Dị Giới Dược Sư
Chương 2
Mộ Dung Thiên thong thả cất bước trên đường phố, lòng tự hỏi: “Cớ sao cái thứ bại hoại rác rưởi như lão tam kia mà lại có thể giống như ong mật cả ngày ngụp lặn trong hoa cỏ, còn bản thân mình thì đẹp mã hơn, “vốn liếng nam nhân” cũng hùng hậu hơn mà cho đến bây giờ vẫn không thoát khỏi kiếp xử nam?” Cuối cùng thì Mộ Dung Thiên cũng rút ra một kết luận, đó là vì bản thân hắn tuy có phần hạ lưu, nhưng phải còn rất xa mới đạt tới mức “dâm tiện” như lão tam, cứ nhìn cách gã bắt chuyện với phụ nữ thì cũng biết là gã khác với mình về bản chất rồi. Lão tam có kiểu ăn nói dâm dục trần trụi, tỷ như việc kể “trường thương” của gã uy vũ bất phàm đến mức nào, và còn hỏi những cô gái đó có hứng thú sờ thử một chút không…..Mà điều kỳ quái hơn lại chính là mấy ả đó lại cứ như ruồi thấy phân, và cứ thi nhau lao vào lòng gã. Điều ấy khiến cho Mộ Dung Thiên vạn phần buồn bực.
Mộ Dung Thiên từng muốn dùng thử chiêu thức của lão tam, với “tài sản” của hắn thì tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng hắn lại phát hiện ra thái độ của mình vẫn còn quá “cao thượng”, vì mỗi lần đối mặt với con gái thì hắn lại thốt không nên lời, nên chỉ đành phải tiếp tục duy trì cuộc sống độc thân, tiếp tục cùng những minh tinh đại chiến trong mộng cho qua ngày, lúc tỉnh dậy lại thấy quần lót bị ướt, nên cũng chỉ có thể ca thán lãng phí tài nguyên.
Mộ Dung Thiên đã nghe qua rất nhiều kinh nghiệm từ các vị “tiền bối cao nhân”, phụ nữ rất kỳ quái, họ yêu thích những thứ khác lạ, luôn hướng lòng mong mỏi về những nam nhân cực đoan, hoặc là những người có nhân phẩm và học vấn ưu việt, đạo đức, trí tuệ, thân thể đều hoàn mỹ, thậm chí cũng có thể là những kẻ bia rượu gái gú thâu đêm suốt sáng, người không ra người ngợm không ra ngợm. Còn Mộ Dung Thiên thì lại nằm ở giữa, cứ y như là Trư Bát Giới, trong ngoài đều không phải người, xấu thì không đến cực điểm, tốt cũng không đến tận cùng, bất quá lại vẫn còn có vài phần nhân tính, hôm trước hắn tình cờ gặp một người ăn mày ở trên đường phố thì lại còn bố thí cho mười đồng nữa.
Mộ Dung Thiên ở trong lớp nổi danh ba trợn, bởi vì hắn dám cúp cua lớp học của lão gia hỏa vốn nổi tiếng nghiêm khắc, mà việc này thì không ai khác dám làm, ngay cả lão tam cũng không có cái đảm lượng đó. Hậu quả của việc “vuốt râu hùm” chính là vài lần bị lão gia hỏa phê bình nặng lời tại đại hội học viện. Ngày hôm qua mới chỉ có một lần mà Mộ Dung Thiên đã thấy mất mặt lắm rồi, vì thế mà hôm nay hắn đành phải đi học theo quy củ, nhưng vì mãi mê thức đêm xem phim Âu Mỹ cấp ba, do mệt nhọc quá mức nên ngủ gật, và kết quả là thêm một lần bị đuổi ra ngoài.
Tiếng xấu của Mộ Dung Thiên ở trong trường còn lan xa vì một nguyên nhân khác. Đó là vì mỗi lần hắn gặp thiếu nữ nào có vài phần tư sắc thì đều phải chọc ghẹo một lát, nếu thành công thì thành tấm gương cho cánh thanh niên và được tặng thêm hai chữ “phong lưu”, đáng tiếc là cho đến giờ hắn vẫn chưa lần nào thành công, mà hậu quả của thất bại thật là bi thảm. Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một sợi chỉ, vì hắn bị thất bại nên chữ “phong lưu” bị sửa đi một chữ và biến thành “hạ lưu”. Bởi vậy trong lớp có người gọi hắn là “Sắc lang thất bại và hạ lưu nhất”. Các thiếu nữ vừa nghe đến ngoại hiệu đó thì đa số đều nghĩ, nếu mình tiếp nhận loại người gặp ai cũng tán mà mỗi lần tán lại đều thất bại này, vậy chẳng phải là tự hạ thấp mình lắm sao? Đại khái cũng vì nguyên nhân đó mà Mộ Dung Thiên tuy không đến nỗi xấu trai, vóc dáng cũng không tệ, nhưng vẫn chẳng có ai để ý, và mãi mà “hàng họ” của hắn vẫn chưa được bóc tem.
Đang suy nghĩ miên man thì trước mắt Mộ Dung Thiên bỗng nhiên bừng sáng, thì ra là có mấy mỹ nữ trang điểm lộng lẫy đang thong thả tiến đến, Mộ Dung Thiên theo thói quen liền nở nụ cười mà hắn cho rằng đẹp nhất nhưng người khác lại cho là dâm ô, rồi nói:
- Ha, chào các người đẹp, các cô khỏe không? Có hứng cùng tôi uống ly café trong hoa viên chăng?
Những thiếu nữ đó vốn đang cười nói vui vẻ, nhưng khi vừa nhìn thấy hắn thì lập tức nhận ra hắn chính là “sắc lang thất bại nhất”, họ chỉ ném lại hai chữ “ngu ngốc!” rồi hất mặt nhăn mũi, bước thẳng qua mặt hắn.
“Xú kỹ nữ, coi chừng vấp phải đá!” Mộ Dung Thiên mắng thầm trong lòng, nhưng vẫn giữ nụ cười không đổi. Hắn sớm đã nghĩ đến kết quả này, vì đã có nhiều lần bị thất bại, thành quả “bách chiến bách bại” đã sớm tạo cho hắn thói quen bị cự tuyệt, thậm chí còn chẳng muốn chuyển nụ cười trên mặt trở lại trạng thái bình thường, bởi vì việc đó tốn công quá.
Nhưng đột nhiên trước mắt hắn lại sáng lên, từ phía đối diện đang có một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp đang bước về phía hắn. Thiếu nữ này mày liễu mũi thẳng, môi anh đào đỏ hồng, tóc dài như thác nước phủ lên bờ vai tròn lẳn, đôi bờ mông phong mãn cao vút đối lập với chiếc eo thon uyển chuyển, bất luận chỗ nào ở trên thân hình nàng cũng dễ dàng câu khởi dục vọng nguyên thủy của đàn ông, đặc biệt là đôi mắt xếch lên, đong đưa gợi tình và câu hồn đoạt phách. Nàng quả là rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho Mộ Dung Thiên lập tức cảm thấy rằng những thiếu nữ vừa rồi trông chẳng khác heo nái bao nhiêu.
- Mộ Dung Thiên, ngươi lại muốn bỏ học phải không?
Thanh âm thoát ra từ miệng nàng thật giống như châu ngọc va chạm nhau, từng âm tiết thánh thót lọt vào tai thật là ngọt ngào. Chỉ đáng tiếc Mộ Dung Thiên không phải là văn nhân nhã sĩ, khi vừa thấy đôi môi hồng mịn của nàng thì liền liên tưởng đến cảnh hôn nhau trong phim ảnh Tây phương, và hắn nuốt “ực” một ngụm nước miếng thật lớn.
Mỹ nữ này tên là Tiêu Băng, là bí thư đoàn trong lớp Mộ Dung Thiên, và còn là trợ lý cho Hội chủ hội sinh viên, nhưng hai danh hiệu này của nàng cũng không hấp dẫn người ta bằng thân phận “hoa khôi” của nàng. Tiêu Băng còn được công nhận là một trong những hoa khôi của trường này.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: “Lão tử không phải muốn trốn học, mà là đã trốn rồi.” Hắn ngại nhất là nghe người thuyết giáo, nên sốt ruột nói:
- Được rồi, được rồi, thật phiền quá đi. Không phải ta muốn mà là lão quỷ đuổi ta đi, ta còn biết làm sao chứ?
Khác với loại người thường bị đuổi học như Mộ Dung Thiên, Tiêu Băng là người trong hội sinh viên, công việc thường ngày rất bận bịu nhưng nàng là mỹ nữ hiếm có trên đời, mà thành tích lại đi đôi với dung mạo. Người như nàng so với gấu trúc có lẽ còn hiếm hơn nhiều. Tiêu Băng học giỏi nổi tiếng, giáo sư của các môn đều ưu đãi nàng, nếu có sự vụ gì đặc biệt của hội sinh viên thì đều phá lệ cho nàng nghỉ học. Những thiếu nữ có khí chất khác biệt với mỹ nữ thông thường, chẳng những có thành tích xuất sắc, mà vóc người cũng cực kỳ bốc lửa thì đều dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi người. Nam sinh theo đuổi Tiêu Băng nhiều không đếm xuể, có thể nói là họ xếp hàng dài từ ký túc xá của nàng kéo ra đến sân trung tâm của trường. Thế nhưng Tiêu Băng lại là một “băng sơn mỹ nhân”, đối với đám nam sinh theo đuổi mình thì vẫn tỏ ra hờ hững, thậm chí không ít người còn hoài nghi nàng là người đồng tính luyến ái. Nếu lời đoán mò đó là sự thật thì đó quả là một sự kiện có thể ghi vào danh sách những tài nguyên lãng phí nhất lịch sử loài người.
Vô luận Tiêu Băng có phải là đồng tính hay không thì nhan sắc và thân hình của nàng hẳn là không cần phải nghi ngờ gì rồi. Đám ruồi nhặng rác rưởi trong trường vừa nhìn thấy nàng thì liền lắc mình biến thành những chính nhân quân tử, chỉ sợ khiến người ngọc sinh ra ác cảm. Tuy nhiên, chỉ có Mộ Dung Thiên là trước sau vẫn như một, hắn luôn tỏ vẻ dâm ô bỉ ổi, và đối với những nữ nhân có chút tư sắc đều như cún giữ nhà, cứ vẫy vẫy đuôi, xum xoe bợ đỡ, bởi vì hắn biết mình tối thiểu cũng có một chút cơ hội thành công. Nhưng đối với Tiêu Băng thì hắn ngược lại không hề khách khí. Mộ Dung Thiên tự biết khả năng thành công theo đuổi nàng là xấp xỉ con số không, so với cơ hội trúng số còn ít hơn rất nhiều.
Không ăn được sữa trâu thì không cần khách khí với “nãi ngưu” (vú trâu), đạo lý này Mộ Dung Thiên biết rất rõ. Mặc dù Tiêu Băng không phải “nãi ngưu” nhưng trên người nàng cũng có nơi giống với nãi ngưu. Nghĩ đến đó Mộ Dung Thiên bất giác đưa mắt nhìn đến địa phương ấy, đôi ngọc nhũ phong mãn như muốn xuyên phá lớp vải để ló ra ngoài.
Trông thấy thái độ ấy của hắnn Tiêu Băng đỏ bừng mặt, đôi tay bất giác đưa lên che lấy ngực, nhưng có điều kỳ lạ là không hề nổi giận. Nàng vốn tâm cao khí ngạo, đối với những thanh niên ở trong trường muốn dốc sức lấy lòng nàng thì nàng chưa từng biểu lộ điều gì, cả nói chuyện cũng không nói quá hai câu. Nhưng tiếc là nàng không biết làm sao với Mộ Dung Thiên này. Hắn ở trước mặt nàng luôn tỏ ra tùy tiện, ánh mắt luôn trắng trợn muốn nhìn xuyên quần áo, bản tính sắc lang lộ rõ, trong khi những nam nhân khác vừa gặp nàng thì đều tỏ ra lịch lãm và tuyệt đối không dám thở mạnh, còn thái độ của Mộ Dung Thiên thì lại khiến nàng rất lúng túng.
Ngoài ra, còn có một lý do khác mà chỉ có hai người biết, đó là Mộ Dung Thiên và Tiêu Băng đã quen biết nhau từ lúc còn học tiểu học. Từ khi cha nuôi quy tiên, Mộ Dung Thiên không có người quản thúc, nên đối với việc học tập thì không còn chuyên tâm nữa. Chủ nhiệm lớp biết được hoàn cảnh bi thảm của hắn nên cũng đặc biệt chiếu cố đến hắn, ông ta đã xếp cho học sinh giỏi nhất lớp là Tiêu Băng ngồi cùng bàn với hắn, và hy vọng Tiêu Băng có thể giúp đỡ hắn khá hơn. Chỉ tiếc là Mộ Dung Thiên vẫn không chừa, trước sau vẫn như một, và lại còn thường xuyên mang tiểu thuyết cấp ba đến trường ngồi đọc rất say mê. Tiêu Băng là nữ hài tử, trưởng thành tương đối sớm, vừa thẹn vừa giận nhưng nhiều lần nhắc nhở không được, đành chịu thua không biết làm sao. Chớp mắt qua sáu năm tiểu học, Tiêu Băng ngồi cùng bàn với Mộ Dung Thiên suốt mấy năm mà vẫn không giúp hắn tiến bộ được, nên dù có muốn tức giận cũng không xong. Trong thời gian ở gần nhau lâu như vậy, Tiêu Băng cũng đã hiểu thấu tính cách của gã sắc lang cùng bàn này, nên nàng nghiến răng hứa với hắn, chỉ cần hắn có thể đạt điểm cao trong kỳ thi trung học cấp một thì sẽ cho hắn sờ ngực nàng.
Đó vốn là lời nói trong lúc tức giận, nhưng Tiêu Băng cũng biết đối với Mộ Dung Thiên thì việc đó khó bằng lên trời. Tuy nhiên, nàng đã quên mất một chuyện, đó là Mộ Dung Thiên ngoài việc là một “lại quỷ” (quỷ lười) thì còn là một sắc quỷ, nghị lực ở phương diện đó rất kiên định. Hơn nữa, Tiêu Băng từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân, dáng người phát dục khá sớm, yểu điệu phong mãn, có thể nói là vô cùng hấp dẫn đối với gã tiểu sắc quỷ Mộ Dung Thiên này. Khi hắn vừa nghe nói có cơ hội chiếm tiện nghi thì liền quyết chí vươn lên. Thiên tư của hắn vốn dĩ rất thông minh, chỉ là tương đối lười biếng và mất tập trung mà thôi, thế nhưng lần đó hắn lập chí học hành nên lập tức như hỏa tiễn xuyên không, chỉ trong vỏn vẹn một năm mà đã trở thành người đứng sau Tiêu Băng – người luôn đứng đầu các kỳ thi trong trường - ở mỗi đợt tiểu khảo.Việc ấy đã khiến nàng buồn bực mất một khoảng thời gian. Tuy nhiên, sau kỳ thi ấy thì Mộ Dung Thiên liền mất đi động lực học tập, đã trở lại nguyên hình và vẫn chứng nào tật nấy. Suốt thời gian trung học cấp một mới để cho Tiêu Băng yên vị, bằng không thì vị trí thứ nhất tuyệt đối còn chưa tới phiên nàng.
Tiêu Băng không ngờ Mộ Dung Thiên thật sự có thể làm được, và nàng cũng không thể hủy lời hứa, nhưng nếu để gã sắc quỷ này sờ mó thì quá thiệt thòi, nên chỉnh lại lời hứa thành sờ qua lớp quần áo. Mộ Dung Thiên vui vẻ đáp ứng, và cũng không có hành động vượt rào. Dù cho chẳng đi đến đâu nhưng vẫn khiến hắn rất hưng phấn. Tiêu Băng những tưởng việc này đã qua rồi, ai ngờ khi lên trung học cấp một thì hai người lại học cùng lớp, hơn nữa Mộ Dung Thiên lại đã nghiện việc sờ mó, nên cứ như là tên bắn ra không thể thu lại, từ đó hễ có cơ hội là lại lén lút chiếm tiện nghi của nàng. Thậm chí, hắn còn đạt điểm vừa đủ, miễn cưỡng chen chân vào trung học cấp hai để hai người lại học cùng lớp, cho dù ở họ không ngồi còn cùng bàn thì cơn ác mộng của Tiêu Băng vẫn cứ tiếp diễn.
Cho đến khi vào đại học, hai người lại cùng học chung một lớp. Tiêu Băng thủy chung vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Mộ Dung Thiên. Đấy coi như là nàng xui xẻo, lúc ấy, Mộ Dung Thiên tuyệt không cố ý lựa chọn để vào cùng một trường đại học với nàng, chỉ là hắn nghe nói trường đại học y khoa tương đối có nhiều mỹ nữ, nên bất kể ba bảy hai mốt, hắn lập tức điền nguyện vọng đầu tiên là được vào học tại trường đó, cả bản khai nguyện vọng của Tiêu Băng cũng còn đến sau cả hắn. Thật là tình cờ đến mức xảo diệu, kết quả trúng tuyển vừa công bố, hai người lại phát hiện ra mình lại có cùng một chuyên ngành, việc ấy chỉ có thể đổ cho vận mệnh an bài mà thôi.
Gặp gã vô lại sắc lang ngồi cùng bàn đeo đẳng suốt từ thuở nhỏ này, Tiêu Băng chỉ đành cam chịu, không biết làm sao hơn, nói:
- Ngươi lại ngủ trong lớp phải không? Được rồi, theo ta quay về, ta nói một tiếng thầy sẽ không truy cứu chuyện vừa rồi của ngươi nữa.
Có lẽ từ nhỏ dã cùng Mộ Dung Thiên ngồi chung bàn, nên việc quản thúc hắn đã trở thành thói quen của nàng.
Mộ Dung Thiên uể oải đáp:
- Muốn đi thì tự ngươi đi đi, lão tử không theo đâu.
Tiêu Băng vừa định khuyên nữa, đột nhiên Mộ Dung Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía sau nàng, hỏi:
- Ủa, tên đó bị sao vậy?
Tiêu Băng tự nhiên nhìn theo hướng mắt của hắn nhưng không phát hiện ra điều gì, lòng thầm kêu hỏng, thì Mộ Dung Thiên đã chìa “lộc sơn chi trảo” ập đến đồn bộ cao vút của nàng như điện chớp và sờ soạng một phen.
A!
Tiêu Băng phát ra tiếng thét thất thanh, ngọc chưởng liền vung lên nhanh như chớp, tát liền một cái lên má trái của hắn, miệng mắng:
- Chết cũng không chừa!
Mộ Dung Thiên kêu lên thảm một tiếng, hắn bị cái tát này đánh ngã lăn ra đất, rồi không đứng dậy nữa, hai chân không ngừng co quắp.
Tiêu Băng tức khí chưa tiêu, hung dữ mắng:
- Ngươi chết đi!
Nàng nói xong thì định quay người bước đi, lòng hơi bối rối, nhưng thấy Mộ Dung Thiên vẫn không hề nhúc nhích, nên dè dặt hỏi:
- Ê, ngươi không sao chứ?
Mộ Dung Thiên vẫn cứng đờ toàn thân, tựa như không nghe thấy nàng hỏi.
Trong lòng Tiêu Băng càng lúc càng hỗn loạn, chẳng lẽ mình nổi giận đánh hắn quá mạnh ư? Hắn….hắn thật đã chết rồi sao? Nghe nói đậu tương còn ném chết được người, cái tát đó của mình dám chắc nặng hơn hạt đậu tương nhỏ bé nhiều lắm? Nàng vội vàng quay lại, dùng ngón tay đặt lên mũi Mộ Dung Thiên để kiểm tra thử, quá nửa phút sau mà vẫn không thấy hắn hít thở.
Tiêu Băng lập tức bấn loạn, vội ôm Mộ Dung Thiên vào lòng và không ngừng lay động, rồi cất giọng nức nở:
- Ngươi đừng làm ta sợ, mau, mau tỉnh lại đi! Ta vô tình thôi, hu hu…
Đột nhiên nàng cảm thấy bầu ngực đầy đặn của mình bị một bàn tay bóp chặt lấy, Tiêu Băng liền hét ầm lên, cúi nhìn xuống thì thấy Mộ Dung Thiên ở trong lòng mình đã mở mắt chớp chớp, bàn tay luồn trong áo mình không cần nói thì cũng biết là của hắn. Kỳ thật cái tát đó của Tiêu Băng rất nhẹ, chỉ là Mộ Dung Thiên thuận thế trá tử mà thôi.
Tiêu Băng ngượng quá hóa giận, ngọc thù vừa vung lên, Mộ Dung Thiên đã tránh sang một bên, cười hì hì nói:
- Đó là lần thứ 326 cô bị ta lừa, sao cô vẫn cứ ngốc như thế? Nếu lúc đó kiểm tra tim của ta thì có phải là sẽ thấy khác rồi không? Vả lại, ta phải chúc mừng cô, ngực lại to lên không ít a, có điều phải chú ý rèn luyện để giữ cho nó căng mọng nhé!
Khuôn mặt Tiêu Băng đỏ bừng, trông chẳng khác nào ráng chiều, nàng lập tức ném bỏ phong thái thục nữ lên chín tầng mây, rồi chửi với giọng đầy phẫn nộ:
- Đồ sắc lang chết toi, sớm muộn sẽ có ngày bị sét đánh chết!
Mắng xong thì nổi giận đùng đùng bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Mộ Dung Thiên mặt không đổi sắc cuời nói:
- Hắc hắc, chết cũng đáng!
Rồi hắn đưa tay lên mũi, say mê hít một hơi và nói:
- Thơm thật!
Gần đó có mấy nam sinh đã chứng kiến tất cả mọi diễn tiến, bọn họ vừa tức giận vừa hâm mộ nhìn hắn, khiến hắn đắc ý phi thường. Hắc, lão tử mặc dù cái gì cũng tệ, nhưng lại là nam nhân duy nhất dám giở thủ đoạn trên người Tiêu Băng. Sắc lang trong trường không phải chỉ có một mình ta, nhưng không có ai lại dám can đảm tùy tiện như thế, trong đó cũng còn một nguyên nhân khác, đó là Tiêu Băng rất tinh thông Không Thủ Đạo, nàng đã luyện tập suốt bảy năm, và cũng đã đạt đến đai đen. Với trình độ như thế thì cũng có nghĩa là chọc đến nàng chẳng khác gì chán sống.
Ngoài Mộ Dung Thiên, gã sắc lang đầu tiên muốn phi lễ với nàng đã bị đánh gãy xương sườn thành mấy đoạn, và phải nằm viện mất ba tháng. Ngoài gã đó ra, còn có vài tên khốn kiếp có mắt không tròng cũng đã bị giáo huấn không nhẹ, những tên đó nếu không bị thương thì cũng thành tàn phế, tất cả đều là bởi vì bọn chúng gieo gió gặt bão. Hơn nữa, Tiêu Băng là hồng nhân của hội sinh viên và được toàn trường yêu quý, cả ban giám hiệu cũng không truy cứu tội Tiêu Băng đả thương người, mà trái lại, những gã xúi quẩy đó còn bị kỷ luật nặng nề.
Vả lại, kỳ thật Tiêu Băng rất thông minh, từ tiểu học đến đại học, nàng luôn duy trì thành tích là một trong ba người giỏi nhất, trí lực đương nhiên không phải chỉ hư danh, những người khác muốn lừa được nàng thì hẳn là rất khó khăn. Tất nhiên là ngoại trừ tiểu tử Mộ Dung Thiên đầy bụng âm chiêu xảo trá này ra. Cũng có thể là từ nhỏ đến lớn, nàng đã bị Mộ Dung Thiên lừa gạt quá nhiều lần, nên đã hình thành cái thói quen thất bại trước những mánh khóe của hắn. “Thói quen” có khi lại rất nguy hiểm.
Thiên phú võ học của Tiêu Băng cũng phải quy công lao về cho Mộ Dung Thiên. Bắt đầu từ trung học cấp một, nàng đã đến đạo quán chuyên nghiệp luyện tập, để đề phòng bị Mộ Dung Thiên quấy nhiễu. Nhưng đáng tiếc là công phu của nàng càng thuần thục thì thủ đoạn đánh lén của Mộ Dung Thiên cũng tăng tiến từng ngày, hiện giờ mánh khóe của hắn đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, vô cùng vô tận, và có thể tùy tâm sở dục. Đầu óc hắn vốn thông minh tuyệt đỉnh, nếu chịu khó chuyên tâm làm việc thì tiềm lực sẽ không thể đo lường được.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: “Nha đầu này càng lúc càng dễ đối phó rồi.” Nhớ đến lần trước hắn nói có một bà già ngã sấp trên đường, do những người phụ nữ luôn có lòng trắc ẩn nên lợi dụng trong sát na nàng quay đầu và buông lỏng cảnh giác, hắn lại vuốt đùi nàng mấy lượt, nhưng những câu loại này hắn đã dùng không dưới mười lần a, sao nàng lại còn mắc lừa như thế? Phụ nữ đúng là ngực to não bé, xem chừng lời nói này cũng rất có đạo lý.
Nhớ lại chiến tích huy hoàng của mình liền khiến cho Mộ Dung Thiên hết sức đắc ý, mặc dù mỗi lần như vậy đều phải nhận lại năm vết ngón tay, nhưng hắn cho rằng điều đó hoàn toàn đáng giá. Bất quá nha đầu này cũng thật tốt bụng, Mộ Dung Thiên thầm nghĩ. Nếu không dựa vào quan hệ của nàng với trường học, có lẽ mình đã sớm bị xử phạt hay đuổi ra khỏi trường rồi. Phải rồi, cha nàng chính là Thủ trưởng quân sự của khu vực này, chỉ cần bịa đặt ra một chút tội danh và trút lên đầu mình thì lão tử ắt sẽ không chịu nổi rồi, hoặc giả ông ta có thể dùng súng máy mà bắn mình thành cái tổ ong, hoặc dùng tạc đạn để nổ tung mình thành tương thịt để trừ hại cho dân, v…vv….
Mộ Dung Thiên chợt nảy ra một ý nghĩ: “Không chừng nàng thích lão tử cũng nên, hắc!”
Chỉ tiếc là trong lòng hắn biết rõ, điều ấy chỉ thuần tùy là suy nghĩ tự sướng của mình
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
173 chương
46 chương
184 chương
210 chương
280 chương