏi ta làm thế nào để thu nạp ma thú cấp mười, còn có thế có ý gì khác sao?"
"Ông chủ, tôi đến rồi!" Hỗn huyết long NMD bay xuống bảo vệ cho Sở Thiên, A Mạt Kỳ cũng hiện nguyên hình, đôi mắt chim ưng trừng trừng nhìn A Tư Nặc. Ngay sau đó, một trận gió mạnh nổi lên, một đám mây đen bao phủ cả bầu trời, thì ra Boeing 747 cũng đến rồi.
Uỳnh~ Boeing bổ nhào xuống đất, rồi Hãn Mã, AK4747 và cả An Na nhảy từ trên lưng Boeing 747 xuống.
A Tư Nặc đang cực kỳ giận dữ trừng mắt nhìn Sở Thiên, không thèm liếc đến các con ma thú khác. Trong mắt ma thú cấp mười thì ma thú của Sở Thiên chẳng khác gì bọn heo, có thể giết bất cứ lúc nào!
Sở đại thiếu gia cũng không màng đến phong độ nữa, dưới sự bảo vệ của NMD ba chân bốn cẳng leo lên lưng của Hãn Mã. Sau khi định thần lại, nói: "A Tư Nặc tiên sinh, ta thật sự không có ý đó, chỉ là tiện thể thì hỏi…" Không hiểu sao mồm miệng Sở Thiên lại không còn lanh lẹ nữa, ấp a ấp úng nói mãi không nên lời. A Tư Nặc ở đằng xa đang chỉ thẳng về phía Sở Thiên.
Bá khí của ma thú cấp mười tuyệt đối không phải cái mà người thường có thể chịu đựng được, có điều vẫn may, A Tư Nặc chỉ nhằm vào một mình Sở Thiên nên AK4747 vẫn có thể lên tiếng, "Này, ta nói ngươi đấy, sao ai cũng dám chỉ như thế hả?"
"AK47, đừng nói nữa!" Sở Thiên suýt tí nữa thì tức chết, sao AK47 ai cũng dám mắng thế chứ? A Mạt Kỳ không nói tên kia là ma thú cấp mười sao?
Đáng tiếc là Sở Thiên đã đoán đúng, A Mạt Kỳ nghe nói đến ma thú cấp mười đã hoảng hết lên rồi, lúc quay về vội vội vàng vàng kéo hết ma thú lên Boeing. Trên đường đi, AK47 và Hãn Mã ngồi trên lưng Boeing 747, còn A Mạt Kỳ tự mình bay nên AK47 không được nghe A Mạt Kỳ nói qua về tình hình.
Thế là, mỹ nữ nhện, đại tiểu thư AK47 đã thể hiện triệt để "tố chất" Bà La Sát, "Đồ khốn kiếp nhà ngươi! Không hiểu mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì, giờ để lão nương ta dạy bảo ngươi. Nghe cho kỹ đây, đồ nhà quê nhà ngươi đừng có mà ai cũng dám chỉ như thế a!" Sở Thiên và A Mạt Kỳ đều nhắm tịt mắt lại, dám mắng cả ma thú cấp mười, hình như chưa có ai sống sót thì phải.
Đúng như Sở Thiên dự đoán, A Tư Nặc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt AK47, tốc độ ấy A Mạt Kỳ khó lòng có thể mơ tới! Tiếp đó A Tư Nặc nhẹ nhàng bước tới một bước, đưa một tay ra về phía mỹ nữ nhện…
Một cánh tay của A Tư Nặc đưa ra về phía AK47, nhưng lại không phải tấn công!
Hơi cúi người, hai chân khuỵu xuống, tay trái buông thõng, tay phải run rẩy đưa ra, nhìn cái dáng này của A Tư Nặc người ta có thể miễn cưỡng nhận ra rằng hắn đang hành lễ với mỹ nữ nhện.
"Tiểu… tiểu thư xinh đẹp, xin… xin chào!" Gương mặt A Tư Nặc đã đỏ lựng lên, còn đỏ hơn cả Hồng nguyệt (*) ở Huyễn Thú đại lục! Hai chân run lẩy bẩy, hai tay cũng run rẩy không kém, đầu cúi gằm, đôi mắt mơ màng không dám nhìn thẳng vào AK47, "Ta…ta…ta…"
(*) Hồng nguyệt: mặt trăng ở Huyễn Thú đại lục màu đó, xem lại những chương đầu.
"A Tư Nặc cứ lắp ba lắp bắp "ta ta" cả nửa ngày trời, rồi im luôn không nói được tiếp nữa. Đột nhiên, kéo mạnh mồm của mình ra, gần như phát khóc đến nơi, "Ta thật là vô dụng!"
"Vô dụng cái đầu ngươi a!" đại tiểu thư AK47 vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì. Thấy một tên ngốc tự nhiên khóc lóc trước mặt mình, hình như muốn nói gì đó nhưng lại cà lăm không nói nên lời. Thế là tính cách "dã man" nổi lên, "Con mẹ ngươi, muốn đùa giỡn lão nương hả!? nói rồi AK47 xuất một quyền về phía A Tư Nặc, binh~ A Tư Nặc bắn ra xa…
A Tư Nặc bị AK47 đánh bay đi?! Ma thú cấp mười bị ma thú cấp bảy đánh bay mất?! Vị thần sống của Huyễn Thú đại lục bị ma thú của ta đây đánh bay mất?! Sở Thiên ngây ra, A Mạt Kỳ cũng như trời trồng, chỉ có AK47 vẫn còn chưa hả hận, "Ngươi từ chỗ chết tiệt nào đến đấy hả? Muốn chết sao? Lão nương ta không dạy bảo, ngươi tưởng người của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc dễ bắt nạt hả?!"
A Tư Nặc, ma thú cấp mười A Tư Nặc từ xa bò lên, hai mắt phát sáng, nhìn AK47 trân trối, một tay sờ cằm nơi vừa bị đánh, lẩm bẩm: "Cô ấy… cô ấy chạm vào ta!" nói rồi, A Tư Nặc nhảy lên huơ tay múa chân loạn xạ, hét ầm lên: "Ha ha… ha ha… cô ấy đã chạm vào ta rồi!"
Truyện khác cùng thể loại
295 chương
10 chương
2970 chương
161 chương