Triệu Cần cũng khó xử, hắn rất hiếu thuận với cha ma, cha là cha ruột hắn, không thể để ông lớn tuổi như thế còn ra tiền tuyến liều mạng được. Mà ma ma mình nói cũng đúng, nhà a ma phu lang mình mấy năm nay cũng phát đạt, cha ma hắn không mượn nổi bạc để nộp nhưng hắn là con rể chắc cũng phải mượn được chứ. Triệu Cần nghĩ như vậy nhưng cũng biết mấy năm nay Lâm Song đối với hắn không được như xưa, có lẽ chuyện con la đã cảnh cáo Lâm Song, Lâm Song cảm thấy y mệt chết mệt sống mà đương gia còn coi y là người ngoài nên có chút nản lòng thoái chí. Hơn nữa lần trước không móc ngoặc được với Phương Tằng, Triệu Cần khinh y ra mặt khiến Lâm Song vốn cảm thấy oan ức càng không để bụng Triệu Cần như trước kia, cũng muốn để đường lui cho mình nên cũng không thường về nhà mẹ đẻ lấy đồ nữa. Triệu Cần cũng biết cho nên hắn không dám nhận lời cha ma hắn, chỉ vụng trộm đưa ba lượng bạc nhà tồn cho cha ma mình. Lâm Song biết chuyện sảo một trận, nhưng cũng biết không đòi được bạc, sợ cha ma chồng lại tìm bọn họ gây chuyện liền dẫn Đại Bàn và Triệu Cần trốn về nhà mẹ đẻ vài ngày. Phương Tằng nghe cũng không nói gì. Đây là chuyện nhà của Lâm gia, anh sẽ không bình luận gì. Nhưng nhà Triệu Đức chỉ có hai đứa con, Triệu Đức đã già như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không ra chiến trường, không thì Triệu Cần Triệu Kiệm cũng không cần làm người, nước miếng có thể làm bọn họ chết đuối. Nhưng hai cụ thiên vị con út như vậy, chỉ sơ chuyện này không đơn giản. Băn khoăn như thế, Phương Tằng liền phân tích với Lâm Chính. Lâm Chính nói với Phương Tằng: “Phương ca, chúng ta đều biết chuyện này chưa xong, nhưng tên Triệu Cần kia còn ở đó mà mơ mơ màng màng, giả ngu không biết. Ý hắn nhà đệ biết, là muốn nhà đệ ra tiền cho hắn nộp thay danh ngạch. Nhưng hắn cũng không ngẫm lại, tiền nhà đệ cũng không phải là do gió thổi đến, hắn tính cái gì, cả ngày tính kế đệ và đại ca, chúng ta không so đo lại tưởng chúng ta ngu chắc. Hắn là như vậy, nếu đúng là phải ra tiền tuyến, đệ nuôi con cho Lâm Song cũng được, ai quản Triệu Cần hắn sống hay chết.” Phương Tằng còn đang buồn bực, Lâm Chính ăn phải pháo hay sao mà nổ đùng đoàng như vậy, nhưng nhìn Lâm Chính nháy mắt với mình liền biết lời này là anh nói cho ai đó nghe. Anh cũng không sợ đắc tội người khác, vội vàng phối hợp nói: “Nói cũng đúng. Ta thấy Triệu Cần thông minh thì thông minh, nhưng lại là thông minh quá, một ít tâm tư đều dùng ở trên người nhà đệ. Nhưng hắn cũng không ngẫm xem, Lâm Song cùng cha cùng ma với bọn đệ, nhưng hắn là cái gì chứ. Hắn nếu đã không muốn sống với Lâm Song, chạy đến chiến trường chịu chết cũng không cần ngăn hắn. A Chính đệ yên tâm, nếu đúng có ngày đó, Đại Bàn nhà đệ ra tiền nuôi, Lâm Song cũng còn trẻ, sao phải sợ nó không tìm được người tốt” Lâm Chính thấy Phương Tằng phối hợp anh như thế, nghiến răng nói: “Nhà đệ còn phải nộp tiền cho cha đệ nữa, hắn là con không nói phân ưu lại còn có ý xấu. Bình thường Lâm Song gây chuyện, nhưng nhà đệ ai chẳng biết người được lợi là hắn. Lần này Lâm Song cũng coi như thanh tỉnh, biết trong lòng người mà y thâu tâm đào phế căn bản không có y. Ma ma đệ nói, nếu Triệu Cần muốn làm con hiếu, làm huynh tốt thì nhà đệ cũng không cản. Tiền không ra một đồng. Cùng lắm thì nhà đệ đón Lâm Song về. Dù sao hàng năm tiền nhà đệ trợ cấp cũng thừa nuôi Lâm Song và Đại Bàn, còn cần hắn làm gì nữa.” Phương Tằng nói: “Đúng, đúng. Đều là người một nhà, nếu hắn đối tốt với Lâm Song, không có ý xấu thì không phải một số việc nhà đệ cũng coi như mở một con mắt nhắm một con mắt sao Nhưng nếu hắn dám làm cái gì, đệ cũng không cần lo lắng, tốt xấu gì nhà mẹ đẻ của ca ma đệ cũng coi như có chút quyền.” Triệu Cần đứng sau cột nghe vừa xấu hổ vừa sợ hãi, không ngờ người Lâm gia lại có ý định như vậy, muốn để hắn đi, đổi con rể. Triệu Cần biết rõ nhà hắn có thể dư dả như thế, Đại Bàn còn có thể đi học, đại bộ phận là dựa vào Lâm Song về nhà mẹ đẻ lấy tiền. Hắn không ngờ suy tính của mình bị tiểu cữu tử nhìn thấu, trong lòng xấu hổ, ảo não, tức giận đều có. Nhưng nghe về sau, người Lâm gia định nếu hắn ra mặt liền khiến hắn đi chiến trường, đi rồi không về cũng không sao, con nhà họ nuôi, Lâm Song tái giá, trong mắt bọn họ hắn chỉ là người có cũng được mà không có cũng không sao. Triệu Cần sợ hãi, hắn vẫn nghĩ mình là đương gia của Lâm Song, Lâm gia không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, mới tin tưởng một rồi hai, hai rồi ba lần tính kế Lâm gia, là nghĩ Lâm gia không dám trở mặt với hắn. Nhưng hắn sai rồi, Lâm gia căn bản không thèm nhìn hắn, còn sẵn sàng đổi con rể. Triệu Cần ngẫm lại ưu thế của mình, bộ dạng coi như đẹp, cũng có sức khỏe, người tương đối thông minh. Nhưng cha ma mình lại thiên vị con út rõ ràng như thế, trong nhà không có gia sản cũng là chuyện mọi người đều biết. Vừa nghĩ thế, Triệu Cần liền nản lòng, hắn hình như đúng là không có quá nhiều ưu điểm so với người khác, chỉ sợ là có Đại Bàn, vì thanh danh, nếu không Lâm gia không chừng đã đón Lâm Song về từ lâu. Nghĩ đến Đại Bàn, Triệu Cần tự tin hơn. Lúc này hắn đã không còn khí thế và can đảm buộc Lâm gia bỏ tiền như lúc vừa đến, sợ cuối cùng người chịu thiệt là mình, liền thành thành thật thật ở Lâm gia, không hề nhắc tới chuyện về nhà giúp cha ma và đệ đệ. Mà Phương Tằng và Lâm Chính kẻ xướng người họa xong, Lâm Chính thấy Triệu Cần đã đi mới bĩu môi với Phương Tằng, khinh thường nói: “Nghĩ rằng mình giỏi lắm chắc, nếu là hán tử thì đừng cả ngày tính kế nhà phu lang. Nhà bọn họ đều như thế, liên quan đến ích lợi bản thân thì cha ma cũng đứng một bên đi. Cũng không biết Lâm Song mù đến mức nào mới thích cái thằng vô dụng đó.” Phương Tằng không tiếp tục đề tài này, nói với Lâm Chính: “Ta vừa đến mấy nhà thân quen trong thôn, đưa cho họ ít bạc. Có lẽ mấy ngày nữa ta sẽ lên trấn trên né né, đệ cũng biết, người sợ nổi danh heo sợ béo. Bây giờ ở trong thôn ta cũng coi như số một số hai đi, nhất là còn có quan hệ với nhà ca ma đệ. Ta sợ đến lúc đó không ra mặt được lại làm tổn thương tình cảm với mọi người.” Nói xong liền cười khổ mấy tiếng. Lâm Chính biết trong thôn có vài nhà không ra gì, cũng biết Phương Tằng khó xử. Dù sao cũng là cùng thôn, làm quá đáng cũng không được, sẽ bị người ta nói. Phương Tằng tránh đầu sóng ngọn gió thế cũng là tốt, vì thế anh nói: “Không sao, Phương ca, ngày mai ca đệ sẽ xác minh hộ tịch. Đệ thấy ngày kia nhà huynh có thể đi. Đến nhà ca ma ở một thời gian cũng tốt, không lo gặp chuyện, yên ổn là được rồi.” Phương Tằng đưa cho Lâm Chính sáu mươi lượng bạc, nói: “Ta thấy ca đệ bận rộn nên không đi quấy rầy nữa. Đây là sáu mươi lượng, lúc ta không ở đây, nếu có người không thể từ chối thì hai người thay ta cho vay, coi như đệ giúp ta. Ta đây cũng chỉ có năng lực như thế, nhiều thêm thì không có.” Lâm Chính cũng không từ chối, trong thôn đều như thế, đều trông cậy vào mấy nhà có tiền giúp cả thôn. Phương Tằng tuy không làm quan hay buôn bán nhưng trong mắt mọi người cũng là một người có quan hệ với quan lão gia, lúc này mà vắt cổ chày ra nước thì sẽ có người nói. Phương Tằng cũng không ở lâu, dẫn Phương Trí Viễn về. Nếu muốn lên trấn trên ở tạm thì đồ trong nhà cũng cần xử lý. Hơn nữa bây giờ trong thôn rối ren thế, Phương Tằng và Phương Trí Viễn cũng không xuất hiện trước mặt mọi người để kéo cừu hận làm gì. Đáng tiếc, bọn họ không nhớ ai, lại có người đang nhớ bọn họ. Lý gia thôn, nhà Lý Phú, vẫn là căn nhà gạch xanh mái ngói trước kia, đáng tiếc là trong nhà không còn sáng sủa sạch sẽ như lúc Phương Thăng còn sống. Vì trong nhà có đứa con bệnh tật nên Phùng Mai cũng không làm được nhiều việc, chỉ nuôi một ít gia cầm trợ cấp gia dụng, trong sân cũng ồn ào, không có lúc nào thanh tĩnh. Lý Phú như tâm nguyện lấy được Phùng Mai, nhưng không được sung sướng như hắn tưởng. Phùng Mai có vị ca nhi hơn Phương Thăng, làm người săn sóc lại ôn nhu nhưng người lại yếu ớt, lại còn sinh một đứa con ốm đau, uống thuốc như ăn cơm. Trong tay Lý Phú vốn còn ít tiền, đều là Phương Thăng để lại. Thế nhưng có một đứa con ngày nào cũng phải uống thuốc thì đúng là thùng không đáy. Cuộc sống của Lý Phú cũng ngày càng túng quẫn. Nhà có tam mẫu ruộng coi như tốt, ăn uống thì không lo, tuy rằng không thể sung sướng như trước kia nhưng Lý Phú nói với bản thân, cưới người mình thích, có con ngoan, hắn hẳn là cảm thấy mỹ mãn. Dù sao Phùng Mai là tình nhân trong mộng thời niên thiếu của hắn, sau khi thành thân với Phương Thăng hắn vẫn luôn so sánh Phương Thăng với Phùng Mai. Lý Phú cảm thấy nhà mẹ đẻ Phương Thăng nghèo, so với Phùng gia có vài mẫu ruộng tốt thì kém hơn, diện mạo Phương Thăng lại thô cuồng, nào có eo nhỏ mi dài như Phùng Mai, Phương Thăng làm việc luôn kiên quyết không thèm hỏi hắn, sao có thể so với Phùng Mai tiếu ý ôn nhu. Cứ như vậy ngày qua ngày, Lý Phú đẹp hóa Phùng Mai thành tình yêu thực sự trong tim. Đến lúc Phùng Mai dẫn con trở về, Lý Phú chỉ cảm thấy mùa xuân của hắn đến rồi, vừa vặn trời ban cơ hội, Lâm a ma sinh bệnh nặng, Phương Thăng dẫn con về chăm a ma, Lý Phú liền đến chỗ Phùng Mai ân cần, hai người qua lại thường xuyên liền có mắt đưa mày lại. Lúc đó mỗi ngày Lý Phú đều cảm thấy không thể đẹp hơn, hắn có ruộng có nhà có la, còn có cả bạc, người nào trong thôn lại không nể mặt hắn vài phần, người trong lòng hắn đã nhiều năm nay lại về với hắn, hắn cảm giá viên mãn, xuân phong đắc ý. Đáng tiếc, Phương Thăng trở lại, Lý Phú tỉnh mộng. Tuy không muốn thừa nhận nhưng đáy lòng Lý Phú vẫn sợ Phương Thăng. Lý Phú tuy thích Phùng Mai nhưng cũng biết Phương Thăng lợi hại, liền định chỉ âm thầm qua lại với Phùng Mai. Nhưng người định không bằng trời định, Phương Thăng ngã bệnh, thậm chí còn không thể đứng dậy đi lại. Lý Phú nhìn Phương Thăng đang bệnh nặng, nhìn anh tức giận lại không làm gì được mình, trong lòng dâng lên một cỗ thỏa mãn không gì sánh bằng. Phương Thăng ngươi không phải giỏi lắm sao Ngươi không phải không coi trọng ta sao Không ngờ cũng có một ngày ngươi bất lực. Càng ngày Lý Phú càng can đảm thêm, thẳng đến lúc làm Phương Thăng tức chết, cưới Phùng Mai. Lý Phú vẫn luôn cho rằng trước kia là Phương Thăng không có quy củ, đè nặng đại hán tử là hắn, khiến cho người ngoài đều cho rằng Lý gia dựa vào Phương Thăng mới có thể sung túc. Nhưng giờ bắt đầu tay làm hàm nhai, Lý Phú lúc nào cũng cảm giác không thuận tay. Lúc Phương Thăng còn sống, làm đồng, vài nhà đều tranh nhau kết nhóm làm với nhà hắn, bây giờ ngay cả đệ đệ ruột cũng bỏ đi. Thấy Phương Thăng làm đậu phụ được tiền, Lý Phú say đậu làm đậu phụ mấy ngày mới phát hiện người trong thôn rất keo kiệt, bận rộn mệt chết mệt sống cũng không kiếm được mấy đồng. Có đôi khi người khác còn ỷ vào bối phận cao, không trả tiền, trước kia Lý Phú luôn nói Phương Thăng tính toán chi ly, khiến hắn mất mặt với người ngoài, lúc này mới biết những người này đáng giận như thế nào. Chẳng lẽ bọn họ không biết hắn làm đầu tắt mặt tối cũng không đủ một lần lấy của bọn họ sao Thâm hụt mãi, Lý Phú đành phải đóng cửa hàng, thành thành thật thật làm ruộng. Mà năm nay thất thu, Lý Phú lại càng khổ, mới ba mươi mấy tuổi mà nhìn như người bốn năm mươi. Phùng Mai phải chăm con, Lý Phú làm việc đồng xong còn phải làm việc nhà, trước kia vốn không bao giờ rửa bát chà nồi, bây giờ làm cực kì thuận tay. Đứa con nuôi Thẩm Quý này, thực ra Lý Phú không thích, hết ăn lại nằm, đã mười sáu tuổi mà ngay cả xuống ruộng còn cố tình trốn tránh. Đưa nó đi học nghề, ba năm ngày đã trở về không muốn đi, sợ khổ sợ mệt, chết sống mặc kệ. Lý Phú là cha dượng, đánh không đánh được, mắng lại không hữu dụng, chỉ có thể mặc nó. Lý Phú nghĩ, dù sao Thẩm Quý còn có hai mẫu đất, một căn nhà ở Thẩm gia, sau này cũng không phải mua gia sản cho nó, hắn cũng không cần phải lo lắng gì. Mà từ vài năm trước Lý Phú đã biết Phương Tằng cưới được ca nhi tốt, trong lòng hắn âm thầm phỉ nhổ Phương Tằng dựa vào phu lang để làm giàu, từ đáy lòng là không cam tâm và ghen tị, nhưng hắn cũng bỏ ý định đến đòi con lừa tiền Phương Tằng nữa. Đến lúc biết Phương Trí Viễn thành thân, trong lòng Lý Phú không nói được là cảm xúc gì. Hắn còn tưởng tốt xấu gì hắn cũng là cha ruột Phương Trí Viễn, thành thân thì thế nào Phương Trí Viễn cũng phải đến mời hắn. Đến lúc đó hắn cũng không nên quá kênh kiệu, ít ra cũng cho Phương Trí Viễn một ít mặt mũi. Lý Phú chờ trái chờ phải, tận đến ngày Phương Trí Viễn thành thân cũng không thấy nửa bóng người. Hắn giận đến nghiến răng, mắng: “Đúng là tên Phương Thăng kia tiện nhân sinh tiện chủng, không coi ông đây là cái gì.” Phùng Mai thấy thế, nói vài câu, thấy Lý Phú đã giận đủ liền đi trông con. Trong cơn giận dữ, Lý Phú đi tới Lâm gia thôn, nhưng nghĩ tới nắm đấm của Phương Tằng, hắn đi chậm lại, lại nghĩ đến nhà mẹ đẻ của phu lang Phương Tằng nghe đồn là quan lão gia, Lý Phú liền không có dũng khí đến gây chuyện ở hôn lễ, chỉ có thể đứng ở ven đường, xa xa nhìn thoáng qua cảnh Phương Trí Viễn đón dâu. Nghe người ngoài hâm mộ nói Phương gia giàu có như thế nào, Phương Trí Viễn có những của cải gì, cả đồ cưới của phu lang Phương Trí Viễn mang tới gồm những gì, Lý Phú vừa tức vừa giận. Thằng bất hiếu này, ngại nghèo yêu giàu, quàng được nhà cữu cữu giàu có liền quên ngay cha ruột, một mình đi hưởng phú quý, quả nhiên là thứ vô ơn, không đáng tin, năm đó cho nó đi làm con thừa tự là đúng. Về nhà, Phùng Mai châm ngòi thổi gió một phen, lại khóc nói Thẩm Quý mười sáu, còn lớn hơn Phương Trí Viễn một tuổi mà còn chưa được thành thân, nói tới nói lui chính là muốn Lý Phú cho một ít bạc để Thẩm Quý cưới phu lang. Lý Phú vốn đang giận, trong lòng còn có nỗi khổ, trả lời: “Thẩm Quý họ Thẩm, tìm cha ruột của nó ấy!” Sợ tới mức Phùng Mai không dám nhắc tới nữa. Còn chưa qua bao lâu thì có lệnh trưng binh, kỳ thực cũng không liên quan nhiều đến Lý Phú nhưng lại có quan hệ cực lớn với Thẩm Quý. Hiện tại Thẩm gia chưa phân gia, Thẩm Quý còn ông nội, một đại bá, đại bá cũng chỉ có một tiểu tử. Rõ ràng, Thẩm gia không nộp nổi tiền, phải ra một nam đinh, mà Thẩm Quý, hộ tịch còn ở nhà đại bá, lại không có cha, a ma tái giá, là người đi lính phù hợp nhất. ** Zổ: edit chương này thấy tởm quá nên chẳng muốn đọc lại, mấy chương sau cũng thế nên chắc sẽ có muộn, đọc những đoạn về cực phẩm mà buồn nôn.