Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự
Chương 50
May mà Trần a ma hòa giải, cười nói với đại phu: “Cảm ơn đại phu, A Tằng à, con đưa đại phu về đi, ta và đại cữu huynh con ở đây trò chuyện với A Mặc. Con thấy được không” Phương Tằng còn muốn hỏi đại phu rất nhiều việc nên đương nhiên là vui vẻ đồng ý, hơn nữa vừa nãy anh biểu hiện không tốt, bây giờ là lúc thể hiện với đại cữu huynh, lập tức ân cần đưa hồng bao cho đại phu, đánh xe la đưa ông về.
Phương Trí Viễn và Lưu Trang bưng nước đường lên xong cũng rất tự giác đi ra ngoài, để không gian riêng cho người Trần gia. Dù sao Trần Mặc có bầu, làm người nhà của anh, người Trần gia khẳng định có nhiều lời muốn nói với anh. Phương Trí Viễn và Lưu Trang có quan hệ tốt với Trần Mặc đến đâu cũng không tiện ngồi lại.
Trần Nghiễn đã là cha của ba đứa con, cũng có chút kinh nghiệm về việc ca nhi sinh nở, thấy đệ đệ nhà anh tuy không béo nhưng sắc mặt cũng rất tốt liền biết đệ đệ sống đầy đủ. Trần a ma cẩn thận hơn, vừa nãy chú ý thái độ và sự quan tâm của Phương Trí Viễn và Lưu Trang đối với Trần Mặc, phát hiện quan hệ đúng là tốt như ca nhi mình nói, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Trần a ma chi tiết hỏi Trần Mặc biết có bầu xong làm gì, ăn gì, như thế nào, gì cũng hỏi rành mạch, chỉ sợ Trần Mặc không có trưởng bối bên cạnh làm sai chuyện gì. Trần Mặc cũng không mất kiên nhẫn, có con mới biết lòng cha ma, từ lúc Trần Mặc có bầu thì càng thêm áy náy và đau lòng với cha ma của mình. Bây giờ a ma quan tâm mình, anh cao hứng còn không kịp, sao có thể không kiên nhẫn được.
Trần Nghiễn thì hỏi trực tiếp hơn, nói với Trần Mặc: “A đệ, Phương Tằng có nói gì không Đây là con đầu lòng của hắn, hắn có nói với đệ là muốn sinh tiểu tử không Hắn mà nói thì đệ đừng giấu, ta là hán tử ta biết đức hạnh của hán tử, đều muốn có tiểu tử. Nhưng đệ yên tâm, có đại ca đây, đệ sinh ca nhi cũng không sao. Đệ cứ yên tâm cho huynh, đừng tạo áp lực cho mình biết chưa.”
Kỳ thực Trần Nghiễn cũng không nghĩ đến việc này, nhưng trong số thủ hạ của anh có một hán tử, vốn rất tình cảm với ca nhi mình, năm trước ca nhi đó có thân mình còn mang trứng gà đỏ tới biếu anh, không ngờ năm nay sinh ra ca nhi, thủ hạ này của Trần Nghiễn liền đen mặt, vài tháng nay đều không hòa nhã gì với ca nhi nhà mình.
Trăng tròn cũng không làm, đến trăm ngày, thủ hạ kia bị mọi người ồn ào đòi mời ăn cơm, là ăn ở nhà hắn. Lúc đó Trần Nghiễn nhìn thấy phu lang của hắn, trước kia vốn là một ca nhi khỏe khoắn, sinh con xong không những không béo còn gầy đi không ít.
Nghĩ đến ánh mắt và hành động lấy lòng của ca nhi đó với đương gia nhà y, Trần Nghiễn cũng cảm thấy đáng thương trong lòng.Cho nên lúc biết đệ đệ có thân mình, anh vui mừng xong liền bắt đầu lo lắng. Hán tử ở nông thôn đều thích tiểu tử, nhà anh trước kia sinh anh là con đầu lòng, ông nội, ma ma mới đối tốt với a ma anh nhiều hơn. Đệ đệ của anh sinh ra là lúc nhà đã có điều kiện, các thúc thúc cũng đều đã có con.
Bây giờ Phương gia là hộ biệt lập, có lẽ càng coi trọng tiểu tử. Không thể phủ nhận, Phương Tằng là hán tử có chủ ý lại chính trực, hán tử như vậy là một trượng phu tốt, nhưng Trần Nghiễn luôn cảm thấy đệ đệ nhà anh không quản nổi Phương Tằng. Nếu Phương Tằng đúng là thích tiểu tử không thích ca nhi mà đệ đệ anh lại sinh ca nhi thì còn không phải chịu Phương Tằng lạnh lùng sao. Nghĩ đệ đệ mình cũng sẽ như phu lang của thủ hạ kia, trong lòng Trần Nghiễn liền cảm thấy xót xa.
Đồng thời anh cũng trấn an đệ đệ, chính mình cũng không phải một đại cữu huynh vô dụng, dù đệ đệ có sinh ca nhi thì cũng không cần lo lắng, không cần lấy lòng Phương Tằng. Phương Tằng không thích thì anh thích, đứa cháu ca nhi này để anh nuôi, để đệ đệ anh không vì thế mà chịu khổ bị khinh ghét.
Trần Mặc nghe trong lòng chua chua xót xót. Đại ca anh cứ như vậy, từ nhỏ đã che chở anh, đến bây giờ, anh gả cho người, sắp làm a ma, đại ca còn trước sau như một sợ anh bị thiệt thòi. Cảm động là cảm động, Trần Mặc cũng không muốn người nhà mình hiểu lầm Phương Tằng.
Vì thế, anh vội vàng giải thích: “Đại ca, không có chuyện đó. Phương Tằng đã nói với đệ, ca nhi hay tiểu tử huynh ấy đều thích. Huynh ấy nói có cháu ngoại nhà huynh ấy đã là có đời sau của Phương gia rồi, đệ mà sinh ca nhi thì vừa vặn, ca nhi trắng trắng thơm thơm, huynh ấy sẽ yêu chiều cả đời. Nếu sinh tiểu tử thì huynh ấy sẽ cẩn thận dạy dỗ, huynh ấy nói Hổ tử rất nghịch ngợm, tiểu tử của chúng ta chỉ có thể học sự thông minh của Hổ tử nhưng không được học sự bướng bỉnh nghịch ngợm của nó. Hơn nữa, huynh ấy nói chúng ta cũng không phải chỉ sinh một, sau này ca nhi tiểu tử đều có, bảo đệ không cần áp lực, chỉ để ý dưỡng thai là được.”
Lúc này Trần Nghiễn nghe xong mới im lặng, trong lòng lại nghĩ: Coi như Phương Tằng tạm được, nếu không, thật dám ghét bỏ đệ đệ của ta, ta liền cẩn thận mà dạy dỗ hắn, tiện thể cho hắn thấy uy phong của nhà phu lang hắn.
Trần a ma vẫn không nói gì, ông cũng lo lắng lời con cả ông nói. Làm ma ma, ông thích tiểu tử hơn ca nhi nhiều, phu lang con cả ông sinh ba tiểu tử nên mới có vị trí ổn định như vậy, nếu sinh ba ca nhi, chỉ sợ dù có nhiều đồ cưới hơn cũng không thể ngẩng mặt ở trong nhà.
Phương gia may mà không có trưởng bối còn tại thế, nhưng nếu chỉ Phương Tằng không thích thì cũng không ai làm gì được. Nhà ông có lợi hại đến đâu thì vì ca nhi còn sống cùng Phương Tằng liền không thể làm quá đáng. Dù sao, ca nhi nhà mình còn sống với Phương Tằng cả đời, Phương Tằng chỉ cần không quá phận, bọn họ cũng chỉ có thể lén nói vài câu, ngay cả nhúng tay cũng cực kì hạn chế mới tốt.
Bây giờ nghe Trần Mặc nói lại lời của Phương Tằng, không có ý kiến gì với việc sinh ca nhi tiểu tử, ông an tâm, nói với Trần Nghiễn: “Được rồi, thằng cả, con xem đệ tế của con tốt như thế, cái gì cũng có thể thông cảm cho A Mặc nhà ta. Sau này con hòa nhã với nó chút, ta thấy đệ đệ con gả cho nó còn tốt hơn so với nhiều người khác. Như Vu gia kia, phu lang cưới sau đó, nói có bao nhiêu là đồ cưới, có bao nhiêu giỏi giang, nào là phân gia, đuổi tiểu thị, nhưng mỗi ngày nhìn đứa con riêng nuôi trước mắt, còn phải đề phòng đám nhân tình loạn thất bát tao bên ngoài của Vu Lương thì có thể sung sướng bao nhiêu chứ Ta xem cũng không thể thoải mái bằng một nửa đệ đệ của con. Như đây, đệ đệ con bây giờ cũng có thân mình mà đầu kia cũng còn chưa có tin tức.”
Đây là chỗ Trần a ma đắc ý nhất. Vu gia này hãm hại A Mặc nhà ông, còn ở bên ngoài mà nói ba nói bốn. Giờ thì tốt rồi, tìm tới tìm lui, tìm một người mạnh mẽ lợi hại. Người ta vừa vào cửa liền gây chuyện đến phân gia, giữ chặt lấy tiền bạc, lão già Vu gia kia còn không phải chỉ có thể chấp nhận, ngoan ngoãn chịu đựng.
Tiểu thị mà Vu Lương nuôi bên ngoài kia nghĩ rằng chen được chỗ của ca nhi nhà ông đã là một nhà độc đại, giờ cũng bị xử lý, đừng nói làm tiểu, giờ còn không biết bị bán đến chỗ nào. Ngay cả đứa bé kia được nuôi trong Vu gia cũng ba ngày thì hai ngày sinh bệnh. Lão già Vu gia kia nếu dám nói một hai câu phu lang Vu Lương không sinh dưỡng, Vu Lương gia liền chỉ vào đứa con riêng kia nơi nơi làm ầm ĩ, làm mất hết thể diện Vu gia. Trần a ma nghe, cực kì thống khoái, mỗi lần nghĩ đến đều có thể ăn thêm nửa bát cơm.
Trần Nghiễn nghe Trần a ma kể về Vu gia hiện tại cũng vui vẻ. Đệ đệ anh không gả vào là đúng. Tuy nhìn Phương Tằng không vừa mắt nhưng không thể phủ nhận Phương Tằng đối với đệ đệ anh là toàn tâm toàn ý. Mỗi tháng còn dẫn đệ đệ anh về thăm nhà mẹ đẻ, ngay cả anh cũng có thể thấy đệ đệ anh sống thoải mái vui vẻ. Nụ cười trên mặt đệ đệ anh cũng nhiều hơn, mỗi lần trở về đều vô cùng cao hứng, đương nhiên, nếu miệng không suốt ngày nói Phươn Tằng thế này thế kia thì càng tốt. Điểm này làm cho Trần Nghiễn rất khó chịu, ghét nhất tên Phương Tằng cướp đệ đệ của anh.
Trần Mặc nghe chuyện của Vu gia cũng không có phản ứng gì, qua liền qua đi. Con người chỉ ở những lúc không tốt mới có thể quyến luyến không quên quá khứ. Anh sống vui vui vẻ vẻ, ngày nào cũng phong phú sung sướng, đã rất lâu không nhớ về chuyện trước đây.
Nhưng anh cũng biết ý tốt của đại ca, cười nói: “Ca, huynh yên tâm. Đệ có huynh mà, nếu đệ mà chịu oan ức gì nhất đinh sẽ tìm huynh làm chủ. Huynh là ca đệ mà, đệ tin tưởng huynh nhất. Nhưng mà, ca, A Tằng đối với đệ thật sự là rất tốt, huynh đừng lo lắng cho đệ, nếu không đệ cũng không thể yên tâm.”
Trần Nghiễn phát hiện đệ đệ anh vẫn ỷ lại và tin tưởng anh như trước đây, trong lòng thỏa mãn, cũng không thấy Phương Tằng không vừa mắt như vậy, vừa lòng nói: “A Mặc, huynh biết. Phương Tằng không tồi, hắn đối với đệ tốt, huynh yên tâm. Đúng rồi, cũng không biết bé con đệ sinh giống đệ hay giống hắn hơn. Nếu giống hắn thì cháu ngoại của huynh đúng là chịu thiệt. Cháu ngoại trai giống cữu, không chừng nó giống huynh, A Mặc, đệ nói có phải thế không” Càng nói càng thấy đúng. Trần Nghiễn vừa nghĩ đến việc cháu ngoại giống mình và đệ đệ liền vui vẻ.
Trần Mặc rất sáng suốt không nói, bình thường con giống cha nhiều hơn.
Trần a ma lại cười mắng: “Còn nói giống A Tằng là chịu thiệt. Nó cũng tướng mạo đường đường, không nói tuấn tú lịch sự nhưng cũng tuyệt đối không xấu. Con xem con này đại cữu huynh. A Mặc còn bảy tám tháng mới sinh mà con đã bàn cháu ngoại giống ai cũng quá gấp đấy, nếu dọa sợ cháu ngoại còn trong bụng của con thì sao hả. Cháu ngoan, cháu nói có đúng không” Nói xong, Trần a ma còn sờ sờ bụng còn chưa lớn của Trần Mặc.
Trần Nghiễn rất muốn nói với a ma anh: A ma, cháu ngoại còn chưa ra khỏi bụng đệ đệ đâu, a ma nói với nó nó cũng không nghe được. Còn nói con, a ma không thế chắc
Nhưng ngại trình độ lải nhải của a ma mình, Trần Nghiễn lựa chọn nể mặt a ma, không vạch trần.
Trần Mặc cười nhìn a ma và ca ca của mình, sờ sờ bụng, đầy mặt thỏa mãn. Trần a ma nhớ tới những thứ mang tới, ra ngoài cầm vào. Thuốc bổ đồ ăn, thứ gì cần có đều có, còn có vải loại tốt, nhìn đã thấy sang quý. Thấy Trần Mặc nhìn vải vóc, Trần a ma lập tức nói: “Đây là nhà ca ma con đưa tới, nghe nói là lụa mới nhất của năm nay, làm quần áo mặc rất thoải mái. Đại ca ma của con phải ở nhà trông ba đứa cháu con không thoát được thân, dặn dò a ma mang tới giùm, tặng cho cháu ngoại nó làm mấy bộ quần áo. Còn đây nữa.”
Ông lấy ra hai cái túi lớn, bảo Trần Nghiễn chuyển bàn qua, bỏ túi lên bàn. Túi mở ra, từng kiện đồ lót liền xuất hiện. Trần a ma cầm lấy, nói với Trần Mặc: “Đây là đồ mà ba đứa cháu con từng mặc, từ lúc con gả đi a ma liền cho người lấy ra. Trẻ con da mỏng, tốt nhất là mặc quần áo cũ. Con cất đi, ài, chúng ta chỉ có tiểu tử không có ca nhi, nếu không thì con sinh ca nhi hay tiểu tử đều có đồ.”
Nghĩ nghĩ, Trần a ma vẫn muốn cho Trần Mặc sinh tiểu tử, cầm yếm của cháu nội đưa cho Trần Mặc, cười nói: “Để cái này dưới gối, như vậy có thể phù hộ cháu ngoại của a ma bình an. Đây là yếm của cháu út con, đừng ghét bỏ nha.”
Trần Mặc đối với những phong tục cũ vốn là có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng từ lúc có bầu, vì con, anh cũng không dám có bất cứ sơ xuất gì, liền nghe lời a ma, nhét yếm vào dưới gối đầu.
Nói một lúc, Trần a ma sợ Trần Mặc mệt, liền cùng Trần Nghiễn ra ngoài ngồi. Phương Trí Viễn và Lưu Trang đang ở bên ngoài bận rộn làm bữa. Khách hôm nay là thân thích, huống chi còn là nhà phu lang của cữu cữu, bọn hắn thế nào cũng phải nấu cơm chiêu đãi chứ.
May mà Lưu Trang kế thừa tay nghề của ma ma, làm đồ ăn rất ngon, Phương Trí Viễn lại làm trợ thủ cho cậu. Hai người phối hợp ăn ý, đã nấu xong hơn một nửa. Lưu Trang còn nấu đồ riêng cho Trần Mặc, đều là những món thanh đạm nhưng giàu dinh dưỡng, nhìn cũng rất ngon mắt.
Trần a ma ở trong phòng không thấy bọn Phương Trí Viễn, đến nhà bếp nhìn, thấy Phương Trí Viễn và Lưu Trang đang ở bên trong bận rộn đến khí thế ngất trời, liền đi vào xem xem. Vừa nhìn, giỏi thật, đồ ăn nấu ra rất được, không hề thua kém lão ma ma nấu ăn ba bốn mươi năm như ông.
Lưu Trang nhìn thấy Trần a ma trước, chào: “Chào ma ma!” Phương Trí Viễn nghe tiếng đi từ bếp lò ra, nói với Trần a ma: “Ma ma, trong bếp lắm khói, ông và bá bá vào trong phòng ngồi, chờ cữu cữu cháu về là chúng ta có thể ăn cơm.”
Trần a ma từ miệng ca nhi nhà mình nghe được rất nhiều lời khen Phương Trí Viễn, hôm nay gặp quả nhiên là thông minh lại hiểu chuyện, nụ cười đối với hắn từ ba phần cũng thành bảy phần, nói: “Không sao, ta ở nhà cũng thường vào bếp, tay nghề của cữu ma cháu cũng là học từ ta. Hổ tử, tiểu phu lang nhà cháu đúng là giỏi giang, nhìn đồ ăn này đúng là ngon nha.”
Phương Trí Viễn nghe Trần a ma khen Lưu Trang còn thấy vui vẻ hơn là khen hắn, một bộ tự hào. Lưu Trang nhìn thấy, mặt nhanh chóng đỏ bừng, may mà đang ở trong bếp, người khác nhìn thấy cũng chỉ tưởng là do nóng.
Trần a ma đã sớm biết Phương Trí Viễn nghịch ngợm, cũng không chê cười hắn mà nói sang chuyện khác, còn tặng Lưu Trang một tấm khăn lụa, cảm tạ Lưu Trang chăm sóc Trần Mặc cẩn thận.
Trần a ma vốn muốn giúp đỡ, nhưng nhìn một lúc lâu cũng không thấy chỗ nào cần ông. Phương Trí Viễn nghĩ nghĩ, bèn nói với Trần a ma: “Ma ma, tổ yến đường phèn trên bếp nấu xong rồi, ông bưng cho cữu ma đi ạ, để cữu ma uống trước, lát nữa là ăn cơm rồi.”
Trần a ma vừa nghe có tổ yến, trong lòng sửng sốt, nhưng ông cũng không nói gì mà chỉ bưng vào phòng. Vào trong phòng, Trần Mặc vừa thấy Trần a ma mang đồ vào liền hiểu.
Vừa lúc Trần a ma hỏi, Trần Mặc liền nói chuyện tổ yến cho ông.
Thì ra, từ ngày anh biết là có bầu, Phương Tằng liền cực kì vui vẻ, người một nhà vây quanh nói cho anh biết có bầu nên ăn gì. Cũng không ngờ, Phương Trí Viễn nghĩ ra hình như là ăn hoa quả, tổ yến gì đó tốt cho da trẻ con. Phương Tằng vừa nghe liền động tâm, buổi chiều đi trấn trên. Trấn trên cũng có tổ yến, nhưng đắt nhất là năm trăm đồng một lạng, năm lượng bạc một cân. Phương Tằng cắn răng mua ba cân về, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Đến lúc Trần Mặc biết, Phương Tằng đã mua về nhà, cũng không tiện mang trả, không ăn chẳng lẽ vứt. Nhưng Trần Mặc đã nói không thể mua nữa, anh cũng không tinh quý như vậy, nhà kiếm tiền không dễ dàng, ăn thứ này cũng quá phí tiền. Phương Tằng bị anh nói nhiều lần liền cam đoan sẽ không mua nữa, nhưng muốn anh ăn hết ba cân này.
Vậy nên Trần Mặc mới mỗi ngày ăn một bát tẩm bổ. Trần a ma nghe cực kì vừa lòng. Không nói nhà nông, dù là nhà ở trấn trên cũng không mấy nhà mua tổ yến cho phu lang có bầu ăn. Không nói đến chuyện có tiền hay không, chỉ phần tâm ý này đã khiến Trần a ma cực vừa lòng.
**
Zổ: tôi mới đọc xong bộ “thiên hoàng quý trụ” của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa. Chị này chuyên chủ công nha, thường là cung đấu ~. Bộ này cũng chủ công, cổ đại, cung đấu. Ngọt chết tôi ~ Tôi rất là thích em thụ, thường thì mấy bộ cung đấu mấy em thụ cũng cường, hễ mấy anh công làm gì là nhảy dựng lên, nhưng mà em thụ này tuy cường nhưng mà rất dính anh công và thích làm nũng với ảnh, mỗi lần đọc đoạn em chui đầu vào ngực anh công rồi cọ cọ, hay là lúc ghen liền hừ hừ kêu đau đầu đòi anh công xoa xoa là tim tôi lại tan chảy ~
Mùa đông tôi lười lắm, nhanh nhất là 2 ngày 1 c, lạnh nữa thì lâu hơn, mùa đông tôi chỉ ở trong chăn thôi, thò cổ ra cũng ngại nên sẽ ko mở mt nhiều đâu.
Vv
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
10 chương
161 chương