Văn Quý ôm Từ Lang thật cẩn thận, mạnh tay thì sợ làm bị thương, nếu dùng lực ít thì lại sợ Từ Lang bị ngã. Từ Lang không quan tâm nằm trong ngực Từ Lang, yên lặng tiêu hóa sự thật hắn đang có một hài tử trong bụng này. Tuy rằng hắn thực thích trẻ nhỏ, hắn cũng rất muốn có một đứa con của hắn và Văn Quý, nhưng mà, đã vài thập niên sống là một bán thú nhân, vậy mà có một ngày lại phát hiện ra kỳ thật hắn không phải là bán thú nhân! Từ Lang không khỏi nghĩ đến khi còn bé, mẹ hắn luôn rất ghét khi hắn chơi cùng những bán thú nhân khác, nếu như có bán thú nhân nào kéo tay hay đụng vai hắn thì mẹ sẽ đem người đó đánh cho một trận, có đôi khi phụ thân và các anh trai cũng bởi vì những chuyện thế này mà cùng bán thú nhân nhà khác đánh nhau, dần dà, những bán thú nhân kia cũng không tới tìm hắn chơi nữa. Khi đó tiểu Từ Lang khóc đến thực thương tâm, ôm cổ phụ thân lau nước mắt, phụ thân xanh mặt, không nói gì. Từ Lang từ lúc đó không có bạn nào chơi cùng nữa, bán thú nhân nhìn thấy hắn liền né tránh, á thú nhân thấy hắn cũng không thích chơi cùng hắn. Hắn muốn cùng bọn chúng chơi, nắm tay vỗ vai, nhưng mà á thú nhân luôn thét chói tai nói hắn là tiểu lưu manh, hết đánh rồi đá hắn, biểu tình chán ghét của chúng đã tổn thương rất sâu đến trái tim nhỏ bé của Từ Lang. Thời gian sau đó Từ Lang trưởng thành, bắt đầu đến trường thì phụ thân không cho hắn ở trong ký túc của trường, quần áo mặc cũng khác với những á thú nhân khác, mãi đến khi hắn từng bước một lên làm thượng tướng, hắn mới chậm rãi thay đổi. Thì ra, người nhà hắn cũng biết thật ra hắn không phải là bán thú nhân sao? Từ Lang đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, vì sao lại chưa giờ nói cho hắn biết?! Mẹ nói tâm hắn rất mềm, lại quá hiền lành, về sau sẽ chịu thiệt, cho nên muốn che dấu. Từ Lang theo đó bắt đầu gặp ai cũng nghiêm mặt, rất ít khi nào cười to như trước kia. Phụ thân nói hắn phải trở nên trí dũng song toàn, chỉ có như thế mới có thể tự bảo vệ mình, còn các anh hắn thì cười hì hì nói muốn cùng hắn sóng vai chiến đấu, tuyệt đối không để cho người khác khi dễ hắn… Hắn tại sao lại không nghĩ đến được hắn không phải bán thú nhân chứ? Hắn không có thú văn, thế nhưng lại không ai từng hoài nghi hắn không phải là bán thú nhân, năng lượng trên người hắn, bất kể là hình thể hay khí tức, so với bán thú nhân còn mạnh mẽ hơn, không hề kém cạnh gì một bán thú nhân thực sự. Từ Lang vậy mà đến tận ngày hôm nay hắn mới biết được, hắn là á thú nhân biến dị, còn cả tin tức hắn mang thai nữa. Từ Lang đầu óc cuồn cuộn suy nghĩ, nghĩ đến mỗi lần hắn làm kiểm tra sức khỏe, mẹ và phụ thân đều rất nghiêm túc, luôn vì chuyện kiểm tra sức khỏe của hắn mà bận rộn, hắn vẫn luôn không hiểu tại sao, hiện giờ cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng phần nhiều càng là thương tâm khổ sở, để che dấu cho thể chất đặc biệt này của hắn mà mẹ và phụ thân không biết đã phải trả giá bao nhiêu thứ rồi… Hắn không ngốc, tự nhiên hiểu được, nếu như ở cái thế giới này hơn phân nửa á thú nhân cường đại như hắn, nhưng vậy sẽ không còn chỗ cho bán thú nhân tồn tại nữa, lịch sử giết chóc sẽ một lần nữa tái diễn. Chỉ là, hắn có thai rồi, bí mật này không thể nào giấu được, nên làm cái gì bây giờ? Văn Quý sẽ ra sao đây? Văn Quý sẽ bị hắn liên lụy sao? Từ Lang nhất thời lòng đau như cắt. Phần ngực được băng bó ẩn ẩn đau, Văn Quý nghe vậy kinh hãi, thất tha thất thểu chạy tới kéo thầy thuốc qua, “Nhìn xem Từ Lang có việc gì vậy, em ấy nói đau!” Thầy thuốc Văn vội vàng kiểm tra cho Từ Lang, trong ngoài cũng đâu bị gì, nhíu nhíu mi, chẳng lẽ mình làm sai ở đâu? Làm sao có thể! Thời điểm kiểm tra lần nữa, Từ Lang đã khôi phục tâm trạng, ngồi yêu kéo kéo tay Văn Quý, vẻ mặt nôn nóng. Thầy thuốc Văn ngừng động tác, thản nhiên nói: “Tâm bệnh cần phải có thuốc chữa tâm bệnh.” Sau đó rời đi để lại không gian riêng cho hai người bọn họ. Ánh mắt Văn Quý chạm phải ánh mắt thống khổ của Từ Lang, đầu óc trống rỗng, trầm mặc hồi lâu, sau mới khàn khàn hỏi: “Em, không muốn có hài tử sao?” Từ Lang làm bán thú nhân bao nhiêu năm, ban đầu gả cho mình đã là ủy khuất hắn lắm rồi, hiện giờ còn mang thai, làm sao mà nhịn được? Văn Quý là một người đàn ông, nếu như có một ngày có người nói với hắn rằng hắn đang mang thai, phỏng chừng phản ứng đầu tiêu của hắn chính là cảm thấy bản thân là một quái vật. Nếu Từ Lang thật sự không muốn, thì Văn Quý, sẽ không trách cứ gì hết, thật sự. Từ Lang gấp rút kéo vạt áo Văn Quý, nước mắt vô thức chảy xuống, trong nháy mắt chịu kích thích quá lớn, cảm xúc của hắn bây giờ trở nên hỗn loạn vô cùng, ngoài miệng liên tục gào thét Văn Quý cút ngay, “Anh không cần con của chúng ta! Anh tránh ra, cư nhiên không muốn có con nữa, Văn Quý! Anh mau lăn khỏi mắt em!” Văn Quý cười rộ lên, ôm Từ Lang hết hôn lại ôm, “Được rồi được rồi, không phải tôi không cần đứa bé, tôi chỉ sợ em không muốn thôi.” Áo của hắn sắp bị Từ Lang xé rách tới nơi, còn kêu hắn lăn đi, thật sự là ngốc chết người mà… Từ Lang cảm thấy thời khắc này mất mặt vô cùng, mình so với nữ á thú nhân còn yểu điệu hơn, cáu kỉnh lung tung, nhưng mà lỡ như Văn Quý đi thật… Hắn mới không để cho Văn Quý đi! Chờ Từ Lang bình tĩnh trở lại bụng cũng đã đói, Từ Lang mới động thai khí, hiện giờ không nên di chuyển nhiều, hai ngày này đều nên ở tạm trong phòng khám. Thầy thuốc Văn bên ngoài mặt lạnh nhưng tâm không lạnh,  đã nhường phòng nhỏ cạnh phòng ngủ của mình cho Từ Lang ở. Lúc Văn Quý nấu cơm, cũng làm thêm một phần cho thầy thuốc Văn. Thầy thuốc Văn là á thú nhân, ăn không nhiều bằng bán thú nhân, bất quá khẩu vị cũng rất kén chọn. Tay nghề nấu nướng của Văn Quý đã được rèn luyện trong thời gian dài, rau dưa đồ ăn gia vị đều là từ trong nhà Văn Quý lấy ra, cho hương vị rất thơm ngon, nhờ đó thành công khiến thái độ của thầy thuốc Văn dịu đi. Bây giờ thầy thuốc Văn cảm thấy có lẽ Văn Quý không phải tra nam như hắn nghĩ, một người có thể luyện kĩ năng nấu ăn thành như vậy, còn rất ôn nhu cẩn thận với ‘vợ’ mình thì nhất định là một người biết đau lòng bạn lữ. Từ Lang nằm trên giường bất động, Văn Quý đút hắn ăn cơm, Từ Lang ăn được một nửa, cảm thấy tiếc nuối: “Lửa trại đêm nay chúng ta cũng chưa đến tham gia.” Văn Quý lau miệng cho Từ Lang, hôn hắn một hơi an ủi: “Sang năm đi, sang năm chúng ta một nhà ba người cùng nhau đi.” Từ Lang trừng mắt nhìn Văn Quý liếc mắt một cái, lại cảm thấy trong lòng ấm áp, sờ sờ bụng, cảm giác không thể diễn tả thành lời, hắn thật sự có hài tử rồi. Buổi tối dựa vào lòng Văn Quý, Từ Lang vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng, cứ một lần lại một lần hỏi Văn Quý, “Văn Quý, em thật sự có đứa nhỏ trong bụng sao?” Văn Quý không hề cảm thấy phiền chán gì, trả lời, “Ừ, đúng vậy, là con của chúng ta.” Từ Lang thỏa mãn cười cười, không bao lâu lại lặp lại hỏi thêm một lần, tới tới lui lui, không ngừng nghỉ. Văn Quý nhớ đến thời điểm khi bọn họ mới vừa xác định tình ý của đối phương, Từ Lang cũng giống như bây giờ, cứ một lần lại một lần xác nhận, chỉ sợ tất cả chỉ là một hồi mộng ảo. Thẳng đến nửa đêm Từ Lang mới ngủ. Văn Quý xoa xoa bóp bóp mũi hắn, cắn hắn một hơi, mới cười vui vẻ đứng dậy. Thầy thuốc Văn đang ở ngoài sân uống rượu ngắm trăng, thời điểm Văn Quý ngồi còn trở mình xem thường nhìn chằm chằm Văn Quý. Văn Quý trầm mặc, thầy thuốc Văn nhịn một hồi rồi không nhịn được nữa, sốt ruột mở lời: “Loại hình này của Từ Lang hình như đã có tiền lệ, khoảng hai trăm năm trước, sư phụ tôi cũng từng tiếp nhận một bệnh nhân như vậy.” Hắng giọng một cái, thầy thuốc Văn chìm vào hồi ức: “Á thú nhân biến dị rất đáng buồn, cũng thật đáng thương, vừa bị phát hiện ra đã bị viện nghiên cứu kéo đi, tới giờ vẫn không có chút tin tức nào truyền ra.” Có nghĩa là, hoặc là viện nghiên cứu vẫn chưa thành công, hoặc là sau khi làm nghiên cứu xong thì người đã không còn sống nữa. “Từ Lang không bị phát hiện, chỉ có thể nói rằng người nhà hắn che dấu giúp hắn rất tốt.” Sau đó ý vị sâu xa nhìn Văn Quý cười cười, nét thanh lãnh trên khuôn mặt tán đi, thật ra thầy thuốc Văn cũng là một mỹ nhân thanh tú. Văn Quý chớp chớp đôi mắt, nịnh nọt vuốt mông ngựa: “Thầy thuốc Văn tài trí hơn người, có biện pháp nào để tiếp tục che dấu không?” Thầy thuốc Văn bật cười, cũng không giấu diếm, trong lòng hắn rất kính nể Từ Lang, một người anh hùng như vậy, cũng thể để đám người bên viện nghiên cứu làm mấy cái thí nghiệm cho người mà như đối xử với dị thú kia mang đi. “Tôi có thể tuyên bố ra ngoài, Từ Lang vì muốn tạo niềm vui cho bạn lữ, tình nguyện thay đổi thể chất, từ bán thú nhân trở thành á thú nhân, giúp bạn lữ sinh con.” Văn Quý cứng họng, tin tức này mà truyền ra, thì thế giới này nhất định phát điên! Bán thú nhân biến tính trở thành á thú nhân cũng có, bất quá bán thú nhân khi biến thành á thú nhân trên cơ bản thể chất trở nên rất yếu, mệnh lại ngắn, lại không có năng lực gieo trồng như á thú nhân, cơ bản chính là trở thành phế nhân. Từ Lang làm đã từng Đại tướng quân, là người được quốc tế công nhận là đối tượng làm chồng tốt nhất, nếu như nói hắn biến tính, thì thế giới không điên cuồng mới là lạ! Nếu như tuyên bố tin tức này ra ngoài, Văn Quý khẳng định sẽ bị mọi người lôi ra chặt chém, kế tiếp phải hứng chịu địch ý của người trên toàn thế giới, không nói đến phiền toái của Văn Quý hắn, nhưng Từ Lang đang có thai sao có thể chịu được sức ép? Đây không phải là muốn mạng Từ Lang sao! Văn Quý nghĩ nghĩ, việc này có thể lừa được bao nhiêu thì cứ trước hết tạm như vậy, hắn cảm thấy tin tức này mà truyền ra giúp được bao nhiêu, thậm chí còn hại nhiều hơn lợi. Thầy thuốc Văn không phản đối, tuyên bố tin tức này ra ngoài, hắn cũng không đủ kiên nhẫn ngồi trả lời đám người loạn thất bát tao ngoài kia. Thầy thuốc Văn không bình tĩnh nhìn Văn Quý đang phiền não, phất phất tay nói Văn Quý cút đi. Văn Quý sờ sờ mũi, tiếp tục hỏi một chút thân thể Từ Lang thế nào. Thầy thuốc Văn quắc mắt nhìn trừng trừng, hắn đã kêu người biến đi rồi, còn dám nói! Từ Lang dùng sức quá lớn nên mới động thai khí, Từ Lang cũng nhờ được Văn Quý dưỡng đến tốt lắm, thân thể cường tráng, hơn nữa, đứa nhỏ trong bụng cũng hấp thu năng lượng nên rất khỏe khoắn, nếu như Từ Lang không đánh nhau với dị thú, cộng thêm việc đêm trước Văn Quý Từ Lang hai người ba ba ba gì đó thì căn bản Từ Lang căn bản ngay cả đánh rắm cũng không có. Từ Lang đau bụng được Triệu Báo khiêng đến phòng khám, thầy thuốc Văn châm cứu hai châm cho hắn nên cũng không có vấn đề quá nghiêm trông, hai ngày này chăm sóc dưỡng sức cho tốt thì sẽ không có việc gì. Lúc trước một đám người ầm ầm đứng ngoài cửa muốn biết tình hình của Từ Lang, đến khi thầy thuốc Văn kiểm tra sức khỏe cho Từ Lang xong biết được thể chất đặc biệt của Từ Lang thì đã đuổi đám người bên ngoài đi rồi. Triệu Báo sau đó lại nhanh chóng tìm Văn Quý đến, cho nên chuyện Từ Lang mang thai rất ít người biết. Văn Quý thở ra, phiền não không thôi. Chuyện Từ Lang có thai, căn bản không giấu được bao lâu, Từ Lang chỉ cần còn ở trong thôn thì ngày sau người trong thôn nhất định sẽ phát hiện ra, đó là còn chưa nói đến lỡ như Từ Lang không chỉ có một lần mang thai thì sao? Mà lỡ như mỗi năm một cái thai thì… Văn Quý nghĩ tới đây liền cười ngây ngô. Tươi cười này muốn chói mù mắt người khác, thầy thuốc Văn nhìn thấy liền trực tiếp đuổi thẳng Văn Quý đi, tiếp tục ngồi sầu muộn ngắm trăng. Văn Quý mang theo tâm tình vui sướng, cười cười trở về, ôm lấy Từ Lang hôn liền mấy cái rồi cũng nằm xuống ngủ. Ngày hôm sau thời điểm Văn Quý đang làm thức ăn trong bếp thì Hạ Hoa cùng Văn Khoan tìm tới, Triệu Báo mệt mỏi, trong mắt có tơ máy, hẳn là tối hôm qua ngủ không ngon. Hắn thấy Văn Khoan hướng Văn Quý thân thiết tươi cười, khuôn mặt trở nên quái dị, từ lúc bước vào vẫn luôn trừng Văn Quý. Văn Khoan chỉ chớp mắt nhìn qua, Triệu Báo lại chân chó cười, chạy tới phụ Văn Quý làm bữa sáng. Hạ Hoa nhỏ giọng cùng Văn Quý nói chuyện, “Ta  đêm qua ngủ không an giấc, Từ tướng quân có thai, việc này ngươi định lo liệu thế nào?” Văn Quý cũng chưa có biện pháp gì, đêm qua ôm Từ Lang đi ngủ chỉ toàn mơ thấy con bọn họ béo mập ra sao, phấn nộn thế nào, vui hết một đêm, chuyện phiền não trong lòng theo đó mà quên sạch luôn. Văn Khoan dùng thìa khuấy khuấy sữa đậu nành,  ngửi được mùi thơm mà nuốt nuốt nước bọt, “Hiện tại chỉ có mấy người chúng ta biết thì không có gì, nhưng nếu để người ngoài biết thì không được, tuy rằng chuyện trong thôn chúng ta không bao giờ truyền ra ngoài, nhưng mà trên thế giới này có vài người ăn không ngồi rồi sẽ nhân cơ hội phát tài này mà loan tin này đi ra.” Phải nói là trong thôn này những kẻ miệng lưỡi không sạch sẽ nhiều lắm, mỗi ngày chỉ trỏ đủ khiến bọn người Văn Khoan nghe muốn điên đầu. Từ Tướng quân có thai đây là tin tức lớn cỡ nào a, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, nếu đem tin này ra bán, còn sợ không có tiền để mà xài hay sao? Văn Khoan khinh thường nhất là mấy tên hỗn đản này. Nghe xong, Văn Quý cũng đau đầu không thôi, việc này nếu xử lý không tốt thì sẽ để lại hậu quả khôn lường, nghĩ đến thằng nhóc trong bụng Từ Lang, Văn Quý lại cười đắc ý, không hổ là con bọn họ, còn chưa sinh ra đã muốn gây náo động như vậy rồi.