Dị Giới Điền Viên Phong Tình

Chương 17 : Đến bờ biển…

“Từ Tướng quân, anh đi săn về rồi a?” Văn Quý rất nhiệt tình tiếp đón, Từ Lang khuôn mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc, nhưng mà tiếc thay nội tâm người này ra sao Văn Quý đã sớm nhìn thấu, cho nên hắn lúc này chỉ cảm thấy Từ Lang quả thật là một đứa nhỏ đáng yêu làm cho người ta nảy sinh ra ý muốn khi dễ. Hạ Hoa bọn họ nhìn qua, thấy Từ Lang xách cung tên đi mà về tay không, có chút 囧, chẳng lẽ Đại tướng quân không thích ăn mấy loại thú tầm thường ở đây? Bình thường những người tài giỏi như vậy, chỉ thích ăn những giống thú lạ cũng là chuyện bình thường… Trong thôn ai cũng tò mò sinh hoạt của Từ tướng quân, cho nên ai cũng nhớ thương cái cửa nhà Từ Lang, nhìn thấy hắn đều cúi đầu chào giống hệt như lúc mọi người tung hô hắn  khi còn là đại tướng quân ngoài chiến trường. Văn Hổ cũng rất sùng bái vị đại tướng này. Mọi người tuy đều biết rằng Từ Lang là một bán thú nhân không có thú văn, thân thể cũng không khỏe mạnh cường tráng, nhưng người ta lợi hại ra sao còn không rõ hay sao, không ai dám nghi ngờ năng lực của Từ Lang, bán thú nhân không có thú văn thì sao? Cũng vẫn là bán thú nhân mà! Văn Hổ muốn chạy đi qua cùng Từ Lang nói chuyện, nhưng đối mặt với thần tượng trong lòng thì tiểu Hổ ngượng ngùng pha chút sợ hãi, cho nên không dám đến gần. Văn Quý búng nhẹ trán của Văn Hổ, dắt tay thằng bé đến phía trước, hướng Từ Lang cười nói: “Đây là Văn Hổ, tiểu tử này rất sùng bái anh, thấy anh là lập tức kích động không thôi, tôi mới dẫn nó lại đây chào anh một tiếng.” Từ Lang vành tai có chút hồng hồng, hắn cũng chỉ mới nghe nói rằng có rất nhiều bán thú nhân sùng bái hắn, nhưng trong thế giới của hắn, toàn là những đại nhân vật ‘cao cao tại thượng’, nhìn thấy hắn thì hoặc là tỏ ra ghen ghét, còn không thì dùng mấy lời dối trá nịnh nọt khen hắn, trong quân đội thì chiến sĩ theo hắn nhưng lại không thân cận trò chuyện với hắn. Hắn ăn nói vụng về, lúc cười thì ngây ngây ngô ngô, người trong nhà dặn dò hắn rất nhiều lần rằng hắn không được để cho ai thấy mặt ấu trĩ của mình. Vì thế bình thường đề tài hắn nói chỉ đều là về chiến tranh, bày binh bố trận, làm người nghe rất chán nản, nói chuyện không được bao lâu thì người ta đã bỏ đi, dần dà Từ Lang trở nên nội liễm. Chưa từng có ai giống như Văn Hổ vậy, ánh mắt đơn thuần sùng bái thích hắn, cũng ít có người giống Văn Quý vậy, có thể thoải mái cùng hắn nói chuyện, ngay cả anh em hắn nhiều lúc nói chuyện với hắn cũng làm cho có lệ, có chỗ nào giống với cách Văn Quý đối với hắn chứ, thật giống như bọn họ là bạn bè thân thiết từ rất lâu rồi vậy. Từ Lang tận lực dùng biểu cảm nhu hòa nhất của mình gật đầu chào Văn Hổ, còn học theo Văn Quý xoa xoa đầu Văn Hổ: “Chào Văn Hổ.” Văn Hổ kích động đến đôi mắt ươn ướt, vươn tay nắm lấy tay Từ Lang, lấy ra tiểu hồng quả mà Văn Quý cho ban nãy đưa cho Từ Lang, nói: “Từ tướng quân, loại trái này của Quý ca ca ăn rất ngon, tướng quân cũng ăn a.” Từ Lang rõ ràng rất cao hứng, ánh mắt chợt lóe chợt lóe, nhưng mà cũng chậm rãi lấy một viên bỏ vào miệng, thấp giọng nói: “Ăn thật ngon.” Văn Hổ cùng Từ Lang nói chuyện rất vui vẻ, lúc về cùng Hạ Hoa, đứa nhỏ vẫn còn rất cao hứng. Văn Quý nhân tiện nói với Hạ Hoa rằng sẽ nhờ Từ tướng quân đi cùng ra bờ biển, sẽ không có việc gì. Hạ Hoa cũng biết bản lĩnh Từ tướng quân ra sao, cho nên có tướng quân đi cùng Văn Quý thì cũng an tâm. Văn Quý giữa trưa về nhà chuẩn bị cơm trưa, đặc biệt mà mời Từ Lang qua cùng ăn. Đương nhiên món chính là thịt lỗ lỗ thú nhà Từ Lang, mùi vị thì so ra hơi giống với thịt dê, nhưng mà tươi ngon hơn, lại hơi dai dai giống thịt trâu, lại rất thơm ngon, cho dù không dùng nhiều gia vị nêm nếm, chỉ cho một ít muối, mùi vị cũng đã cực kì ngon rồi. Cắn một miếng, thịt mọng nước, mềm mại, làm người ăn lại muốn nếm thêm miếng nữa. Văn Quý còn dùng tiểu hồng quả làm nước sốt cà để chấm ăn cùng với thịt lỗ lỗ thú. Từ Lang luôn cố gắng che dấu bộ mặt ấu trĩ trẻ con của mình, nhưng mà đến lúc ăn thì thiếu chút nữa là lộ hết ra. Từ Lang ăn thích thú, thịt lỗ lỗ thú hắn thích bây giờ thật mới lạ, lại ngon miệng, còn tiểu hồng quả ăn rất ngon kia thì lại làm thành mứt trái nước ăn thật sảng khoái a! Như thế nào có mà có thể ăn ngon như vậy! Còn nữa còn nữa, cơm Văn Quý nấu cũng rất thơm, ăn một chút liền có thể cảm thấy hương thơm của gạo lưu lại trên đầu lưỡi, cảm giác ấm áp lan tỏa bên trong người, làm năng lượng trong cơ thể hắn lưu thông chậm rãi lại, dạo một vòng quanh sau đó quay trở về tại đan điền, thật thoải mái…(Người ta nói, con đường dẫn đến trái tim ngắn nhất chính là đi tắt qua cái bao tử a:))) Bữa ăn ngon thế này, hắn trong buổi yến hội cung đình mới có dịp được nếm một chút, vậy mà hôm nay được ăn thỏa thích như vậy! Từ Lang có chút kích động vui sướng không kiềm được, đừng nói cùng Văn Quý đi bờ biển, bây giờ Văn Quý có kêu hắn xuống biển, hắn cũng sẽ đáp ứng hết! (Thấy chưa, thấy chưa:)) Bạn Từ Lang nhà ta đã cắn câu) Nha nha, ăn quá ngon … Văn Quý là á thú nhân, dĩ nhiên sẽ không biết đến mấy chuyện năng lượng vận chuyển trong cơ thể nó có cảm giác gì, lúc hắn ăn thịt chỉ cảm thấy mùi máu tươi nên chỉ nghĩ cách phối nguyên liệu làm sao cho mùi vị ăn ngon nhất. Bất quá, hiếm khi mới có thịt để ăn, Từ Lang ăn thực hung mãnh,Văn Quý cũng không khách khí động đũa liên tục. Hắn cũng biết hạt thóc nhà hắn ăn rất ngon, hạt căng tròn, ăn vào cảm giác rất thỏa mãn, cho nên Văn Quý thực vừa lòng, quả nhiên không bán ra ngoài là tốt nhất, trữ lại bản thân mới được ăn ngon như vậy. Nhìn Từ Lang đã ăn vài chén cơm, vẫn còn muốn ăn thêm nữa, cứ đà này hoàn toàn không sợ lương thực bị thừa ăn không hết. Giờ khắc này, có thêm Văn Quý một người cùng ăn cơm, không còn cảm giác cô đơn nữa. Từ Lang vừa bị mất đi người thân trong lòng cảm thấy được an ủi, giống như đây là gia đình mới của hắn, đau đớn trong lòng dần dần giảm bớt, trong miệng là đồ ăn mỹ vị, giống như mẹ hắn từng nói, bạn lữ của con sau này sẽ làm con cảm thấy rằng con có một tổ ấm nhỏ, một mái nhà ấm áp và vui vẻ. Mà hắn bây giờ, chính là tìm được người bạn lữ đó rồi sao? Từ Lang lén nhìn nhìn Văn Quý, trong ấm áp, chính là lỗ tai có chút hồng. Ăn xong cơm trưa, Văn Quý nhìn thấy đôi mắt nho nhỏ của Từ Lang ánh lên, liền ra sau nhà hái hồng quả rửa sạch cho Từ Lang ăn. Sau đó hai người đi ra bờ biển. Từ sau núi, muốn đến được phía bên kia thì phải băng qua rừng cây nhỏ, đi dọc theo tiểu lộ bên mạn sường, băng qua một khe núi, dần dần trước mặt hiện ra bình địa rộng lớn, đi thêm một lát nữa chính là biển rộng và bãi cát trắng xóa. Văn Quý chưa từng nhìn thấy bờ biển nào đẹp như thế, xanh thẳm mênh mông, có chút sâu lắng huyền bí, lại hiền hòa tĩnh lặng, mặt biển mang theo những cánh hoa dập dềnh trên sóng nước giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đang chơi đùa. Biển này lại rất sạch sẽ, không có rác, không bị ô nhiễm, nước trong veo, lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn biển rộng cùng bầu trời to lớn, Văn Quý chỉ cảm thấy trong lòng vô hạn yêu thích. Văn Quý bọn họ đến lúc giữa trưa, lúc này bờ biển không có ai. Gió nhè nhẹ thổi, Văn Quý đứng trước biển rộng gầm rú vài tiếng, phát tiết hết buồn bực từ sau khi đi vào dị giới này, xả hết uất ức trong người xong cảm giác tốt hơn nhiều lắm. Quay lại nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc của Từ Lang, Văn Quý cười ha ha thật lớn, kéo tay Từ Lang chạy ra hướng biển: “Đi, chúng ta nghịch nước đi.” Từ Lang có gien động vật trên cạn, bản tính không ưa nước, nhìn thấy biển rộng lớn, trong lòng thậm chí còn cảm thấy hơi sợ. Đột nhiên bị Văn Quý lôi kéo đi ra gần mặt nước, Từ Lang có chút khẩn trương, nắm chặt tay Văn Quý không buông, Văn Quý mà đi gần mặt nước một chút là Từ Lang liền dùng sức kéo ngược trở về. Văn Quý thở dài, như vậy còn chơi cái gì a, chỉ đành ngồi chơi trên bờ nhìn sóng biển đánh vào thôi. Dùng chân quẹt quẹt trên nền cát, thường lộ ra một đống đồ, Văn Quý cầm lên xem, vài cái vỏ ốc xinh đẹp, còn có mấy con ốc biển… Đôi khi còn có mấy cành hoa, hoặc có khi có cả mấy con cua, hoặc là mấy cái trứng tôm nhỏ nhỏ nữa. Văn Quý nhặt đến vui vẻ, ốc biển thật là lớn, quả nhiên cái gì ở dị giới cũng đều đặc biệt hơn nhiều, nhìn cái đầu của nó to gấp đôi mấy con ốc ở trái đất, thịt bên trong chắc chắn rất ngon, tôm biển cũng rất mập mạp, còn có cua cũng lớn không kém, giơ cặp càng dám diễu võ giương oai với hắn, Văn Quý không chút khách khí cột cặp càng của nó lại, bắt đem về, mong chờ về nhà đem ra xử lý nó thành món thịt cua thơm lừng, ha ha, thật thích a! Văn Quý hai tay đều bận rộn, một tay thì không ngừng nhặt đồ, một bên cầm rỗ đựng đầy đồ, vui vẻ đến mức quên luôn cả Từ Lang đang bên cạnh, ban đầu Từ Lang còn nắm tay của Văn Quý, bây giờ đã đổi thành nắm lấy góc áo hắn, đi theo sát hắn. Thấy Văn Quý nhếch miệng cười, Từ Lang tuy không thể hiện ra nhưng ánh mắt cũng đang cười hạnh phúc.