Dị Giới Ràng Buộc
Chương 21 : Lễ hội
“Lễ hội?”
Sở Thần nhướn mắt nhìn nam tử trung niên trước mặt, khó hiểu hỏi lại. Đồng gia chủ mỉm cười hiền hậu, rót tách tràđẩy qua cho Sở Thần rồi mới chậm rãi giải thích:
“Hằng năm vào cuối thu, ba thôn Mạn Hoa, Mặc Tú và Thác Thủy sẽ cùng nhau tổ chức lễ hội xem như là buổi họp mặt trước khi nghỉđông. Năm nay địa điểm diễn ra lễ hội là tại thôn ta.”
“Vậy thì liên quan gìđến ta?” Sở Thần thật sự không biết tên phú hộ này đang muốn nói gì.
Nhấp ngụm trà, Đồng gia chủ tiếp tục nói cặn kẽ: “Trong lễ hội, ngoại trừ vui chơi tiệc tùng thì còn có tổ chức cuộc thi săn bắn giữa những thợ săn giỏi của cả ba thôn, bình thường ngươi không tiếp xúc nhiều với mọi người nên trưởng thôn nhờ ta thuyết phục ngươi tham gia, hy vọng ngươi đừng nên từ chối. Dù sao ngươi lấy Mạc U thì cũng xem như người của thôn ta.”
Suy nghĩ một chút, Sở Thần nói: “Ta không nói trước được, về phần tham gia hay không để Mạc U quyết định đi, cáo từ.” Nói xong liền đứng dậy xách bao ngô quay đi.
.
.
“Vậy ngươi có muốn tham gia hay không nha?!”
Mạc U vừa gặm ngô nướng vừa nghe Sở Thần kể lại chuyện hồi chiều. Khi nghe tới trưởng thôn mời hắn tham gia lễ hội, ngập ngừng lên tiếng hỏi.
Lấy ngón tay phủi đi bụi than bên khóe môi y, Sở Thần mỉm cười hỏi lại:
“Vậy ngươi có muốn tham gia hay không? Hử?”
“Ta hỏi trước cơ mà.” Mạc U bĩu môi, nhỏ giọng phản bác.
Sở Thần cười cười, vòng qua chỗ y ngồi, bế y lên đùi mình, ôm lấy eo y nhẹ giọng nói: “Ngốc, ngươi có tham gia thì ta mới tham gia được chứ!”
Chợt hiểu ra ý của hắn, Mạc U xoay người lại vùi đầu vào ngực hắn, môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Hai người ôm nhau một hồi, bỗng Sở Thần nghe y nói khẽ: “Chúng ta cùng nhau tham gia, có ngươi ta không sợ gì hết.”
“Ừ.”
.
.
.
Nhốt số thú còn sống vào mấy cái chuồng trong hang động, Sở Thần nhìn lương thực trữđông đã chất đầy hang, hài lòng mỉm cười. Lao động vất vả một thời gian cuối cùng hắn đã có thể nghỉ ngơi, tận hưởng tuần trăng mật rồi.
“Thần, vào ăn cơm thôi!” Mạc U nấu cơm trưa xong liền chạy qua gọi hắn về dùng bữa. Nhìn hang động đầy ắp, y cũng rất bất ngờ. Một tia tự hào lóe lên bên môi — nam nhân ưu tú này là phu quân của y nha.
Thấy nụ cười mê người của Mạc U, Sở Thần cảm thấy cổ họng có chút khô nóng, đôi mắt bạc tối đi vài phần, cũng đã ba ngày rồi…
Cả người bị bế bổng lên, Mạc U chỉ hơi giật mình, cũng không phản kháng, hai máửng hồng, ngón tay đâm đâm ngực hắn: “Cơm trưa thì sao nha?”
“Ăn ngươi trước đã!” Cười khẽ một tiếng, Sở Thần nhanh chóng phi vào phòng, trong lòng thầm mắng — bảo bối của hắn càng ngày càng yêu nghiệt mà.
======~========
Gục đầu xuống bờ ngực trần hữu lực của Sở Thần, Mạc U liều mạng thở dốc, cố gắng bình ổn lại sau trận ân ái cuồng nhiệt. Y vẫn đang khóa ngồi trên người Sở Thần, vật kia của hắn còn chôn trong cơ thể y, tạo thành nút chặn ngăn không cho những giọt mầm giống tràn ra ngoài, nhưng vì quá nhiều nên vẫn nhỏ giọt nhiễu xuống lớp nệm bông, hình ảnh cực kỳ *** mỹ.
Cảm nhận được dục vọng của hắn vẫn còn chưa tận, Mạc U lần tay khẽ vuốt ve cánh tay săn chắc của hắn, ngay lập tức bàn tay bị nắm lấy.
Cắn cắn mấy ngón tay chai sần do năm tháng cơ cực hằn lên, Sở Thần vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của y, cười nói:
“Ngoan, qua lễ hội sẽ cho ngươi ăn no, vật nhỏ háu ăn, ngươi không muốn tham gia lễ hội ngày mai à, châm lửa nữa là khỏi xuống giường đấy?”
Mạc U bĩu môi, đỏ mặt yên lặng tựa vào người hắn. Không quáđau đớn như lần đầu, những lần ân ái sau, có lẽ do thể chất á chủng, trừ chút khó chịu khi tiến vào, rất nhanh y đã cảm nhận được khoái lạc, bởi vậy, y mới chủđộng như vậy. Đưa tay qua lại trên bụng, Mạc U rũ mi. Y muốn mau chóng sinh cho hắn đứa nhỏ nha!!!
.
#######
.
Trên khoảng đất rộng lớn giữa thôn Thác Thủy, lễ hội tam thôn diễn ra rộn ràng, tiếng trống tiếng sáo réo rắt tưng bừng. Mọi người từ ba thôn đổ vềđây cùng nhau vui chơi, ca hát, nhảy múa. Đây cũng là dịp cho nam thanh nữ tú tìm đến nhau.
Sở Thần và Mạc U đến lễ hội thìđã giữa trưa, hắn không tham gia cuộc thi săn bắn. Lúc này mọi người đang xúm lại xem mổ heo rừng. Gãđại thúc lực lưỡng râu ria xồm xoàm ngước thấy Sở Thần đến thì ha hả cười tiến về phía hắn, ném dao mổ trong tay qua cho hắn
“Sở Thần, ngươi đến đúng lúc lắm, nhường con súc sinh này cho ngươi đấy.”
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Sở Thần. Khoan nói về danh tiếng đả hổ của hắn, vẻ ngoài của Sở Thần đã cực kỳ nổi bật. Thân mình thon dài, cao ngất, không thuộc dạng to con thô thiển mà rắn chắc hữu lực, mái tóc ngắn màu xám tro để phất phơ, gương mặt góc cạnh tuấn lãng, đặc biệt làđôi mắt của hắn, con ngươi bạc bén nhọn, lạnh băng. Cả người hắn toát ra khí chất lãnh khốc khiến người khác kinh sợ, đồng thời lại không kiềm được mà bị vẻ tà ngạo của hắn thu hút. Phải nói Sở Thần đứng giữa đám người như hạc giữa bầy gà. Hắn không tham gia cuộc thi săn bắn nên mọi người nghĩ hôm nay sẽ không nhìn thấy hắn, cho nên khi hắn xuất hiện tất cảđều bất ngờ.
Lúc này đây, có rất nhiều thiếu nữđỏ mặt trộm nhìn Sở Thần, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn tới. Sự chúý hoàn toàn đặt lên vật nhỏ bên cạnh hắn. Cầm con dao trong tay, Sở Thần dịu dàng nhìn Mạc U, hỏi:
“Ngươi đứng yên ởđây được không?” Tức khắc lại lắc đầu “Hay thôi vậy, ta không yên tâm để ngươi một mình.”
Nói xong liền quay sang gã râu ria định từ chối, Mạc U vội kéo hắn lại, rụt rè lên tiếng: “Ngươi cứđi đi, ta đứng đây nhìn ngươi, ta không sao cảđâu, nha.”
Mọi người bây giờ mới đểýđến thiếu niên ốm yếu bên cạnh Sở Thần. Cuộc đối thoại của bọn họ, ai nấy đều nghe thấy, trừ người trong thôn Thác Thủy, những người khác hiện tại đã biết thiếu niên kia là thê tử bảo bối của hắn. Những tiếng xầm xì bắt đầu vang lên, có ai đóđã nói á chủng, xấu xí gì gìđó…
Mạc U cúi gằm mặt, cốáp chế sự khó chịu trong lòng. Điều y lo ngại đã xảy ra, Sở Thần sẽ vì y mà mất mặt, y lẽ ra không nên đến đây.
“Câm miệng.”
Gầm lên một tiếng, Sở Thần kéo Mạc U xuyên qua đám người tiến vào giữa. Quay sang nói với gã râu ria:
“HổĐầu ca, con heo này để ta, ngươi nhìn chừng bảo bối của ta một chút.”
“Được thôi, Mạc đệđứng đây xem giết heo với ta, ta cam đoan không việc gì.” Gã râu ria được gọi là HổĐầu sảng khoái đáp lời. Chỉ cần là thợ săn giỏi trong những thôn lân cận đều biết Sở Thần này cực yêu bảo bối nhà hắn, ai đụng vô chỉ có nước khổ. Không tin, nhìn hắn chặt bay đầu hổ ngươi sẽ tin thôi.
Sắp xếp xong, Sở Thần hôn nhe lên môi Mạc U một chút liếm liếm môi cười:
“Ngoan, ở yên đây, phu quân rất nhanh sẽ quay lại.”
Mạc U bị hôn trước mặt vô số người thìđỏ bừng mặt, thầm mắng Sở Thần không biết chọn chỗ, trong lòng lại rất đỗi ngọt ngào. Những khó chịu vừa rồi bay mất tiêu, chỉ còn sót lại hạnh phúc.
Sở Thần bước lại gần con heo rừng to lớn, thấy nóđiên loạn vùng vẫy thì ra hiệu cho những người kia thả dây ra, nhanh như cắt hắn cầm dao nhắm thẳng cổ nóđâm tới. Bịđâm trúng, con heo rống lên bắt đầu dùng cặp răng dài tấn công Sở Thần. Sở Thần khéo léo tránh né, phản thủ bắt lấy cặp răng nanh, vận lực quật ngã nó, dùng chân kiềm nó lại, bẻ gãy vũ khí duy nhất của nó, ngay sau đó rút con dao còn ghim trên cổ nó ra, chém mạnh một đường. Cổ con heo rừng đứt lìa, văng ra, máu bắn ra khắp người hắn.
Sở Thần dùng ngón cái chùi vết máu bắn trên mặt, lãnh khốc đảo mắt một vòng, sát ý hiện ra rõ ràng. Mọi người xung quanh chứng kiến màn này đều vô thức rùng mình, lùi về sau một bước. Ánh mắt hắn rõ ràng đang cảnh cáo bọn họ— nếu còn dám động đến Mạc U, kết cục của bọn họ chắc chắn cũng sẽ như vậy.
Gia đình Mạc đại báđứng đằng xa khẽ run người, không dám nhìn hắn. Mạc La thìâm thầm cảm thấy may mắn vìđã nghe lời phụ thân không đi kiếm chuyện với Sở Thần.
‘Bộp bộp bộp’ Mấy người thợ săn xung quanh phấn khích hò hét vỗ tay tán thưởng Sở Thần, bọn họđã quen với sự tàn khốc của hắn.
“Thần, ngươi có bị thương ởđâu không?” Mạc U thấy cả người hắn toàn là máu, không e ngại huyết tinh, vộ vàng chạy tới bắt đầu kiểm tra.
Môi khẽ cong lên, Sở Thần cười cười để yên cho Mạc U kiểm tra, vật nhỏ này lúc nào cũng chỉ lo cho hắn.
“Ta không sao.” Trấn an Mạc U xong liền quay sang HổĐầu, ném trả con dao cho gã“Trả cho ngươi, ta dẫn Mạc U về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi chút quay lại, huynh đệ mình uống với nhau vài chén.”
“Được, đa tạ ngươi, huynh đệ, còn lại giao cho bọn ta.” HổĐầu gãi gãi đầu, sang sảng cười đáp lời.
.
.
Sau khi uống hết mấy vò rượu gạo với mấy huynh đệ thợ săn, Sở Thần viện cớ say kéo bảo bối nhà mình sang một góc, tận hưởng thế giới hai người.
Ngồi trên một gốc cây, Mạc U tựa đầu vào vai Sở Thần, nhìn ra đống lửa bập bùng cháy đằng xa. Trái với không khí yên tĩnh nơi này, bên kia mọi người đang xoay vòng múa hát xung quanh đống lửa, vô cùng náo nhiệt. Thấy Sở Thần nãy giờ im lặng không nói gì, Mạc U lấy ngón tay chọt chọt người hắn
“Thần, ngươi say rồi à?”
Bế y lên đùi mình, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Sở Thần không trả lời, chỉ khẽ hôn khắp khuôn mặt y, mỗi một chỗđều hôn lên, nhìn gương mặt non nớt dịu ngoan khép hờ mi mắt để yên cho hắn hôn, Sở Thần bật cười, cắn mũi y một cái
“Say, say ngươi.”
Cuối cùng không đợi y mở miệng, đã cúi đầu chiếm lấy bờ môi phấn hồng ngọt ngào của y, đem tất cả chôn sâu vào nụ hôn.
Nơi đây có lẽ không náo nhiệt như bên kia, nhưng tuyệt đối ấm áp hơn hết.
*******
Truyện khác cùng thể loại
395 chương
294 chương
11 chương
9 chương
225 chương