Nói thật, Phương Tằng từng thấy Lâm Song khóc, có khóc gào bức bách nhà mẹ đẻ làm chủ cho y, có khóc kể càn quấy, càng có khóc giả chỉ có sét không có mưa, nhưng chưa từng thấy Lâm Song khóc thương tâm như vậy, giống như muốn khóc hết ra tất cả những thiệt thòi, oan ức mình đã chịu. Dù có chán ghét y đến đâu thì Phương Tằng cũng không thể không nói Lâm Song đúng là tìm một đương gia không đáng tin. Cái thằng Triệu Cần yếu nhẹp kia, mọi chuyện đều bắt Lâm Song ra mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào đồ của Lâm gia. Nhưng xuất giá tòng phu, đời này của Lâm Song cũng chỉ có thể như vậy. Nghĩ thế, Phương Tằng liền có chút thổn thức. Năm đó Lâm Song tự mình muốn gả, giờ chịu khổ, người ngoài phúc hậu thì thán một câu: Thức nhân không rõ, người miệng xấu thì nói: Xứng đáng! Phương Tằng và Lâm Song tốt xấu gì cũng là thân thích, Lâm Tín và Lâm Chính đối với anh rất tốt, nhất là Lâm Chính, tuy không thích Lâm Song nhưng từ lúc Lâm Song bị đuổi ra, đã không ít lần phun mật vàng với Phương Tằng, oán giận Triệu Cần không bảo vệ được phu lang và con cái, đúng là vô dụng, đương nhiên cũng nói Lâm Song chỉ dám ương ngạnh trong nhà, đến Triệu gia chỉ có thể bị bắt nạt. Lâm Song khóc một hồi, trong lòng dễ chịu hơn. Phương Tằng đã nói như thế, y cũng biết không thể thuê được ruộng, nghĩ đến trượng phu trốn tránh ở nhà, y liền tức giận trong lòng. Nghe lời của Phương Tằng, tuy không dễ nghe nhưng đúng. Lâm Song nghĩ, cha ma mình lớn tuổi, ca ma đệ ma lại bị mình đắc tội, sau này Đại Bàn có chuyện gì, Triệu gia là không hy vọng được, chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ. Phương Tằng mặc kệ Lâm Song nghĩ gì, nhìn Lâm Song cũng vừa mắt hơn, anh nghĩ nghĩ, nói: “Lâm Song, ruộng ở Triệu gia thôn ta không cho ngươi thuê được, nhưng ngươi cũng biết nhà ta còn mười mẫu ruộng ở Thẩm gia thôn. Chỗ dó chúng ta để tự trồng, nếu ngươi không ngại xa thì ta có thể cho ngươi thuê hai mẫu.” Lâm Song nghe, kinh hỉ ngẩng đầu nhìn Phương Tằng, vội vàng nói: “Không ngại không ngại, đệ cảm kích huynh còn không kịp nữa là. Dù sao nhà của đệ ở Triệu gia thôn cũng chỉ là nhà tranh, lại đến Thẩm gia thôn làm một cái là được. Chỉ cần huynh cho đệ thuê ruộng là được rồi, thật sự cám ơn huynh.” Phương Tằng tuy là nể mặt Lâm Chính Lâm Tín nhưng cũng không phải thánh phụ. Anh cũng biết tính hay trục lợi của Lâm Song, nói với y: “Ta cũng không thu địa tô theo phần, mỗi mẫu ta muốn một trăm cân gạo trắng, hai mẫu là hai trăm cân. Còn lại, nếu các ngươi làm tốt thì thu được tốt, làm không tốt thì dù lỗ cũng phải trả cho ta hai trăm cân gạo.” Lâm Song đang thuê ruộng nhà người khác, địa tô đều là năm sáu phần, đổi thành gạo trắng ít nhất cũng phải một trăm sáu bảy chục cân, như vậy tính ra hai mẫu nhà y liền dư hơn một trăm cân gạo, như vậy có lời hơn. Chuyện tốt như vậy, Lâm Song vội vàng đồng ý: “Phương Tằng, huynh yên tâm, đệ không phải thằng ngu, ý tốt của huynh bọn đệ biết.” Phương Tằng nói: “Ta đây là nể mặt huynh đệ của ngươi, nhưng ngươi phải bảo mật cho ta. Ngươi cũng biết người thuê ruộng nhà ta không ít, nếu đều làm như với ngươi thì nhà ta lỗ mất. Ta mà nghe người ngoài nói một tí gì thôi thì lập tức thu lại ruộng. Hơn nữa, ta hảo tâm giúp các ngươi một phen, nếu các ngươi dám lừa ta, thiếu địa tô, làm ta mất mặt thì Lâm Song, sau này ngươi đừng mơ về nhà mẹ đẻ ngươi. Ta dám khẳng định!” Lâm Song biết Phương Tằng lợi hại, nào dám không trả gạo chứ, anh không giống nhà mẹ đẻ y, y có thể trục lợi nhà mẹ đẻ nhưng nếu dám lừa Phương Tằng, người ta một ngón tay cũng có thể xử lý y, vội vàng nói: “Bọn đệ sao có thể làm thế được, huyh giúp chúng ta một phen, nhà đệ cảm kích còn không kịp, sao có thể khiến huynh khó xử được.” Lâm Song nói một ít lời hay với Phương Tằng, cảm thấy mỹ mãn đi về. Trên đường về, nghĩ đến trượng phu mình, Lâm Song tức không sao nói nổi. Lúc này, y cũng không ngu ngốc về nhà mình mà là mua vài thứ về nhà mẹ đẻ, đưa chút quà cho Đại Tráng, Tiểu Tráng để nịnh hót, sau đó lại mang cho cha ma y vài thứ, tuy không đáng giá tiền nhưng hai cụ Lâm Thành thấy Lâm Song thông suốt, rất hài lòng. Ngay cả Lâm Tín gia và Lâm Chính gia cũng không không vui như trước kia, phá lệ chủ động bảo Lâm Song ở lại ăn cơm. Lâm Song bây giờ đã không tin trượng phu mình nhưng cũng không thể không tiếp tục sống cùng hắn nên tâm liền thiên về nhà mẹ đẻ mình. Đối với ca ma, đệ ma, y không nói được gì nhưng lại có thể nói với a ma ruột. Vì thế hai năm rõ mười kể chuyện Phương Tằng cho thuê ruộng cho Lâm Thành gia. Lâm Thành gia, tất nhiên là nhớ ơn Phương Tằng, nhưng cũng bất mãn với vị con rể không đáng tin kia. Nghĩ nghĩ, Lâm Thành gia liền bảo Lâm Song, việc địa tô đừng nói thật với Triệu Cần, vẫn nói là một mẫu năm phần địa tô, dư ra Lâm Song tự mình cất đi, sau này cho Đại Bàn thành gia lập nghiệp. Lúc nào đưa địa tô thì trực tiếp đưa đến Lâm gia để họ đưa cho Phương Tằng. Gạo trắng dư ra nhờ Lâm Tín bán hộ, lấy bạc cho Lâm Song. Lâm Song đã biết nhà chồng không đáng tin, không an toàn, nghe a ma mình nói đúng là hợp tâm ý. Hơn nữa, có ý này, Lâm Song còn liên tưởng ra các biện pháp giấu tiền riêng. Sau này, đến cuối đời Triệu Cần trên người cũng không có quá năm đồng tiền. Mà bên này, Phương Tằng tuy đã đáp ứng Lâm Song nhưng về nhà vẫn nói một tiếng với Trần Mặc. Trần Mặc cũng không để tâm, biết Phương Tằng rất thân với Lâm Chính, là nể mặt Lâm Chính mới cho thuê. Trong nhà cũng không thiếu hai mẫu ruộng, không tất so đo. Đương nhiên, Lưu a ma bây giờ cả ngày cực độ khẩn trương, hận không thể buộc Lưu Trang ở thắt lưng để trông coi. Từ lúc biết Lưu Trang có bầu, Lưu Trang đi nhanh bị ông ngăn cản, Lưu Trang cúi người nhặt đồ bị ông phê bình, Lưu Trang uống không hết canh bị ông nhắc nhở. Được rồi, mới qua vài ngày, chuẩn a ma Lưu Trang liền mệt mỏi. Phương Trí Viễn nhìn đau lòng, tìm thời gian nói chuyện riêng với Lưu a ma một lúc lâu, lấy rất nhiều ví dụ phu lang sinh con xong liền bị chứng u buồn. Tuy rằng Lưu a ma cho rằng đứa cháu cao to của ông sẽ không thế nhưng cũng không quá cẩn thận, khẩn trương không thôi như trước Mà khi vòng tay bị trả lại cho chưởng quầy Lưu, chưởng quầy Lưu nghe Phương Trí Viễn kể lại chỉ là hít sâu một lúc lâu, ngơ ngác vài ngày rồi rốt cuộc không đề cập đến việc đưa vòng tay nữa. Đương nhiên, xét thấy Lưu Trang bây giờ đang là quốc bảo, chưởng quầy Lưu ở trấn trên hỏi không ít lão ma ma, chuẩn bị chút đồ tốt cho Lưu Trang. Chưởng quầy Lưu ở trấn trên cũng không phải không biết gì. Ông đi ba mươi năm, nếu về thì chắc chắn phải hỏi thăm tin tức về cha ma ông. Đối với việc cha ông buồn bực mà chết, chưởng quầy Lưu cảm khái vạn phần. Còn về a ma ông sau khi ông đi thì càng độc ác với phu lang và con ông, ông vừa đau lòng vừa oán hận. Sau khi biết Lưu Hòa con mình chết là do cháu ruột mình tạo thành, chưởng quầy Lưu rốt cuộc không còn ý định đi gặp bọn họ, thậm chí phải tự khuyên giải an ủi bản thân thật lâu mới có thể không nổi trận lôi đình đi tìm bọn họ báo thù, đồng thời, nghĩ đến Lưu a ma và Lưu Trang, chưởng quầy Lưu càng buồn bã. Mà bên này, Lưu a ma sợ đôi tình nhân tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời không nhịn được làm thương đến chắt cưng của ông, vì thế quyết định tự mình sang bồi giường, Phương Trí Viễn ra phòng khách ngủ. Phương Trí Viễn nhìn hành động của Lưu a ma, cực kỳ buồn bực, chẳng lẽ hắn nhìn giống sắc lang, ngay cả phu lang mang bầu của mình cũng không bỏ qua sao Nhưng Phương Trí Viễn buồn bực thì buồn bực, cũng không thể không nhận ý tốt của Lưu a ma, nghẹn nghẹn khuất khuất vác chăn đệm đến phòng khách. Buổi tối, hắn lẻ loi một mình nằm trên giường, nghĩ thế nào cũng thấy mình đáng thương. Trước kia hắn độc thân một mình ngủ chăn lạnh thì không sao, nhưng giờ hắn là hán tử có phu lang, sao còn phải thê thê thảm thảm ngủ một mình Phương Trí Viễn âm thầm nghiến răng, hạ quyết tâm nhất định phải về phòng mình. Ngày hôm sau, không đợi Phương Trí Viễn nói gì, Lưu a ma lại đề suất để Phương Trí Viễn về phòng trước. Thì ra, Lưu a ma lớn tuổi, tối ngủ sâu, không chú ý sẽ không chăm sóc được Lưu Trang, Lưu Trang thậm chí còn phải chăm ông, đốt đèn đổ nước. Lưu a ma nghĩ mình không chịu già cũng vô dụng, phải chăm sóc cho A Trang nhà ông mới là quan trọng nhất. Lần này lại đổi Phương Trí Viễn về, đương nhiên, mỗi ngày Lưu a ma cũng sẽ lải nhải nhắc Lưu Trang vất vả, bảo Phương Trí Viễn thông cảm cho cậu, đồng thời hạ mệnh lệnh với Lưu Trang, nhất định phải biết nặng nhẹ, không thể nhất thời động tình liền làm thương đến đứa bé, làm Lưu Trang vốn da mặt còn mỏng hơn tờ giấy nghe đến mặt đỏ tai hồng, đầu thấp đến không thể thấp hơn, lúc tối đi ngủ cách Phương Trí Viễn đến một thước, giống như vẽ biên giới, không chịu vượt qua một bước, khiến Phương Trí Viễn hoang mang, trong lòng ảo não nghĩ chẳng lẽ A Trang nhà hắn cũng nghĩ hắn lỗ mãng Rầu rĩ không vui một trận, Lưu Trang cho rằng Phương Trí Viễn tức giận, lại dỗ hắn vài câu. Phương Trí Viễn cũng không phải người keo kiệt, nghĩ ông bầu tính tình cổ quái, hắn không săn sóc A Trang, lại để A Trang an ủi hắn, cảm thấy rất ngượng, lại khôi phục bộ dáng hi hi ha ha ngày xưa. Tháng năm vừa qua, thời tiết liền nóng, nhà trồng không ít dưa hấu, đã có một bộ phận có thể ăn. Lưu Trang có bầu, dù thèm dưa hấu da xanh ruột đỏ cũng không dám ăn nhiều, mỗi ngày một miếng bằng bàn tay trẻ con đã là kết quả của việc Phương Trí Viễn cố gắng tranh thủ. Lưu a ma, ngay cả Trần Mặc, cũng cho rằng dưa hấu tính lạnh, ăn nhiều không tốt, miếng dưa hấu ăn mỗi ngày kia đều là cắt ngay mà không phải bỏ vào giếng nước cho lạnh. Nhưng dù thế Lưu Trang đã rất thỏa mãn. Trời nóng, lại suốt ngày phải uống canh, dưa hấu thanh ngọt thật sự khiến Lưu Trang thèm ăn. Bụng cậu giờ đã năm tháng, nhưng lại lớn hơn bụng người khác, đại phu thấy cũng không chắc chắn, chỉ nói có lẽ là có hai bé cưng. Vì thế, Lưu a ma lại vui mừng đốt hương cho tổ tông, nhờ họ phù hộ cho Lưu Trang bình an. Mà khẩu vị của Lưu Trang cũng biến cay, cá không phải chua ngọt không ăn, vịt cũng phải hầm cay ngon miệng mới ăn. Cứ thế, khẩu vị của cậu tốt nhưng miệng lại nóng, nổi mụn nước. Lưu Trang cũng có thể nhẫn nhịn, lúc đầu không ai phát hiện, Lưu a ma thấy Lưu Trang thích ăn cay còn làm riêng gà cay cho cậu ăn. Lưu Trang lại không gắp mấy miếng, Phương Trí Viễn thấy thế mới dần dần phát hiện miệng Lưu Trang đã mọc mụn nước. Mùa hè vốn đã nóng, giờ đang có bầu mà miệng còn nổi mụn nước chảy máu, Lưu Trang càng khó chịu. Tuy cậu chưa nói nhưng Phương Trí Viễn nằm cùng giường sao có thể không biết, đã nhận ra Lưu Trang mệt mỏi, buổi tối cẩn thận nhìn liền phát hiện mụn nước trong miệng Lưu Trang. Phương Trí Viễn nhìn mụn nước có chỗ xuất huyết, đau lòng không được, hận không thể đau thay Lưu Trang. Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Phương Trí Viễn đã rời giường đánh xe la lên trấn trên, lúc ăn điểm tâm đã dẫn theo đại phu về. Đại phu vẫn là đại phu lần trước, nhìn mụn nước của Lưu Trang không nghiêm trọng, chỉ là do trời nóng lại ăn cay nhiều, tâm tình ông bầu lại hay thay đổi nên bị nhiệt cũng là bình thường. Ông bầu nhà người ta bị nhiệt thì cũng cứ kệ thế, nhưng nhìn tiểu đương gia của Phương gia, đại phu trong lòng tán thưởng tiểu phu lang Phương gia đúng là có phúc. Đại phu xem cho Lưu Trang, cũng không cho thuốc, dù sao Lưu Trang cũng đang có bầu, lại nói cho cách khác, dùng hoa cúc và hoa kim ngân ngâm nước uống vài ngày là được. Phương Trí Viễn nghe, tiễn đại phu xong liền vội vã cong mông đi tìm hoa cúc và hoa kim ngân. Giờ đang mùa hoa kim ngân nên không khó tìm, hoa cúc thì phải đến tiệm thuốc mua hoa khô. Uống vài ngày, mụn nước trong miệng Lưu Trang đỡ hơn nhiều, ngoại trừ mấy món thanh đạm như rau xanh và cháo thì có thể ăn chút đồ ăn mặn. Lưu Trang đỡ bệnh, Phương Trí Viễn cũng an tâm. Buổi tối cơm nước xong, mọi người theo thường lệ mà cùng ăn dưa hấu. Phương Trí Viễn nghĩ ở hiện đại có biện pháp nào trừ nhiệt, ngoại trừ dưa hấu sương và miếng dán miệng thì hình như cũng không có dược phẩm thông thường nào. Nhìn dưa hấu trong tay, Phương Trí Viễn linh quang chợt lóe, dưa hấu sương không phải làm từ natri sunfat ngậm nước và dưa hấu sao Nghĩ đến đây, mắt Phương Trí Viễn liền sáng. Sao hắn lại quên thứ tốt này chứ Nhưng cụ thể làm thế nào hắn cũng không rõ. Nghĩ như thế, Phương Trí Viễn lại suy sút, nếu sớm biết xuyên qua, hắn nhất định phải chú ý sinh hoạt, nhớ rõ mười vạn câu hỏi vì sao, học thuộc lòng top 50 phát minh sáng tạo. Aiz, quả nhiên biết thì đã giàu. Cảm thán một hồi, Phương Trí Viễn không từ bỏ việc chế tạo dưa hấu sương. Nếu làm được thứ này, không chừng có thể bổ khuyết vào phần thu nhập chè bị gián đoạn. Chỉ là một ít dưa hấu và natri sunfat ngậm nước, hắn bỏ tiền được. Vì thế, ngày hôm sau, ngoại trừ xun xoe với Lưu Trang thì Phương Trí Viễn liền bắt đầu thử làm dưa hấu sương. Lưu Trang vốn đang nhàn phát hoảng, làm dưa hấu sương cũng nhẹ nhàng, Lưu a ma liền không ngăn cản, kệ Lưu Trang và Phương Trí Viễn bày trò, coi như giúp Lưu Trang giải buồn. Phương Trí Viễn nhớ rõ dưa hấu sương là làm từ vỏ dưa, cụ thể thì phải từ từ mày mò. Hắn đào rỗng ruột vài quả dưa, bỏ trực tiếp natri sunfat ngậm nước vào, lại làm vài cái có hỗn hợp cả natri sunfat ngậm nước và ruột dưa, cuối cùng là cắt vụn vỏ dưa, cất như cất bánh hồng. Dù sao cũng chỉ là để ra sương. Phương Trí Viễn lạc quan nghĩ, biện pháp chắc cũng tương tự thế thôi. Đương nhiên, mỗi cách hắn đều làm không ít, tỷ lệ natri sunfat ngậm nước cũng bất đồng. ** Zổ: tra mãi dưa hấu sương trả ra cái vẹo gì OTZ cầu cao thủ Chả có tr mới đọc, chán v~ đang đọc lại Siêu độ