Phương Tằng là được Phương Trí Viễn đỡ vào phòng. Vừa vào đến trong phòng, Phương Tằng lập tức mắt không hoa, đầu không đau, mùi rượu cũng tan hết. Phương Trí Viễn vốn tưởng cữu cữu mình say mèm trợn to mắt, không ngờ cữu cữu hắn còn có thủ đoạn như thế. Phương Tằng cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cháu ngoại, búng trán hắn, cười nói: “Nhóc ngô nghê, cữu cữu nếu không giả say thì hôm nay chỉ mình cữu cữu Lâm Chính con cũng phải làm cữu quá chén. Năm đó, ở hôn lễ của hắn, cữu làm cho hắn say đến buổi chiều ngày hôm sau.” Thì ra là thế, Phương Trí Viễn cười gian nhìn cữu cữu mình, trong mắt để lộ ra hàm nghĩa cả hai đều hiểu. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, Phương Trí Viễn trêu ghẹo cữu cữu hắn vài câu liền tự giác ra ngoài. Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, hắn cũng không thể ở lại làm người ta chán ghét. Phương Tằng sửa sang rồi lạ sửa sang quần áo, bình phục tâm tình khẩn trương của mình rồi mới nâng chân bước vào tân phòng. Trần Mặc nghe tiếng chân từ xa lại gần, biết là trượng phu của chính mình đang đến, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, không biết lát nữa nên nói gì mới tốt. Phương Tằng vào phòng liền thấy Trần Mặc ngồi trên giường, tóc đen láy, mi mắt tinh xảo, đôi môi phớt hồng khiến yết hầu Phương Tằng ngưa ngứa, mắt cũng không tự giác được nhìn dần xuống. Trần Mặc cũng chú ý tới Phương Tằng đang chăm chú nhìn mình, mặt đỏ hồng, không dám ngẩng đầu. Phương Tằng đến gần, tự cổ vũ bản thân: ngươi là hán tử, lấy khí phách của ngươi ra, đừng ngại ngùng, đây là người sẽ chung sống với ngươi cả đời, là người ngươi sẽ đối tốt cả đời, ngươi ngượng ngùng cái khỉ gì. Anh kiến thiết xong tâm lý, lúc này mới mở miệng nói: “Cái đó, A Mặc, đệ có đói không” Phương Tằng phỉ nhổ chính mình, rõ ràng biết cháu ngoại và Lưu Trang đã mang đồ ăn tới mà còn hỏi như vậy. Lúc này Trần Mặc cũng bình tĩnh lại. Anh phát hiện hán tử nhìn ổn trọng trước mắt thế mà có chút bó tay bó chân trước mặt anh. Anh không cho là hán tử này sợ anh mà biết người trước mắt ngày để ý anh, không hy vọng gây ấn tượng không tốt với mình. Để ý mới có thể khẩn trương, khẩn trương mới có thể bó chân bó tay. Nghĩ như thế, Trần Mặc tâm tình tốt, nói với Phương Tằng: “Hổ tử nghe lời huynh, cùng Lưu Trang mang cơm đến cho ta rồi. Đồ ăn rất ngon, ta ăn không ít. Huynh thì sao Ăn có no không, tiệc hôm nay chỉ toàn uống rượu, nếu huynh đói thì trên bàn có điểm tâm, huynh ăn một ít đi.” Phương Tằng nghe lời quan tâm của Trần Mặc, cười ngây ngô sờ sờ đầu, nói: “No rồi, no rồi. Ta ăn trước một ít, nếu không đã bị đám tiểu tử kia rót cho nằm sấp. Đệ yên tâm đi!” Trần Mặc oán trách nói: “Ai lo cho huynh, huynh đồ ngốc!” Liếc qua Phương Tằng. Phương Tằng đột nhiên cảm giác mình như bị sét đánh, tim đập thình thịch, càng si ngốc nhìn Trần Mặc. Mà bên này, Phương Trí Viễn kỳ thực vốn muốn dẫn Lưu Trang rình dưới cửa sổ xem cữu cữu hắn động phòng như thế nào. Hắn muốn đùa dai một chút nhưng Lưu Trang chết sống không chịu, hơn nữa rất có khí thế mà ngăn cản Phương Trí Viễn làm bậy. Bình thường Lưu Trang đều nghe Phương Trí Viễn nhưng nếu Lưu Trang thật không muốn thì Phương Trí Viễn không bao giờ miễn cưỡng. Vậy nên Lưu Trang không muốn đi, Phương Trí Viễn đành phải buông tha cơ hội tốt để chọc ghẹo cữu cữu hắn. Lưu a ma thấy hôn lễ hôm nay, trong lòng lửa nóng, Phương gia cưới được ca nhi như vậy, sau này xem ai còn dám có ý xấu. Đồng thời, của hồi môn của Trần Mặc cũng khiến Lưu a ma hâm mộ. Trong mắt ông, một ca nhi ngoại trừ bản thân giỏi giang xuất sắc thì còn xem đồ cưới. Lúc đầu ông còn đắc chí vì của hồi môn ông tích cóp cho Lưu Trang, nghĩ như thế ở Lưu gia thôn, Lâm gia thôn cũng là đứng đầu. Giờ thấy của hồi môn của Trần Mặc, lòng Lưu a ma bị rung động. Thì ra của hồi môn còn có thể dày như vậy, đúng là ra ngoài dự đoán của ông. Đồng thời kiệu hoa, chiêng trống hôm nay cũng khiến Lưu a ma vui vẻ. Ông nghĩ cháu nội mình gả cho Phương Trí Viễn, trường hợp khí phái hôm nay sau này cháu ông cũng sẽ được hưởng. Mà những người ăn cưới ở Phương gia, một đám đều có con mắt khác nhìn Phương gia. Vài người ban đầu trong lòng ghen tị nghĩ ca nhi nhà quan trấn trên mà gả cho Phương Tằng, còn có nhiều của hồi môn như vậy chắc chắn là do không thể gả được, ca nhi này chắc chắn là bản thân không tốt. Nhưng hôm nay nhìn thấy Trần Mặc, những người muốn nhìn chê cười cũng tắt tâm tư. Ngày hôm sau, Phương Tằng tỉnh dậy nhìn bảo bối đang ngủ, trong lòng vui vẻ, nghĩ đến tối qua, Phương Tằng lại thấy nóng hết cả người. Khó trách hán tử đều muốn thành hôn cưới ca nhi, ngày ca nhi đúng là sung sướng hơn hẳn. Anh nhìn Trần Mặc đang ngủ say, cẩn thận đắp kín chăn, nghĩ: mình hôm qua đúng là làm càn, ca nhi của mình chắc là mệt. Việc này cũng không có biện pháp, làm gà giò hơn hai mươi năm, đột nhiên khai trai sao có thể nhịn được, chỉ là khổ Trần Mặc. Xuất phát từ lòng muốn bồi thường, Phương Tằng rời giường nấu cháo củ từ và hầm lại canh gà hôm qua chưa đụng đến cho Trần Mặc, còn lấy điểm tâm mà Phương Trí Viễn lấy từ Lưu gia về làm dự bị. Lúc Trần Mặc tỉnh phát hiện toàn thân mình đau nhức, nhưng trên người sạch sẽ thoải mái liền nhớ hôm qua sau khi anh ngủ, cảm giác có người lau thân thể, cho anh uống nước. Anh nghĩ nhất định là Phương Tằng. Trần Mặc cảm động Phương Tằng săn sóc, nhưng cũng hơi giận anh vì làm bừa, trong lòng vừa giận vừa thẹn, đô miệng mắng: “Khốn kiếp!” tiếng nhẹ đến nỗi chỉ có mình anh nghe được. Thấy mặt trời đã mọc, Trần Mặc nhanh chóng đứng dậy. Ngày đầu tiên làm phu lang, anh không thể khiến người nhà chờ anh làm điểm tâm. Không ngờ vừa dậy, Phương Tằng đã làm xong điểm tâm, thấy Trần Mặc, vội vã tiến đến nói: “A Mặc, sao đệ đã dậy rồi Sao không ngủ thêm chút nữa, thân mình có thoải mái không, hôm qua là ta làm ẩu.” Trần Mặc nghe Phương Tằng nói đến tối hôm qua, mặt đỏ như táo chín, đầu nóng hầm hập đến có thể bốc hơi. Phương Tằng cũng nhìn ra Trần Mặc ngượng ngùng, anh thông minh không nói tiếp mà để Trần Mặc ngồi xuống, bưng một bát cháo ấm cho Trần Mặc, cười nói: “Nếm thử tay nghề đương gia nhà đệ, xem có vào được mắt hay không. Củ từ bổ ôn hòa nhất, đệ ăn cũng thoải mái hơn. Đây là điểm tâm sở trường của Lưu a ma, ăn với cơm ngon nhất, đệ thử xem.” Trần Mặc uống một ngụm cháo, ăn một miếng điểm tâm, vị ngon cực kỳ. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy Phương Trí Viễn bèn hỏi Phương Tằng: “Tằng ca, Hổ tử đâu rồi Sao lại không thấy nó Hôm nay vốn là đệ phải làm điểm tâm cho nó, nhưng giờ ta mới dậy, đúng là thất trách.” Phương Tằng sợ Trần Mặc nghĩ nhiều, cười nói: “Nhà chúng ta không có thói quen nhất định phải một người làm điểm tâm, đều là ai dậy sớm thì làm. Hôm qua đệ cũng mệt mỏi, không cần tự trách. Hổ tử á, nó đi tìm Lưu Trang. Nó là thằng nhóc con nhanh trí, nói hôm nay phải đòi hồng bao của đệ, để Lưu Trang cũng dính phúc khí. Thằng nhóc này ấy à, có chuyện gì tốt cũng nghĩ tới Lưu Trang, sau này chắc chắn sợ phu lang.” Trần Mặc nghe thế, nói: “Đệ thấy Hổ tử rất tốt. Tiểu tử như thế, Lưu Trang cũng là có phúc.” Phương Tằng nghe, cười nói: “A Mặc, đệ đừng chỉ khen Hổ tử, Hổ tử tốt với phu lang đều là do học từ cữu cữu là ta. Đương gia nhà đệ còn đang ở đây, đệ thấy có tốt không hả” Nói xong, ý vị thâm trường nhìn Trần Mặc. Trần Mặc nguýt anh, cười mắng: “Không biết xấu hổ, còn ghen với cả trẻ con.” Chỉ nói thế rồi nhất định không nhiều lời thêm. Phương Tằng cũng không trêu anh nữa, cười nói: “Thằng nhóc Hổ tử này đặc biệt khôn khéo. Sáng nay nó đã nói với ta là lát nữa nên bảo đệ cho Lưu Trang một hồng bao. Nhóc con này chính là tâm nhãn gian xảo nhiều, còn bảo ta nói tốt với đệ nữa.” Phương Tằng sợ nhất là ca nhi và cháu ngoại của mình không ưa nhau, vừa có cơ hội liền nói tốt cho cháu ngoại. Trần Mặc ngẫm nghĩ nói: “Đệ ngay từ đầu đã chuẩn bị đồ tặng Lưu Trang, dù sao nó cũng đã định thân với Hổ tử, nói đi nói lại cũng là nửa người nhà. Đệ làm cữu ma không phải hẳn là chuẩn bị lễ gặp mặt sao Đệ thấy Lưu Trang dễ nói chuyện, cũng dễ ở chung, sau này về nhà chúng ta có thể náo nhiệt hơn.” Phương Tằng nghe trong lòng thoải mái, càng cảm thấy Trần Mặc hiểu lễ nghĩa, biết đạo lý, việc làm cũng khiến người thích. Đồng thời anh cũng càng thêm hạ quyết tâm phải đối tốt với Trần Mặc. Người tốt như vậy theo anh, anh sao có thể cô phụ được. Phương Trí Viễn rất nhanh đã về, Lưu Trang bị hắn cứng rắn ép tới. Thực ra, hắn dẫn Lưu Trang tới như vậy là để xác định địa vị của Lưu Trang ở nhà mình. Hắn còn vài năm nữa mới có thể cưới Lưu Trang, lúc đó Lưu Trang cũng đã mười tám tuổi, ở nông thôn cũng coi như ca nhi lớn tuổi. Hắn nhân dịp còn nhỏ liền thường xuyên đến Lưu gia, đến lúc hắn lớn đi nhiều sẽ có lời ra tiếng vào. Nhưng cữu ma hắn lại không giống. Nếu cữu ma hắn thích Lưu Trang thì có thể thường xuyên đi thăm Lưu Trang, Lưu Trang cũng có thể dùng danh nghĩa đến thăm cữu ma hắn để thăm hắn. Tuy mọi người đều hiểu nhưng dù sao cũng là danh chính ngôn thuận. Hơn nữa, hắn và cữu cữu tình cảm thâm hậu, nếu ca nhi có thể có quan hệ tốt thì mới có thể không thương tổn tình cảm cậu cháu. Vậy nên làm tốt quan hệ với Trần Mặc liền thành nhiệm vụ hàng đầu của hắn và Lưu Trang. Kỳ thực, Lưu Trang rất có hảo cảm với Trần Mặc, người đẹp mắt lại hòa khí, đối với cậu cũng rất ôn hòa. Loại người như thế rất khó khiến người khác chán ghét. Hơn nữa, Trần Mặc còn là cữu ma của Phương Trí Viễn, Lưu Trang càng thêm phần tôn trọng anh. Hôm nay nếu không phải ma ma và Phương Trí Viễn nhất định bắt cậu đến thì cậu cũng không muốn đến. Dù sao cậu cũng chưa thành thân với Phương Trí Viễn, lúc này liền vội vã đến Phương gia làm thân với Trần Mặc sợ Trần Mặc mất hứng. Nhưng ông cậu và Phương Trí Viễn đều hy vọng cậu đến nên cậu đành phải đến, nhưng cậu cũng mang theo quà tặng của mình, hai cái gối cậu tự làm, bên trong có lá chè Phương Trí Viễn hữu tình cung cấp, bao gối Lưu Trang làm rất dụng tâm, còn thỉnh giáo phu lang Lưu Gia, bảo Phương Trí Viễn vẽ bản thêu. Trần Mặc thấy hai người đến, cười tiếp đón. Phương Trí Viễn miệng ngọt, chào Trần Mặc: “Cữu ma!”, sau đó kéo Lưu Trang, nói với Trần Mặc: “Cữu ma, cữu ma xem Lưu Trang da mặt mỏng, con bảo hắn gọi cữu ma là cữu ma, hắn ngượng.” Trần Mặc cười nói: “A Trang! Con và Hổ tử có hôn ước, đã là nửa người Phương gia. Chúng ta cũng không cần xa lạ, con cứ gọi ta như Hổ tử đi. Yên tâm, câu cữu ma này không gọi không, nếu Hổ tử dám bắt nạt con, con nói với cữu ma, cữu ma liền bảo cữu cữu nó xử lý nó.” Lưu Trang lúc này mới chào Trần Mặc một tiếng “Cữu ma!” sau đó tặng quà. Trần Mặc thấy, rất thích, khen Lưu Trang một trận. Phương Trí Viễn xem, cố ý khoa trương nói: “Ài, A Trang, ngươi xem cữu ma thích ngươi chưa kìa. Cữu cữu thích nhất cữu ma, sau này có cữu ma làm chủ cho ngươi, ta cũng không dám bắt nạt ngươi. Xem ra ta chỉ có số bị bắt nạt, cữu cữu, cháu ngoại bi đát quá nha!” Phương Trí Viễn phối hợp nói: “Biết cữu cữu nghe cữu ma thì con phải ngoan chút. Cữu ma con thông tình đạt lý như thế, nếu con thật sự dám bắt nạt Lưu Trang, cữu cữu ta là người đầu tiên đánh con.” Trần Mặc liếc mắt oán trách Phương Tằng nhưng cũng không nói gì. Trần Mặc chuẩn bị cho Phương Trí Viễn một bộ quần áo, cho Lưu Trang một đôi bình phong thêu* nhỏ tinh xảo, thập phần xinh đẹp. Giữa trưa, Trần Mặc nói gì cũng không muốn Phương Tằng và Phương Trí Viễn giúp đỡ, tỉ mỉ nấu một bàn đồ ăn, bốn đồ ăn một canh, nhìn sắc hương vị câu toàn. Phương Trí Viễn nếm thử liên tục khen ngon, có thể so với tay nghề của Lưu a ma. Phương Tằng ăn mày cũng giãn ra, nhìn tần suất hạ đũa liền biết rất thích. Lưu Trang thấy thế, chỉ cảm thấy Trần Mặc là điển phạm để cậu học tập. Cậu nhìn quần áo mà Trần Mặc vừa cho Phương Trí Viễn, cực kì tinh tế, Lưu Trang tự nhận không thể làm được. Ăn cơm xong, Trần Mặc thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, nhìn anh chịu khó như thế liền biết anh ở nhà cũng không phải an nhàn sung sướng như Phương Tằng và Phương Trí Viễn nghĩ. Phương Trí Viễn làm việc cũng coi như cẩn thận, nhưng lại không thận trọng kiên nhẫn như Trần Mặc, thẩm mỹ cũng rất tốt. Buổi chiều, Trần Mặc là tân phu lang, Lâm Thành gia sợ Trần Mặc mới gả tới nông thôn còn chưa quen, bảo Lâm Tín gia lại xem xem. Lâm Tín gia đến còn dẫn theo cả Đại Tráng, Tiểu Tráng. Đại Tráng, Tiểu Tráng miệng ngọt, nhìn lại khỏe mạnh kháu khỉnh, thông minh hiểu chuyện, Trần Mặc ở nhà vốn cũng từng chăm cháu, coi hai đứa cũng như cháu mình, ngay cả với Lâm Tín gia cũng tăng không ít hảo cảm. Đại Tráng, Tiểu Tráng vẫn coi Phương Trí Viễn làm chủ, sai đâu đánh đó, thấy Phương Trí Viễn đối với Trần Mặc rất tôn kính, hai đứa tất nhiên cũng làm theo, đối với Trần Mặc miệng ngọt đến chết người, nịnh hót đến Trần Mặc mặt mày hớn hở, lấy đồ ngon cho Phương Trí Viễn dẫn Đại Tráng, Tiểu Tráng vừa ăn vừa chơi. Lâm Tín gia còn sợ Trần Mặc xuất thân cao, chướng mắt ca nhi nông thôn bọn họ, không ngờ Trần Mặc không hề vênh váo, đối với Lâm Tín gia rất khách khí nhiệt tình. Lâm Tín gia kể chuyện trong thôn cho anh nghe, Trần Mặc cũng không hề không kiên nhẫn mà cẩn thận nghe, thường thường còn hỏi những chỗ anh chưa hiểu rõ. Như vậy khiến Lâm Tín gia cảm thấy Trần Mặc coi trọng mình, làm Lâm Tín gia thấy rất có mặt mũi. ** Zổ: muốn để Trần Mặc gọi “chàng” quạ QAQ Lưu Trang 18t ở nông thôn coi là ca nhi lớn tuổi, thế tôi cũng ở nông thôn mà 25t thì coi là gì V