Văn Quý hoàn toàn không biết Văn lão thái gia đánh giá hắn như vậy, hoàn toàn gửi gắm hy vọng của cả dòng tộc, cả thôn trên người hắn. Hắn thực ưu sầu, vợ chạy rồi thực bi thảm mà. Mỗi ngày đều phải đáng thương xối nước lạnh tắm, nhớ đến Từ tướng quân thích dựa vào ngực hắn ngủ, giờ đã thành thói quen, tối không có Từ tướng quân ở cạnh làm ấm giường hắn sẽ ngủ không được a. Văn Quý thực khổ sở, nhưng dù thế thì cuộc sống vẫn tiếp tục. Hắn gieo hạt giống của cây khoai lang và đậu tương xuống đất, tử quả trồng sau nhà cũng đã bán hết, mấy cây tiểu hồng quả mới trồng cũng đã ra trái, cũng không lâu nữa là có thể thu hoạch. Mấy ngày nay, Từ Lang chỉ cần thấy hắn từ xa liền bỏ chạy không thấy bóng dáng, mỗi khi săn thú thì sẽ ở lì trên núi cả ngày, Văn Quý làm việc dưới ruộng đều phải nhờ đến Hạ Hoa hỗ trợ một phen. Hạ Hoa ly hôn thương tâm vài ngày, sau thì đã bình tĩnh trở lại, cũng không nghĩ nhiều về cái bán thú nhân kia nữa, nhưng đôi lúc cũng ngẫu nhiên nghe được chuyện về họ, ví dụ như là chuyện hắn ta dẫn hai đứa con lớn ra ngoài lưu lạc, còn hùng hồn tuyên bố không có sự nghiệp sẽ khôn quay về thôn, họ đi rồi thì tất cả tài sản Hạ Hoa để lại đều đưa cho lão nhị gia nhà hắn,còn luôn miệng nói cho người đời là hắn không phải kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi, không có Hạ Hoa bọn họ không cần phải đi làm công việc trồng trọt kiếm tiền hèn mọn đó. ( Trong truyện không đề cập Văn Đạt là con thứ mấy trong nhà, vì thế chỉ biết lão nhị gia này là anh hoặc em trai của Văn Đạt thôi) Cái kiểu giấu đầu lòi đuôi thề này khiến người trong thôn ai cũng ở sau lưng chê cười hắn sao nói láo không biết đỏ mặt như thế, Hạ Hoa nghe tới đây thì chán ghét kinh khủng, thực hận bản thân sao lúc trước lại đi quen cái loại người như vậy, chứ nói chi là nhắc đến hắn. Hạ Hoa buông được gánh nặng trong lòng, cũng cảm thấy thoải mái hẳn. Văn Khoan cười nhạt buông vài câu độc mồm độc miệng: “Phế vật đi tới chỗ nào thì cũng là phế vật thôi, lại còn có thể tự ảo tưởng đến mức độ này.” Hạ Hoa cũng không để ý lắm mấy chuyện của tên đó, tóm lại cũng đâu liên quan đến hắn. Biết được Văn Quý muốn trồng khoai lang, đậu tương, hắn cũng đang không bận việc gì chạy đến hỗ trợ, lại nhìn thấy Văn Khoan một người ở nhà một mình buồn bực ức chế thì cũng lôi kéo người đi. Đến gặp Văn Quý liền trêu ghẹo: “Văn Quý a, cưới Từ tướng quân ha! Chẳng lẽ là ở nhà đợi gả?” Nói đến đây thì Hạ Hoa cười đến đau bụng, thật sự khó tưởng tượng được một Từ Lang bộ dáng rắn rỏi đang ngồi đợi Văn Quý đến động phòng a, nhưng mà thật ra hắn cảm thấy như thế mới tốt. Văn Quý nhìn bên ngoài thì ôn ôn nhu nhu, nhưng trong tâm thì cường ngạnh kiên cường, lại luôn chăm sóc cho Từ Lang từng li từng tí, vô cùng cẩn thận, suốt ngày bày ra bộ dáng ‘vợ ta thì ta phải chăm sóc’ cho thiên hạ biết. Còn Từ Lang thì tuy bên ngoài lãnh ngạnh đó, nhưng không cần Văn Quý nhờ gọi thì người này cũng tự động chạy đến giúp sức, có thể thấy được là một người ngoài lạnh trong nóng. Văn Quý ai ai kêu vài tiếng, phiền não lắc đầu, thật sự là khổ không thể tả. Từ Lang còn đang trốn trốn tránh tránh hắn. Văn Quý lần đầu cảm thấy miệng lưỡi lợi hại của mình cũng có lúc vô dụng thế này đây. Từ Lang bây giờ chỉ cần nhác thấy hắn thì ánh mắt lóe lên một phát, chưa nói được một câu thì đã bay nhanh chạy trốn, hoàn toàn xem Văn Quý như thú dữ ăn thịt người a. Từ Lang chưa chuẩn bị tâm lý, thật ra hắn chỉ bị dọa sợ thôi. Hắn chưa từng nghe qua chuyện bán thú nhân ở rể mà còn ở thế hạ phong như thế… Mà hắn, cũng dần rõ ràng cảm giác kì quái trong cơ thể đó là gì, tiểu tướng quân phía trước so ra còn không bị kích thích như ở mặt sau, cái cảm giác nơi đó trống rỗng thèm khát được lấp đầy làm cho hắn nhịn không được cảm thấy thật chật vật, thật sự quá mất mặt. Lúc nhìn thấy Văn Quý, cảm giác nơi đó càng rõ ràng, cho nên hắn không thể không liều mạng chạy trối chết. Suy nghĩ của Văn Quý đã bay đến nơi nào rồi, Hạ Hoa nháy nháy mắt với Văn Khoan, sau đó quay sang Văn Quý nhỏ giọng nói: “Văn Quý, ta cũng nên nói mấy lời, ngươi bây giờ cũng đã ở riêng, lại có thể gánh vác được chuyện trong nhà, muốn cho Từ tướng quân ở rể cũng được. Nhưng mà sau này hai người các ngươi có con rồi thì nên cũng nên nhượng bộ cho con mình họ Từ mới tốt, Từ tướng quân người ta cũng không dễ dàng gì rồi.” Văn Quý hoàn hồn, cười gượng, mọi người sao cứ nghĩ là hắn không muốn sinh con cho Từ Lang chứ, cái chính là tìm đâu ra đứa nhỏ để theo họ Từ đây. Sau bọn họ nói qua chuyện mấy ngày nữa có thể thu hoạch thóc lúa. Hạ Hoa lúc này đã ở riêng, trong nhà không có bán thú nhân trưởng thành, trong thôn có thể nói là quan hệ tốt với hai người Văn Quý, Văn Khoan, nên hai người này tự nhiên cũng phải vâng mệnh đến phụ giúp một tay. Văn Quý cũng không ngại, lên tiếng: “Tôi giúp mọi người thu hoạch thì mọi người lần sau cũng phải đến nhà tôi phụ giúp một tay nhé, cả nhà Văn Tam gia cũng đến nhặt vỏ trấu, chắc chắn sẽ hỗ trợ, vì thế cũng không sợ thiếu người giúp đâu.” ( Dịch truyện hơi bị khổ chỗ xưng hô. Ở đây thì Hạ Hoa so với Văn Quý là trưởng bối, mấy chương trước mn có thể lật lại thì ta dùng con- thúc. Văn Khoan thì có thể xem là cùng thế hệ với Văn Quý, bt thì xưng anh-tôi. Cho nên tạm thời khi dùng chung thì ta để là tôi-mọi người nhé.) Hạ Hoa yên tâm rồi, quay sang hỏi Văn Khoan: “ Chồng ngươi năm nay sao vẫn chưa về? Năm ngoái không phải đã hứa với ngươi rồi sao, đến giờ sao vẫn chưa thấy người đâu?” Văn Khoan cũng không để ý, thần sắc thản nhiên: “Hắn có trở về hay không, sống chết ra sao thì là chuyện của hắn, hắn quay về thì tâm cũng không ở chỗ tôi, tốt nhất là đừng có vác mặt về nữa.” Muốn nói về hai vợ chồng nhà này, thì Văn Khoan so với Triệu Báo có lẽ còn bạc tình hơn. Văn Khoan gả cho ai cũng không sao, Triệu Báo muốn lấy thân báo đáp, Văn Khoan thức thời gả qua. Người khác đều nói hắn sẽ khổ, Văn Khoan vẫn vui lòng, nếu như có cái gọi là ràng buộc gút mắt tình yêu giữa họ thì hắn sẽ cảm thấy cực kì khó chịu, chắc chắn sẽ không đáp ứng gả qua. Cho nên Triệu Báo sau khi mẹ hắn qua đời đi khỏi thôn, Văn Khoan còn cảm thấy nhẹ nhõm, hắn thật sự không có quen tối đi ngủ có người nào khác nằm cạnh. Đương nhiên chuyện này đâu thể nói cho ai được, cho nên cứ mặc nhiên để người ngoài nhìn vào đồng tình thương cảm cho hắn. Hạ Hoa thở dài, chỉ cảm thấy Văn Khoan còn khổ hơn so với mình. Văn Khoan thản nhiên bất đắc dĩ nhìn Hạ Hoa, thấy chưa, lại thêm một người đồng tình hắn nữa kìa. Ngược lại chuyện này lại khiến Văn Quý phải nhìn Văn Khoan thêm vài lần. Lúc trước hắn chỉ cảm thấy người này không thích nói chuyện, không nóng giận với ai bao giờ, đối với chuyện cũng thản nhiên, không ngờ thật sự là một người lòng rộng mở, nhìn thoáng như vậy. Là đang tỏ vẻ kiên cường cho người ngoài nhìn hay là thật sự không để tâm? Nếu là vế sau thì Văn Quý thật sự nên khóc giùm Triệu Báo. Vợ mình không có cảm giác gì với mình, bản thân mình làm gì người đó cũng không quan tâm, còn có gì bi kịch hơn thế nữa?(Vợ thấy mình thì bỏ chạy? =))) Giống như ở thế giới kia, hắn chưa bao giờ có thể hiểu được chuyện một bên gả qua, bên kia đưa tiền, càng không cách nào hiểu được những kẻ nhà cao cửa rộng, làm một cái đám cưới chính trị xong thì liều mạng tìm nhân tình một, hai, ba bên ngoài. Mấy kẻ đó là loại đàn ông gì thế? Bất trung với vợ mình, thì thê tử sao có thể thật lòng đối đãi ngươi? Không yêu thương người đầu ấp tay gối mình, lại tiêu tiền bên ngoài hưởng thụ hư tình giả ý của người khác, có ý gì? Những thứ đó chỉ là hoa trong gương, trăng bóng nước, một khi ngươi không còn tiền thì ai thèm nhìn ngươi liếc mắt một cái chứ, cũng chỉ có vợ ngươi sẽ luôn bên cạnh ngươi lúc ngươi khốn khổ tuyệt vọng đồng tâm hiệp lực, cùng giải quyết với ngươi, thật lòng thật dạ với ngươi suốt đời. (Bất trung: chữ trung ở đây trong từ ‘trung trinh’, ý là chung thủy một lòng, không có điều gì lừa dối) Thật tâm với người sẽ được người thật tâm với ta, đó là đạo lý. Một khi thê tử của ngươi đã không còn tình cảm gì nữa, hoàn toàn không còn cảm giác gì với ngươi, thì chính ngươi đã đánh mất thứ tài sản giá trị nhất đời người rồi. Người xưa có câu, cưới được vợ hiền chính là phúc đức từ kiếp trước. Văn Quý thở dài, nhưng cũng không nói gì, chuyện của Văn Khoan và Triệu Báo thì phải để bọn họ tự giải quyết với nhau. Được rồi, chờ đến Văn Quý biết được nội tình câu chuyện, thì hắn mới hiểu được tại sao không nên suy nghĩ nhiều chuyện của người ta, khiến hắn một phen đau óc lãng phí rồi… Đến đầu tháng, Văn Quý vội vàng cùng Hạ Hoa, Văn Khoan đi thu hoạch thóc, Từ Lang dù có cố gắng làm cho khuôn mặt mình tự nhiên, nhưng cả người vẫn cứng đờ đi theo Văn Quý phụ giúp. Chẳng qua hắn vẫn chưa dám nhìn thẳng Văn Quý, lại càng không muốn mở miệng nói chuyện, Văn Quý mới đến gần thì hắn như chim sợ cành cong mà chạy sang chỗ khác. Hạ Hoa cùng Văn Khoan hai người ở một bên thấy cảnh tượng này thì cười khanh khách không ngừng, Văn Hổ còn học theo Văn Quý muốn đi hù dọa Từ Lang, nhưng mà không dọa được người ta, ngược lại còn bị Từ Lang hù sợ hết hồn. Nó còn chưa đến gần người, Từ Lang đã xoay người nhìn chòng chọc, Văn Hổ hét chót tai bỏ chạy, Hạ Hoa càng ôm bụng cười lớn. Bán thú nhân nhà Văn Tam gia đến hỗ trợ cũng vui vẻ hùa theo, “Văn Hổ nè, khi nào mà cháu có thể đến gần mà không bị Từ tướng quân phát hiện thì ngày đó sẽ trở thành dũng sĩ hùng mạnh lắm đó!” Văn Hổ nắm chặt nắm tay nhỏ, cắn răng ra sức gật đầu: “Nhất định thành công!” Từ Lang nhìn nắm tay nhỏ nhỏ của Văn Hổ, nghĩ đến nếu về sau hắn và Văn Quý cũng có con, có phải hay không cũng sẽ nhu thuận đáng yêu như vậy, nhất lòng trong lòng mềm nhũn, ánh mắt nhìn về phía Văn Quý cũng nhu tình. Văn Quý cũng vừa vặn hướng Từ Lang cười, như dòng suối róc rách chảy, khiến lòng người mát rượi, thoải mái. Từ Lang vội khom lưng cúi xuống tiếp tục làm việc. Vài ngày sau đó, thóc cũng đã thu hoạch xong. Văn Quý quan sát thành quả nhà mình, tuy rễ và hạt giống lần đó úng hư hại rất nhiều, nhưng số còn lại rất ngoan cường chịu đựng, Văn Quý lúc sau lại thường xuyên tưới linh tuyền cho chúng,, cho nên lần này thu hoạch được nhìn khác hẳn lần trước, hạt ngũ cốc béo tốt, số lượng cũng nhiều lên trông thấy. Hạt thóc nhà Văn Quý là tốt nhất, Hạ Hoa hâm mộ: “Ngươi trồng thế nào vậy? Đất hoang lại trồng được ra tốt thế này, sang năm dùng đến loại hạ đẳng kia thì còn đến thế nào cơ chứ.” Văn Quý hàm hồ trả lời qua loa mấy câu, Hạ Hoa cũng chỉ cảm thán vài câu rồi không hỏi thêm nữa, sau lại nói: “Hạt giống của ngươi lần đó bị nước cuốn đi không ít, bao nhiêu đây có đủ cho tháng này không? Lần này nhà ta thu hoạch cũng khá, nếu không đủ thì có thể sang nhà ta đem về.” Bạn lữ của Văn Tam gia – Triệu Lỵ hơi khựng người một chút, chỉ sợ Văn Quý nói không đủ ăn thì sẽ không cho bọn họ nhặt vỏ trấu đem về nữa, may là Văn Quý không để ý vẫn như lời hứa để bọn họ đem về, bèn cười nói: “Nhà ta chỉ ăn khoai lang thôi, sau này con trồng khoai lang rồi, bên nhà chúng ta mà ăn không đủ thì sẽ qua nhờ đến nhà con đó nha. Ta da mặt dày lắm, không có khách khí đâu.” Nói xong thì mọi người đều bật cười, Từ Lang ngốc hồ hồ nhìn đôi môi đỏ mọng của Văn Quý, suy nghĩ lại bay về đêm hôm đó, sau đó cảm giác kì quái lần trước lại ập tới, Từ Lang xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Văn Quý nữa. Khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận được Từ Lang, Văn Quý dĩ nhiên không buông tha dễ dàng thế được, cho nên tiến tới lôi kéo người, “Theo tôi đi phơi thóc đi, cũng phải trông chừng kĩ, đừng để mấy dị thú điểu ăn mất thóc. Thóc đem đi phơi nắng rồi thì chúng ta mượn cối giã, khí lực em lớn cũng nên giúp một tay đi nào.” Lời Văn Quý câu nào câu nấy đều không có gì sai, Từ Lang muốn từ chối cũng không biết tìm cớ gì, đỏ mặt như cô vợ nhỏ đi theo Văn Quý. ( Xin phép đổi xưng hô của hai bạn trẻ từ đây