Cuối cùng là Phương Trí Viễn phát hiện cữu cữu hắn về. Trần a ma lúc này mới từ trong chuyện về hiện thực, nhìn trời, nhớ ra mình còn chưa nấu cơm, vội vàng vào nhà bếp bận rộn. Phương Tằng sao có thể để a ma phu lang nấu cơm được, Phương Trí Viễn vừa thấy cữu cữu nháy mắt với hắn liền hiểu, cùng cữu cữu vào phòng bếp làm chân nhóm lửa. Trần a ma hơi băn khoăn, dù sao Phương Tằng là hán tử, trong nhà có hai ca nhi còn để cho hán tử nấu cơm thì ai coi được. Nhưng Phương Tằng nhất định không để ông làm, ông cũng chỉ có thể chờ, ngồi với ca nhi nhà ông. Ngược lại, Trần Mặc rất yên tâm, trong khoảng thời gian này, anh nhìn Phương Tằng và Phương Trí Viễn làm bếp đã thành thói quen, cũng không thấy mâu thuẫn như lúc đầu. Phương Tằng nấu ăn không ngon bằng Phương Trí Viễn, để chiêu đãi tốt a ma phu lang, Phương Tằng liền tự động làm chân nhóm lửa, để Phương Trí Viễn nấu. Phương Trí Viễn không khách khí, rau hẹ xào trứng, cải trắng hầm xương, thịt khô xào cọng hoa tỏi non, sợi khoai tây bóp chua, canh cá viên đậu phụ. Cơm thì nấu cơm trắng, còn dùng lá sen bọc gà và nấm, bên ngoài bọc bùn ướt để trong lòng bếp, làm gà ăn mày phiên bản giản dị. Đúng lúc Phương Tằng săn được chim trĩ và gà rừng. Chim trĩ Phương Tằng định biếu Trần a ma mang về ăn, mà gà rừng là chuyên môn săn cho Phương Trí Viễn làm gà ăn mày. Anh và Phương Trí Viễn đều thích ăn, ngay cả Trần Mặc cũng có thể ăn được một hai miếng. Hai cậu cháu phân công rạch ròi, đồ ăn rất nhanh đã được mang lên bàn. Nhìn năm đồ ăn một canh, Trần a ma không thể không nói, hán tử này làm cơm đúng là được. Không nói đến có ngon hay không, chỉ có tốc độ và màu sắc đều đã rất ổn. Trần Mặc nhìn đồ ăn đầy bàn, cười nói với Phương Tằng: “A Tằng, huynh và Hổ tử vất vả rồi. Đây vốn là chuyện của ta, ài, nhóc con gây chuyện này, lúc nào náo nhiệt thì đến lúc đó, sau này chắc chắn là ham chơi.” Vừa nói vừa từ ái sờ bụng mình. Phương Tằng nghe, nhanh chóng nói: “Không sao, ta và Hổ tử làm quen rồi. Hơn nữa, a ma nuôi được ca nhi tốt như đệ, gả cho ta làm phu lang, đừng nói là nấu cho a ma một bữa cơm, dù là mỗi ngày cũng là nên làm. Đệ có bầu, nhiệm vụ lớn nhất là chăm sóc tốt cho mình, đợi sang năm cho ta một đứa con béo tròn thì đã là công thần lớn nhất trong nhà rồi. Những việc khác đều có ta, đệ đừng lo lắng.” Trần a ma nghe, cười nói: “A Tằng, A Mặc gả cho con đúng là có phúc. Ta thấy nó như vậy cũng có thể yên tâm, đợi sang năm, cháu ngoại của ta sinh ra, ta lại đến chăm A Mặc ở cữ. Năm nay, A Tằng, ta nói với con, ta đã thương lượng với cha nó rồi, mồng hai A Mặc không cần về. Chưa qua ba tháng đầu, tốt nhất là không cần vất vả.” Phương Tằng ngẫm cũng thấy đúng, ngồi xe la không mệt nhưng đường lại xóc nảy, nếu để Trần Mặc ngồi thì ngay cả Phương Tằng cũng không yên tâm. Nếu nhà ngoại đã nói như vậy, anh liền nói: “Nếu vậy thì mình con đến, ăn một bữa cơm rồi về. Dù thế nào thì chúng con cũng phải chúc tết hai người chứ.” Trần a ma nghĩ cũng đúng, năm nay là năm đầu tiên, Phương Tằng nên đi. Bốn người cũng không chia bàn ăn cơm. Trần Mặc thích ăn rau hẹ xào trứng và cải trắng hầm xương, đương nhiên đậu phụ và cá viên ăn cũng không ít. Từ lúc Trần a ma đến, không biết là do tâm lý hay sinh lý, Trần Mặc cũng không nôn nữa, sức ăn cũng dần dần tăng lên, làm Phương Tằng vui quên trời đất. Đồ ăn cũng ngon, Trần a ma ăn cũng không ít, quan trọng nhất là rau mùa đông đều là rau dưa củ cải, giờ được ăn một loại mới mẻ cũng ngon hơn. Nhất là ca nhi nhà ông ăn ngon miệng, làm ông cũng ăn nhiều thêm một bát. Gà ăn mày thì Trần Mặc ăn nấm trong bụng gà, thịt thì ba người còn lại chia nhau. Hai mươi chín, Phương Tằng đưa Trần a ma về, rau hẹ, cọng tỏi non nhà trồng đều biếu ông một ít, còn cả chim trĩ, gà rừng, thỏ hoang linh tinh, để đầy một xe la. Trần Mặc bảo Phương Trí Viễn quét tước nhà cửa, chính anh cũng xuống giường lau bàn ghế, bắt đầu làm mấy việc nhẹ nhàng. Sáng ba mươi tết, Phương Tằng dẫn Phương Trí Viễn và cả Trần Mặc đến trước mộ hóa vàng mã. Sợ Trần Mặc có bầu không thoải mái, Phương Tằng không lải nhải nửa ngày trước mộ cha ma mình như năm ngoái nữa, mà báo cho hai người rằng anh đã cưới phu lang, còn sắp có con, để cho họ yên tâm. Trần Mặc cũng thắp hương cho cha ma chồng, đốt giấy tiền cho Phương Thăng. Ba người bận rộn một lúc mới xuống núi. Sau đó là cơm tất nhiên, Phương Trí Viễn là đầu bếp chính, đồ ăn trong nhà hắn cũng đã làm xong. Trần Mặc làm cho Phương Trí Viễn và Phương Tằng mỗi người một bộ đồ mới, chờ ăn cơm xong, hai cậu cháu mặc áo mới, vô cùng vui vẻ đón giao thừa. Năm này là cái tết đầu tiên của Trần Mặc ở Phương gia, cho Phương Trí Viễn nhiều tiền lì xì một chút, hai lượng bạc. Mà Phương Tằng cũng tăng lượng tiền lì xì, cũng cho hai lượng, coi như phu xướng phu tùy. Đương nhiên, người vui vẻ nhất là Phương Trí Viễn, tiền mừng tuổi càng nhiều càng tốt nha. Sợ mồng hai phải chúc tết cữu cữu Lâm Thành, không có thời gian rảnh nên Phương Tằng định mồng một liền đến Trần gia. Đồ vật đã chuẩn bị từ trước, chờ trẻ con trong thôn đến cửa ăn hạt dưa, hạt lạc xong, Phương Tằng dặn Phương Trí Viễn ở nhà cùng Trần Mặc, tự mình đánh xe la lên trấn trên. Buổi chiều, Phương Tằng liền trở lại. Có lẽ là lo Trần Mặc có bầu, Trần gia cũng không mời Phương Tằng uống rượu. Phương Tằng thanh tỉnh về nhà, sau, Phương Trí Viễn liền mang một phần đồ vật đến Lưu gia, chúc tết Lưu a ma. Phương Tằng liền khen cháu ngoại thông minh y như anh, chưa bao giờ chậm trễ Lưu a ma và Lưu Trang, nịnh cho Lưu a ma thương hắn như cháu ruột. Mồng hai đến nhà Lâm Thành, Lâm Thành gia giữ lại ăn cơm, Trần Mặc cũng ăn được một ít, coi như là hoàn thành chu đáo cấp bậc lễ nghĩa. Lâm Thành gia cũng biết Trần Mặc thường nôn, cũng không dám gắp đồ ăn cho anh, sợ anh nể mặt mà cố gắng ăn rồi không nhịn được mà nôn ra. May mà bụng Trần Mặc cũng tạm ổn, cả ngày đều rất tốt, không có động tĩnh gì. Ngược lại là Đại Tráng, Tiểu Tráng thì vây quanh Trần Mặc, một bộ muốn sờ sờ bụng Trần Mặc, giống như có thể lập tức tìm được đệ đệ nhỏ. Tính tình Trần Mặc rất tốt, bây giờ có bầu lại càng thích trẻ con. Thấy Đại Tráng, Tiểu Tráng như thế, vẫy tay với hai đứa, cười nói: “Đến đây, Đại Tráng, Tiểu Tráng, hai đứa không phải là muốn nhìn đệ đệ sao Thúc ma cho hai đứa sờ bụng, hai đứa cẩn thận chút nha, đừng làm ồn đến đệ đệ nhé.” Đại Tráng, Tiểu Tráng nhìn ma ma mình, Lâm Thành gia thấy Trần Mặc đồng ý bèn không ngăn cản. Đại Tráng, Tiểu Tráng thấy thế, hoan hô một tiếng, chạy đến trước mặt Trần Mặc, vươn tay cẩn thận sờ bụng Trần Mặc. Tiểu Tráng còn ngây ngốc sờ bụng mình, nghiêng đầu hỏi Trần Mặc: “Thúc ma, bụng của thúc ma to bằng bụng con mà, đệ đệ nhỏ sao có thể ở bên trong được” Trần Mặc nghe lời nói trẻ con của Tiểu Tráng, nở nụ cười. Lâm Thành gia sợ anh không thích, vội vàng dẫn Đại Tráng, Tiểu Tráng ra phía sau. Lúc sau, coi như đã chúc tết hết thân thích của Trần gia, Trần Nghiễn không yên lòng, còn dẫn phu lang và con mình đến thăm Trần Mặc một lần, đương nhiên, cũng tiện thể nói nói Phương Tằng một phen. Thấy Trần Mặc ăn được ngủ được, khuôn mặt hồng hào, tinh thần rất tốt, Trần Nghiễn mới yên tâm. Ba đứa cháu của Trần Mặc lại chạy quanh Trần Mặc, cực kì chờ mong biểu đệ nhỏ tương lai. Bụng Trần Mặc đã hơi to, tuy rằng còn chưa quá rõ, nhưng trong mắt Phương Tằng thì nhìn thế nào cũng thấy thích, cả ngày không có việc gì liền ngốc ngơ ngơ nói chuyện với bụng Trần Mặc. Đây cũng là Phương Trí Viễn nói, trẻ con rất thông minh, nói chuyện như vậy có thể dưỡng thai. Vì thế, Phương Tằng vốn không có hứng thú gì với sách vở, bây giờ cả ngày cầm Tam tự kinh đọc cho bụng Trần Mặc, còn vò đầu bứt tai nhớ lại những chuyện hay ho kể cho bụng Trần Mặc. Phương Trí Viễn thì bị bắt làm thầy dậy dưỡng thai số một, những lúc như thế, Phương Trí Viễn đều muốn vả cho mình vài cái, cho ngươi mau miệng, nói với cữu cữu vừa thăng chức thành ông bố ngố dưỡng thai gì đó, bây giờ đều hại đến người mình. Chớp mắt đã đến mười lăm tháng giêng. Hôm trước, bọn Phương Trí Viễn đã làm xong bột nếp, xay mịn vừng và bột đậu đỏ, làm hai loại nhân cho nguyên tiêu. Lưu Trang đã đến một lần, mang nguyên tiêu Lưu a ma chiên cho bọn họ. Trần Mặc ăn ngon, một đĩa phần lớn là do anh ăn, làm Phương Tằng sợ tới mức hết sức xoa bụng cho anh, chỉ sợ anh ăn nhiều đau bụng. Vốn mười lăm tháng giêng Phương Tằng muốn dẫn Trần Mặc đi ngắm hoa đăng, nhưng vì đột ngột có bầu nên không thể đi. Đến mười lăm, Phương Trí Viễn liền mang Lưu Trang và Lưu a ma lên trấn trên ngắm hoa đăng. Phương Tằng đưa cho Phương Trí Viễn mấy lượng bạc, bảo hắn mang ông cháu Lưu gia chơi cho thỏa thích. Trước kia, lúc trượng phu Lưu a ma còn tại thế, ông và trượng phu tình cảm tốt, mấy năm vừa phân gia đều cùng trượng phu và con trai đi ngắm hoa đăng. Nhưng từ sau khi trượng phu mất, trong nhà không có trụ cột, đã rất lâu ông không còn được nhàn nhã thoải mái mà ngắm hoa đăng như vậy. Hai năm trước, Phương Tằng và Phương Trí Viễn đều đang có tang, không tiện mang hai ông cháu đi ngắm hoa đăng mười lăm tháng giêng. Năm nay, Phương Trí Viễn nhìn thấy Đại Tráng, Tiểu Tráng ở nhà nhờ cha làm đèn con thỏ, mới nghĩ đến việc mời Lưu a ma và Lưu Trang cùng đi ngắm hoa đăng. Đương nhiên, Đại Tráng, Tiểu Tráng cũng muốn đi theo, tiếc là Lưu Thành gia sợ tiết nguyên tiêu có bọn buôn bán trẻ con, người đông không để ý được nhỡ xảy ra chuyện. Phương Trí Viễn đến Lưu gia thôn đón Lưu a ma và Lưu Trang. Năm nay, Lưu Trang làm cho Lưu a ma một bộ đồ mới, Lưu a ma biết Phương Trí Viễn muốn dẫn ông cháu ông đi ngắm hoa đăng, nghĩ không thể để cháu nội và cháu rể mất mặt, mặc bộ quần áo mà Lưu Trang làm cho ông kia. Ngoại trừ mồng một và mồng hai tết, Lưu a ma đều cất bộ này trong rương, đợi đến lúc có chuyện thì mới mặc. Lưu Trang cũng thay một bộ quần áo màu xanh sẫm, chờ Phương Trí Viễn đến, ba người liền ngồi xe la lên trấn trên. Người Lưu gia thôn nhìn thấy, hỏi Lưu a ma: “Lưu gia a ma, ông đi đâu đấy” Lúc này, Lưu a ma liền dõng dạc rõ ràng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói với người ta: “Không phải là cháu rể tương lai của ta nhớ đến ông già này, nhất định mời ta lên trấn trên ngắm hoa đăng. Giờ chúng ta nhân lúc trời còn sáng, lên trước ăn vài thứ, buổi tối chậm rãi ngắm đèn. Ài, già rồi, già rồi, không ngờ cũng được hưởng phúc của cháu nội, cháu rể.” Sau đó, người Lưu gia thôn sẽ khen Lưu a ma một trận. Lưu a ma mang theo sự hâm mộ của mọi người, nụ cười trên môi càng tươi hơn. Phương Trí Viễn rất lí giải tâm hư vinh nhỏ bé của người già như Lưu a ma. Ông khổ một đời, mạnh mẽ một đời, tất nhiên hy vọng có thể làm người ngoài hâm mộ và nịnh hót. Lão ngoan đồng, lão ngoan đồng, càng già càng dễ hiểu. Phương Trí Viễn cũng rất thích để Lưu a ma nở mày nở mặt như vậy, nịnh cho ông vui vẻ. Đến trấn trên, Lưu a ma và Lưu Trang thực ra đã ăn cơm rồi, nhưng Phương Trí Viễn vẫn mang bọn họ đi ăn mấy món ăn vặt nổi tiếng trấn trên. Tuy Lưu a ma nhiều lần nói no rồi no rồi, nhưng trong bầu không khí náo nhiệt như này, ăn một chén đồ ăn vặt, nghe mọi người nói chuyện cũng là một loại sung sướng. Trấn trên, hoa đăng treo đầy đầu đường, đặc biệt là các cửa hàng đều treo đèn lòng đỏ. Như tửu lâu của chưởng quầy Trần thì tổ chức đoán câu đố tặng hoa đăng. Phương Trí Viễn một đường mang Lưu a ma và Lưu Trang ở trấn trên ngắm cảnh, chơi đùa. Thấy người nhiều, sợ Lưu a ma bị chen, hắn liền mang bọn họ đến tửu lâu của chưởng quầy Trần nghỉ ngơi một lúc. Ngày mười lăm tuy đông khách nhưng Phương Trí Viễn và chưởng quầy Trần quen biết đã lâu, lại còn có cả quan hệ với cữu cữu, cữu ma, vì thế, chưởng quầy Trần đã giữ cho bọn hắn một cái bàn từ trước. Thấy Phương Trí Viễn đến, ông mang tặng điểm tâm và nước trà, hàn huyên vài câu liền lại tiếp tục bận rộn làm việc. Lưu a ma đã ngoài năm mươi, nhưng người rất tinh thần, chỉ là trấn trên người đến người đi, náo nhiệt thì náo nhiệt thật, nhưng mà hơi ồn ào náo loạn, làm Lưu a ma không kịp thích ứng. Lưu Trang thì thường lên trấn trên, cũng đã quen với tình huống như vậy. Lưu a ma có Lưu Trang ngồi cùng, Phương Trí Viễn nhớ còn phải mua về cho người nhà mấy chiếc hoa đăng, bèn nói với Lưu a ma và Lưu Trang một tiếng, đi mua hoa đăng. Lưu a ma thấy Phương Trí Viễn đi rồi, nói với Lưu Trang: “Hay thật, hoa đăng ở trấn trên đẹp hơn trước kia ông xem. Vừa nãy, ông thấy có người mua đèn con thỏ, mất năm trăm đồng, nếu biết có thể kiếm nhiều như vậy, chúng ta cũng làm.” Lưu a ma tiếc nuối nói. Lưu Trang trả lời: “Ma ma, làm hoa đăng đều là tay nghề tổ truyền, chúng ta nhìn đơn giản, nhưng nếu làm thì chắc chắn không thể tinh xảo bằng người ta. Hơn nữa, trấn trên đều là đăng kí mới có thể bày hàng, chuyên bán hoa đăng, chúng tay mà nhúng tay vào cũng chưa chắc đã có thể bán được.” Lưu a ma ngẫm cũng thấy đúng, nhưng ông vẫn đánh giá cháu mình một phen. Lưu Trang bị ông làm cho hồ đồ, không biết ma ma cậu định làm gì. Một lúc lâu Lưu a ma mới nói: “A Trang, ông thấy con theo A Viễn có thể tăng được không ít kiến thức. Hôn này nha, kết đúng rồi.” Lưu Trang bị ma ma mình trêu ghẹo, có trấn định thế nào cũng đỏ mặt. Phương Trí Viễn về thấy thế, còn tưởng là nhiều người nên Lưu Trang bị nóng. ** Zổ: nói đến hoa đăng là nói đến Hoàn khố, là Lan Uyên, là Ly Thanh, là Công tử Hoan Hỉ, là hàng trăm năm tương tư ~ Nói đến ăn vặt ban đêm là nhớ đến thời sinh viên. Trường tui ở rìa thành phố, chả có mịa gì, chỉ có ăn là nhiều, xung quanh trường toàn ăn là ăn, đủ món luôn. Mùa đông học xong là bắt đầu lê la quán xá, nhớ thời sv quá đi QAQ