Dị Giới Ràng Buộc

Chương 4 : Lưu luyến

“Ưm…ưm….ư….” Ban ngày dầm nước làm cho Mạc U nửa đêm bị sốt. Y cảm thấy cả người lúc nóng lúc lạnh, đầu thìđau như búa bổ, toàn thân vô lực chỉ có thể nằm yên thấp giọng rên rỉ. Khó chịu quá, chui rúc vào tấm vải rách lởm chởm, tự dưng Mạc U có chút xúc động muốn khóc. Quay sang muốn ôm Cẩu đầu thì không thấy nóđâu cả, sự côđộc quen thuộc lại bủa vây. Y thật sự rất mệt mỏi, nước mắt cứ thế tuôn trào khỏi khóe mắt “Phụ thân… mẫu thân… con..rất nhớ hai người.” Mạc U bắt đầu mê sảng, trong cơn mơ màng dường như y thấy một nam nhân cao lớn bước đến bên cạnh y, sau đó dịu dàng đặt tay lên trán y. Xúc cảm lành lạnh khiến Mạc U thoải mái, vô thức dùng trán cọ cọ lên lòng bàn tay của hắn. Hơi thởôn nhu này cảm giác thật giống như phụ thân vậy. Mạc U không nhìn thấy rõ mặt người đó, nhưng đôi mắt bạc sáng lấp lánh của hắn lại khắc sâu vào tâm trí y, chưa bao giờ y được thấy đôi mắt nào xinh đẹp như thế. Cảm giác hắn muốn rời đi, Mạc U yếu ớt ôm chầm lấy thắt lưng của hắn, nức nở: “Phụ thân, đừng bỏ lại con,.Hức … U U sẽ ngoan ngoãn, hức….U U không cần đồ chơi của biểu ca nữa, phụ thân đừng đi mà…. Oaaaa….!” “Ta không đi, U U ngoan, để ta đi nhúng khăn.” “Lừa người… hức… lúc trước người cũng nói sẽ không bỏ lại con nhưng cuối cùng hai người vẫn đi… hức… phụ thân cho con đi theo người được không? Đừng bỏ lại con một mình….”Đôi mắt đen láy ngập nước mờ mịt ngước nhìn người nọ. “Được.” Yên lặng một lúc, nam nhân gật đầu rồi bế bổng y lên. Nằm trong lòng người nọ, Mạc U thút thít vừa khóc vừa cười kể cho hắn nghe mười năm qua mình sống thế nào, cuối cùng không chống đỡđược mà ngất đi. Hai tay vẫn siết chặt cánh tay người nọ không buông. Mạc U bịánh nắng đánh thức, nhìn ra bầu trời thấy mặt trời đã lệ cao, Mạc U chống người ngồi dậy. Cơn sốt đã lui nhưng cả người y vẫn còn rất bủn rủn. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, Mạc U bất giác nhớ lại giấc mộng đêm qua, những hình ảnh chập chờn trong trí não y, tất cảđều mờ mờảo ảo duy độc ánh mắt bạc là sáng rõ. ‘Gâu’ Nghe tiếng Cẩu đầu, Mạc U gạt hình ảnh kia ra khỏi đầu, quay lại nhìn nó thì thấy nóđang tha một tổ ong đầy mật lại đặt xuống trước mặt y rồi nằm xuống bên cạnh nhắm mắt lại. Một dòng nước ấm xẹt qua tim y, Mạc U vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, cười tươi: “Đa tạ ngươi, cẩu đầu. Có ngươi thật tốt!!” . =========== . “Mạc U, kêu con chó của ngươi xéo đi chỗ khác!” Mạc U đang nướng cá trong hang động thì nghe thấy tiếng rống to của người bằng hữu Lạc Ô liền vội vàng chạy ra ngay. Vừa ra tới thì bắt gặp cẩu đầu đang chặn cửa, gầm gừđe dọa không cho Lạc Ô tiến vào trong, còn Lạc Ô vừa cầm nhành cây quơ quào vừa to giọng kêu tên y. Thấy vậy Mạc U vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ. Cẩu đầu ngày càng bướng bỉnh. Đã hơn một tháng sống chung với nó, nỗi sợđã hoàn toàn bị triệt tiêu. Ngoại trừ thích liếm liếm, cọ cọ y thì nó chỉ dùng y để mài mài răng mà thôi, không hềăn thịt y nha. Mỗi ngày cẩu đầu còn giúp y săn mồi, đào bẫy, mỗi tối đều nằm chắn gió cho y. Một tháng này, Mạc U cảm thấy rất vui, vui nhất trong suốt mười năm qua. Nhờ cẩu đầu, bữa ăn hằng ngày của Mạc U được cải thiện đáng kể, đã vậy còn trữđược rất nhiều con mồi. Hai ngày trước cẩu đầu còn tha về một con hươu con còn sống chỉ là bị thương ở chân thôi. Mạc U rất ngạc nhiên và vui mừng, không  ngờ cái hố nhỏ vậy mà cũng bẫy được hươu. Y tính toán sẽđem số thú nhỏ kia ra chợ bán đổi gạo. Dù sao cả tháng nay y không hề có hạt cơm nào trong bụng. Ăn thịt hoài tuy ngon nhưng y vẫn thích cơm hơn. “Mạc U, ngẩn người cái gì, đuổi con chó ngươi ra mau!” Nhìn thấy Mạc U ngu ngơđứng im bất động, Lạc Ôđành một lần nữa lên tiếng nhắc nhở. “A, xin lỗi, Cẩu đầu tránh ra, Lạc Ô là bằng hữu của ta, ngươi không nên như vậy!” Bị tiếng kêu Lạc Ô thức tỉnh, Mạc U vội vã xoa đầu cẩu đầu bảo nó nhường lối cho Lạc Ô. Liếm nhẹ lên cằm Mạc U một cái, Sở Thần mới tạm hài lòng nhích người đi vào trong. Híp mắt nằm trên lớp rơm, nhìn vật nhỏ của hắn nắm tay ríu rít chuyện trò với tên sặc sỡ bán nam bán nữ kia, tự dưng bụng hắn cảm thấy chua chua. Khoảng thời gian hơn một tháng đủđể cho Sở Thần xác nhận đáp án của mình. Vài lần lén ra bên ngoài, Sở Thần đã hiểu kha khá tình hình của thế giới này. Nơi đây gọi là thôn Thác Thủy, ở thế giới này ngoại trừ nam và nữ ra còn có một tộc người gọi làÁ chủng, họ mang hình dạng của nam nhân nhưng lại có khả năng sinh sản của nữ nhân. Á chủng được xem là dị loại, là máu bẩn nên thường bị mọi người hắt hủi. Và Mạc U chính là một á chủng. Lúc đầu hắn cũng khá ngạc nhiên vàđau lòng, nhưng khi suy nghĩ khác đi,hắn lại cảm thấy vui mừng. Vật nhỏ này càng ở chung, hắn càng cảm thấy đáng yêu. Y dịu ngoan, y bướng bỉnh, y kiên cường, y ưu thương – bên trong Mạc U dường như có vô số Mạc U khác nhau, những tính cách mâu thuẫn nhưng lại hài hòa một cách kỳ diệu tạo nên một Mạc U độc nhất vô nhị. Ở bên cạnh y, Sở Thần cóđược cuộc sống mà trước đây hắn từng mơước – bình yên vàấm áp. Và hắn nhận ra bản thân đang dần thay đổi, trái tim hắn vì y mà loạn nhịp, dục vọng độc chiếm trong hắn cũng càng ngày càng tăng. Nhưng hắn chưa vội ngả bài với y, có nhiều thứ phải dùng thời gian để xác định. “Mạc U, ngươi nhặt đâu về con chó này vậy?!” Ngồi xuống một tảng đá nhỏ, Lạc Ô vừa thở phì phò, vừa thăm dò. “À, một tháng trước ta thấy nó lạc trong rừng nên dẫn nó về, cẩu đầu lợi hại lắm nhé, biết săn thỏ còn biết đào hang, bắt cá nữa ….” Nhìn người bằng hữu phấn khích khoa chân múa tay khoe về thú cưng của mình, Lạc Ô cũng bớt áy náy hơn. Xem ra một tháng nay, y sống không tệ. “Ta xin lỗi, tại Điền Ưu muốn ra ngoài du ngoạn nên…. không ngờ lại mất cả tháng…” “Không sao, ta rất tốt, ngươi xem ta béo lên rồi nè!” Vừa nói, Mạc U vừa chìa má ra. Với người bằng hữu tốt này, y không còn quá giữ kẽ. Lạc Ô lại lớn hơn y ba tuổi, nên y luôn xem hắn là ca ca của mình, trước mặt hắn cũng thêm chút tùy hứng. Lạc Ô nhìn hai gò má của y, quả nhiên đã tăng thêm chút thịt, nhìn bộ dạng đáng yêu của Mạc U, đang định vươn tay nhéo thửđột nhiên có một ánh mắt sắc bén từ sau lưng chiếu thẳng vào hắn khiến cho cánh tay của hắn đang dừng ở không trung cứng đờ, không dám cửđộng, một lúc sau mới nhẹ nhàng thả xuống. Kinh nghi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy con cẩu đầu kia đang lim dim ngủ. Nghi hoặc lại càng sâu, chả lẽ hắn nhầm sao…… “Lạc Ô, ngươi sao vậy?” “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi lạnh. Đây là dưa đỏ, ta với Điền mua ở thôn bên cạnh, cảm thấy ngon nên mang qua cho ngươi dùng thử.” Lạc Ô mỉm cười, đưa rổ dưa sang cho Mạc U. Nhìn rổ dưa, một dòng nước ấm tràn vào tim Mạc U, đưa tay nhận lấy, y cất tiếng cảm ơn: “Đa tạ, à ta đang nướng cá, ngươi ở lại ăn trưa với ta nha?” “Không được rồi, ta phải vềđưa cơm cho Điền, bữa khác ta lại đến thăm ngươi.” Lạc Ôđứng dậy, chuẩn bị ra về, đột nhiên nhớđến chuyện gìđó quay đầu lại nói với Mạc U: “Ngày mai, Điền mang thú ra chợ bán, ngươi muốn bán gì thì mang sang nhà ta đểĐiền bán giùm ngươi luôn.” “Không cần, ngày mai ta định tự mình đi, sẵn tiện mua vài thứ luôn, vả lại…” Nói đến cuối câu, Mạc U hơi cúi thấp đầu, giọng cũng nhỏ dần… “Sao vậy?” Nhận ra trong giọng y có gìđó lạ lạ, Lạc Ô nghi vấn. “Không có gì, bữa khác ta sẽ qua thăm ngươi, tạm biệt.” Mạc U ngẩng đầu lên, đáp lại Lạc Ô là một nụ cười tươi, tựa hồ vừa nãy là Lạc Ô lỗi giác. “Ngày mai có gì ta nói Điền Ưu tới chợ thì tìm ngươi.” Nhìn y thêm một lúc, thấy không có gì khác lạ Lạc Ô mới an tâm ra về. Nhìn thân ảnh Lạc Ô dần khuất xa, nụ cười trên môi Mạc U dần tắt lịm. Đi đến bên cạnh cẩu đầu đang nằm ngủ, vươn tay vuốt nhẹ lớp lông mềm mượt của nó, đôi mắt đỏ hoe “Đã đến lúc ta phải trả ngươi về chỗ của ngươi rồi…” y đã chiếm giữ lấy cẩu đầu lâu như vậy, cũng nên trả nó về cho chủ nó. Với hình dạng xinh đẹp của cẩu đầu cộng thêm sự thông minh của nó, Mạc U chắc chắn nóđến từ một gia đình khá giả. Nhất định là do ham chơi nên lạc trong rừng, ngày mai chợ phiên mọi người đều đến, nó sẽ gặp lại chủ nhân của mình. Sống với y, chỉ khiến nó cực khổ thôi. Hằng ngày phải giúp mình kiếm mồi, đêm đêm còn phải ngủở một nơi lạnh lẽo. Mẫu thân y từng nói sống không nên ích kỷ… nhưng y rất luyến tiếc cẩu đầu nha…. ‘Tách’ – một giọt nước nóng bỏng rơi xuống bộ lông xám, Mạc U cuống quýt dụi mắt, xoay người vào trong tiếp tục nướng cá. Y không phát hiện ra sau lưng có một ánh mắt phức tạp đang dõi theo mình. Trong ánh mắt đó, có cả tức giận, vui mừng và cả xót xa xen lẫn vào nhau. Vật nhỏ ngu ngốc này…. ********