Từ Lang không biết Văn Quý trong nháy mắt suy nghĩ nhiều như vậy, hắn vẫn chưa hết vui mừng việc diệt sạch lũ kiến kia, tiếp tục vui vẻ ăn đậu hũ của Văn Quý, nghĩ thầm rằng về sau hắn sẽ giống như mẹ đã nói, cùng Văn Quý làm nông sống bình thản, trải qua một cuộc sống ấm áp hạnh phúc, về sau bọn họ còn sẽ có nhiều tiểu sói con, còn sẽ có nhiềuc thiệt nhiều mỹ thực… Văn Quý lúc ôm Từ Lang để ý thấy hắn đã cao tới cằm Từ Lang, ban đầu hắn chỉ mới cao tới bả vai người ta, hiện tại hắn đã cao tới cằm, cảm giác cao đột biến như vậy, Văn Quý vui vẻ đến mức quăng hết mấy suy nghĩ tình cảm gì đó qua một bên. Cao hơn được thế này tức có nghĩa là hắn có thể khôi phục bộ dáng khôi ngô tuấn tú trước kia, có thể làm cho Từ Lang có cảm giác an toàn hơn nhiều, có thể bảo vệ an cho hắn! Linh tuyền giúp Từ Lang thoát khỏi tai họa ngầm, Văn Quý càng khẳng định hiệu quả của loại nước suối thần kì này. Nhìn thấy môi Từ Lang còn trắng bệch, Văn Quý do dự một hồi bèn đút cho Từ Lang thêm một chén linh tuyền để hắn bồi bổ. Từ Lang ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, chờ Văn Quý đưa hắn chén linh tuyền, loại nước này năng lượng rất tinh thuần, làm cho Từ Lang thèm đến chảy nước miếng, đồng tử cũng phấn khích đến đổi màu, chuyển thành màu xám, ánh lên lưu quang. Thời điểm Văn Quý cầm chén linh tuyền đưa cho Từ Lang hắn mới cảm thấy hối hận, nếu như Từ Lang hỏi hắn về chuyện linh tuyền, hắn phải giải thích thế nào? Nếu như Từ Lang không cẩn thận nói cho ai khác về việc này, hắn sẽ làm sao đây? Văn Quý cảm thấy hắn thật không xong rồi, liền âm thầm chuẩn bị trước lời giải thích thế nào cho phù hợp. Bất quá chuyện Văn Quý lo lắng cuối cùng cũng không xảy ra, Từ Lang uống xong chén linh tuyền, đột nhiên bụng kêu vang, mặt đỏ lên nhìn Văn Quý, luống cuống đứng ngồi không yên, cuối cùng nhanh chóng phóng vào WC. Văn Quý sửng sốt một chút, phốc một tiếng bật cười, hắn quả nhiên ‘xem trọng’ thằng nhóc Từ Lang này quá. Tên này không hiểu sao luôn vô ý làm ra chuyện khiến người ta dở khóc dở cười. Muốn cảnh giác với người này, thật sự quá khó khăn. Lúc Từ Lang còn đang trong trạng thái thải độc, Văn Quý đứng bên ngoài nhắc Từ Lang phải ăn sáng. Sau đó Văn Quý trở về nhà, hắn hôm nay còn phải lấy bùn đất vác về nhà để chôn rễ với hạt giống, thời gian không đợi một ai, hắn lập tức phải làm ngay. Từ Lang tiêu chảy, ngày hôm qua Hạ Hoa nói tới hỗ trợ hôm nay cũng không tới, phỏng chừng trong nhà xảy ra chuyện gì rồi. Văn Quý nhìn một lát thấy phần việc cũng chỉ còn một chút, nên cũng không nhờ ai nữa, tự mình làm việc. Nhu cầu lấy bùn đất về không chỉ có mình nhà Văn Quý, trong thôn một số nhà tình trạng thê thảm cũng ra sau núi lấy. Văn Quý hôm nay quay lại sau núi gặp không ít người quen, Văn Khoan cũng có mặt trong đó, cũng đi một mình giống như Văn Quý. Văn Khoan thấy Văn Quý đến đây, liền cười hỏi hắn, “Anh có cần bùn đất liền không? Tôi còn mang về thêm một hai đợt nữa, nếu như anh cần gấp thì tôi sang giúp anh.” Văn Quý nhìn Văn Khoan so với hắn cánh tay còn gầy hơn, lắc lắc đầu: “Tôi cũng chỉ còn vài mẫu nữa, không cần thêm nhiều lắm.” Văn Khoan thở ra một hơi, không có biện pháp, bọn họ đều có chỗ khó riêng. Thể chất Văn Khoan cũng không được tốt, mẹ hắn có ân với Triệu Báo, liền đem hắn gả cho người này, chính là muốn tìm chỗ dựa cho hắn. Đáng tiếc sau khi mẹ hắn qua đời, Triệu Báo liền không nể mặt nữa mà ra ngoài lưu lạc, để lại Văn Khaon một mình chống đỡ việc nhà, chuyện gì cũng phải tự làm, có đôi khi Triệu Báo có việc cần mới quay về xin tiền ở chỗ hắn. Văn Khoan có nhiều đất, so với Văn Quý tốt hơn một chút, thế nhưng ngày tháng trôi qua vẫn phải chịu không ít khó khăn. Văn Quý nghĩ thầm rằng, hắn không có bạn lữ, sinh hoạt một người không nói làm gì, thế nhưng nếu như ngươi có bạn lữ, mà bạn lữ của ngươi suốt ngày bỏ ngươi lại trong nhà, đi ra ngoài ong bướm, đổi lại là hắn, tuyệt đối hắn sẽ không chịu nổi. Từ Lang thì sao? Tên đó sẽ an an ổn ổn chịu ở trong cái thôn nhỏ này sao? Chắc là sẽ ở lại đi, dù sao hắn cũng đã mở miệng hứa hẹn rồi. Văn Quý lắc đầu, hắn tại sao lại nghĩ đến cái chuyện bất an này, người ta đều nói mọi chuyện đều phải thuận theo tự nhiên, nước đến đất chặn. Chuyện bây giờ hắn nên làm chính là phải thuận theo tự nhiên, nhưng cũng phải đẩy dòng nước chảy nhanh hơn, nhanh nhanh để khiến Từ Lang chạy đến với hắn. Tới tới lui lui mấy lần, Văn Quý rốt cục cũng làm xong. Sau đó tưới thêm linh tuyền cho rễ và hạt giống, nhìn mặt đất gồ ghề, hạt giống chỉ còn lưa thưa vài cái, Văn Quý nhịn không được đau lòng, tổn thất lần này, chính là tổn thất cho cả một năm. Hắn một lần ăn cơm không nhiều lắm, nhưng Từ Lang cái thằng nhóc ham ăn kia, bao tử lớn không biết bao nhiêu, một ngày ăn hơn mười cân gạo, tháng sau thu hoạch có lẽ không quá được mười ngày. Văn Quý nóng vội, đem thùng nước quay về nhà, sau đó lập tức đến nhà thôn trưởng, xin Văn Hào cấp cho vài miếng đất hoang. Văn Hào vẫn giống như lần trước ngồi ngay cửa hút thuốc lào, thấy Văn Quý đến đây, liếc mắt xem thường, chuyển tẩu sang tay kia tiếp tục hút mấy cái, không để ý tới Văn Quý. Lần trước Văn Quý làm ôngg mất mặt, ông vẫn còn nhớ rõ ràng đây này, khiến ông đã rất lâu không thể ra cửa nhìn mặt ai đàng hoàng. Văn Quý trong lòng cười thầm, ôn tồn hỏi: “Gia gia, gần đây trời mưa chân người có bị tái phát đau nữa không? Phía sau núi có ngải diệp, người nói mẹ con lấy làm thuốc cho người làm nóng chân, chân bị khí ẩm thấm vào sẽ làm người buổi tối khó ngủ.” Văn Hào phẫn uất, tiểu tử này còn dám giả bộ từ bi, bày đặt hiếu thuận cái gì. Nhưng mà chẳng ai đi đánh người đang cười hỏi lễ phép với mình, Văn Hào cũng không tìm được ý do để sinh khí với Văn Quý: “Ngươi tới làm cái gì?” Văn Quý đem nguyên do nói, Văn Hào xem xét lời Văn Quý một hồi, trong lòng mắng, ngươi quả thật là một tên tiểu tử xấu xa, bây giờ ông mà thật sự cho cái thằng nhãi này mấy mẫu toàn là đất hoang nữa, đám thôn dân kia thế nào cũng nhấn chìm cả nhà ông bằng nước miếng cho mà xem, đành hắng giọng một cái: “Tên oa nhi nhà ngươi, lấy đất hoang làm gì, đất hoang thì thu hoạch được bao nhiêu? Có ruộng tốt tại sao không cần?” Văn Quý cười như không cười nhìn Văn Hào, không nói gì, Văn Hào hung hăng hít vào một hơi, cắn răng nói: “Bằng thể chất này của ngươi, muốn ruộng tốt chắc chắn không được, người làm gia gia như ta bây giờ cho ngươi đi cửa sau, nhớ, đi ra khu đất hạ đẳng mà chọn, thích mẫu nào thì lấy mẫu đó.” Văn Hào cho dù chỉ cho hắn chọn ruộng hạ đẳng, nhưng Văn Quý cũng đã thật vừa lòng. Hạ đẳng so với đất hoang tốt hơn rất nhiều, ngày mai hắn đem hạt giống ra trồng, khoai lang, đậu tương gì đó, so với trồng trên đất hoang sẽ thu hoạch được không ít. Những năm tiếp theo khẳng định cuộc sống sẽ khá hơn, còn có hạt giống hồng tiêu ngày hôm qua hắn được tặng nữa, vụ mùa lần này nếu như ăn tiết kiệm chút cũng có thể miễn cưỡng đủ cho cả năm cũng không thành vấn đề. Văn Quý đi xung quanh xem xét, không chút do dự chọn một khối đất mấy mẫu đất hạ đẳng nối nhau. Trong lòng hắn tự hiểu, muốn được cấp đất hạ đẳng ít nhất cũng phải thể chất cấp E, mà hắn chỉ là một phế thể chất. Hiện giờ Văn Hào cấp hắn loại đất này đều là có lý do. Thứ nhất chính là Văn Quý đã phá hư thanh danh của ông ta, gần đây hắn lại được tiếng tốt nhờ cứu Văn Nhã, cho nên nếu như để người trong thôn biết Văn Quý hắn đến xin cấp đất, thôn trưởng lại cho đất hoang, phỏng chừng ông ta lại càng bị thôn dân quở trách một hồi, thanh danh lại càng thối, thứ hai đương nhiên cũng còn chuyện mẹ của hắn lúc trước đánh nhau với người trong thôn một hồi kia… Mặc kệ thế nào, người được lợi chính là hắn. Văn Quý thật muốn đem cơ hội này mua hết đất hạ đẳng, đáng tiếc hắn không nhiều tiền được như vậy. Hắn mang theo gần bảy vạn khối, cũng chỉ mau được ba mẫu. Ruộng hạ đẳng đều là một phân vài khối (1 phân =1cm), tính giá theo độ dài giá tiền dĩ nhiên mắc. Mẫu  ruộng này cách chỗ đất hoang nhà hắn không xa, đất hạ đẳng không bị đất hoang ảnh hưởng, độ phì cũng cao hơn, Văn Quý chính là muốn chúng cách nhau gần như vậy, làm việc thì không cần chạy đông chạy tây, nếu về sau có thể mua thêm để nối thành một mảnh lớn,khung cảnh sẽ đồ sộ biết bao. Chỉ tiếc, tiền trong túi hắn chỉ còn mấy ngàn khối, không đủ mua. Lúc trước tiền hắn bán tử quả và tiểu hồng quả hình như cũng còn một khoảng kha khá. Văn Quý vừa vui vừa sầu, vui chính là tài sản cố định của hắn nhiều, sầu chính là tiền của hắn thật nhanh hết qu, cũng không biết sau này còn cơ hội tốt như vậy để mua hay không nữa, nhưng hiện tại hắn chỉ trồng có một loại cây, tiền không thể dư dả mà mua nổi. Mua hạt giống cũng không được thuận lợi nữa là, Văn Quý nhẩm tính, mấy ngàn khối còn lại trong túi cũng chỉ có thể mua một ít khoai tay, nhưng mua cũng chưa đủ số để trồng đầy cả ba mẫu nữa. Số hạt còn lại, đại khái hắn chỉ có thể biện pháp kiếm thêm tiền để mua rồi. Cúi đầu nhìn cái quần đen thui bị vá tùm lum chỗ của mình, Văn Quý thở dài.