Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 82 : Chân tướng

Khi mấy người Mộ Dung Lâm Phong về tới hoàng cung, sự tình đã được điều tra rõ ràng, Đặng Tể tướng phái chính nữ nhi của mình ám sát Mộc Triệt quốc quốc quân Triệt Việt. Đặng Tể tướng dã tâm đã quá rõ, sau khi giết chết Triệt Việt, liền cuồng ngạo tự xưng đế, cuối cùng ý đồ thất bại liên lụy cửu tộc, Đặng tộc là một gia tộc có được mạng lưới quan hệ khổng lồ, Đặng tộc từ thời lịch đại quốc quân đã luôn là tồn tại hiển hách. Nhưng thời này khắc này, ầm ầm đổ sập, Triệt Việt thu hồi tất cả quyền lực của Đặng tộc, bao gồm cả trong sáng lẫn ngoài tối, đem gia sản khổng lồ của Đặng phủ thu về quốc khố, từ trong Đặng phủ vận chuyển ra từng tòa núi vàng nho nhỏ, nhìn không khỏi khiến người ta trơ mắt thở dài, chắt lưỡi, đều là thành quả nhiều ít hủ bại trong Đặng phủ a. Các nữ nhân kiều diễm xinh đẹp trong Đặng phủ bị quan binh giải đi sướt mướt thất thanh khóc rống, vốn tưởng rằng dựa vào một gốc đại thụ, hóng mát dưới bóng cây, lại không biết là một gốc đại thụ bị nhổ tận gốc. Mà ở đằng trước là Đặng Tể tướng vốn cao cao tại thượng, vinh hoa phú quý, ngạo khí cả đời, lúc này, hai mắt vô thần, đần độn bị quan binh áp đi, ngồi trong xe chở tù, chết lặng bị phần đông dân Mộc Triệt quốc cầm trứng thối, rau thối cùng đá, ngắm thẳng vào đỉnh đầu thưa tóc mà ném, giống như không thể tin kế hoạch thiên y vô phùng của mình lại thất bại như thế. Tiểu Bạch nắm chặt hai ngón tay của Mộ Dung Lâm Phong, ngoan ngoãn đứng bên giường Triệt Việt. Triệt Việt nửa nằm trên giường, sắc mặt tựa hồ có chút tái nhợt vô lực, đứng phía bên kia Triệt Việt chính là Lâm Tịch hai mắt vô thần, hốt hoảng, cầm trên tay một trang giấy, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy trên mặt viết hai chữ ‘ Thủ trát ‘. Triệt Việt nhìn Đặng Tể tướng từng không chịu được mất thể diện đang quỳ phía dưới, giờ phút này tựa hồ lão đã đến tuổi già, tóc hoa râm thưa thớt, hai mắt đục ngầu, trên áo tù nhân màu trắng đầy rau thối cùng vỏ trứng, vẻ mặt ngây ngốc đờ đẫn. Nhìn thấy Đặng Hải nghèo túng thành như vậy, trong lòng Triệt Việt tràn lên từng đợt khoái ý, ca ca, ca ca, ta rốt cục có thể giúp ngươi báo thù. “Đặng Hải, ngươi có biết tội? Đặng Tể tướng, không, hiện tại hẳn nên gọi là kẻ tù tội Đặng Hải, nghe được tiếng nói uy nghiêm phía trên, đầu tựa hồ còn chưa xoay chuyển kịp, sau một hồi ngây ngốc sửng sốt, thanh âm già nua mà vô lực cũng không biết là đang nói với bản thân hay là nói với Triệt Việt nói: “...... Vì cái gì......” Triệt Việt lúc này thiếu đi ôn hòa của lúc bình thường, sảng khoái cười: “Vì cái gì, ha hả, Đặng Hải ngươi không biết vì để nắm được nhược điểm của ngươi, ta đã dùng bao nhiêu công phu, người Đặng tộc từ khi Mộc Triệt khai quốc đến giờ đều là tồn tại kề cận quốc quân, tranh đấu quốc quân cùng hoàng tộc cũng không phải chuyện một hai thế hệ, đúng vậy, trẫm không thể không khen ngươi có thể phát triển Đặng tộc cường thịnh đến vậy, nhưng ngươi không nên tham lam thứ không thuộc về ngươi, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua lòng người không đủ rắn nuốt voi sao? ‘ Đặng Hải đột nhiên bi phẫn cười, điên điên khùng khùng nói “...... Ha ha ha...... Ngươi hoàng mao tiểu tử biết cái gì, người khác chỉ nói, trăm năm trước khi tam quốc tranh đấu, bốn quốc gia thầm muốn nhất thống thiên hạ, lòng muông dạ thú, bá vương xưng thiên hạ, mỗi người đều muốn đứng đầu thiên hạ này, trăm năm trước tổ phụ ta cùng Mộc Triệt quốc quốc quân khi đó là Triệt Thiên đi chinh chiến, chiến đồ hiểm ác, mấy lần xém chết đi, nếu không phải tổ phụ ta nhiều lần bảo hộ Triệt Thiên, Triệt Thiên không biết đã chết bao nhiêu lần. Ngay lúc đó Triệt Thiên cảm tạ trung tâm của tổ phụ ta, lập lời thề sau khi chiến tranh bình ổn, phân một nửa giang sơn cho tổ phụ ta, nhưng là...... Ha ha ha...... Buồn cười...... Thật là buồn cười cực kỳ a, chiến tranh vừa bình ổn, ngày hôm sau Triệt Thiên trở về Mộc Triệt quốc, liền cho tổ phụ ta một Hồng Môn Yến long trọng, ngoài mặt là cảm tạ, thật ra là dùng độc hại tổ phụ ta, đây chẳng lẽ là kết cục tổ phụ nên có sao? Các ngươi hoàng thất gì đó, không có ai là tốt, lợi dụng xong liền vứt bỏ, ha ha ha...... Trong phòng đều vang lên tiếng Đặng Hải điên điên khùng khùng cười lớn, bi thương mà thống khoái, Đặng Hải kích động đến nước mắt đều tự chảy ra khỏi khóe mắt cũng không biết, mà người khác trong lòng đều có tâm tư khác nhau. “Ha ha -......” Thường nhân chỉ nói tộc ta lấy oán trả ơn, lòng muông dạ thú, vọng tưởng chi phối cướp mất quyền lực cả Mộc Triệt quốc, ai biết là hoàng thất bức người quá đáng, nếu như thế, ta thành toàn cho các ngươi! Đợi đến khi Đặng Hải cười đến càng ngày càng vô lực, hai tròng mắt Lâm Tịch giật giật, từng bước từng bước về phía Đặng Hải, thanh âm mang theo chút khó nén bình tĩnh cùng run rẩy rất nhỏ: “Ba năm trước đây... – ngươi lấy cớ bảo ta để bảo vệ tốt cùng phòng ngừa Triệt Việt lại bị ám sát – mà chuyển đến Đặng phủ dưỡng thương...... Sau đó trong thuốc cho Triệt Việt uống lén bỏ vào... cổ độc...... Còn gạt ta đó là Bạch quả...... Có phải không...... Có phải không......” Đặng Hải nghe được lời Lâm Tịch nói, cũng không chút nào hối hận nói: “Đúng vậy, ta nghe theo đề nghị của bằng hữu tại Miêu Cương, cổ độc này là hắn ba năm trước đây phát minh ra không lâu, chỉ cần chậm rãi xâm nhập thân thể người, con người sẽ chậm rãi không thể khống chế thân thể, ý thức mặc ta chi phối, mặc ta điều khiển. Ta nghĩ đến lần này nhất định có thể khống chế được hoàng mao tiểu tử này. Ta thiên tân vạn khổ rốt cục tìm được ngươi, lợi dụng ngươi hạ cổ độc trên người hắn, không nghĩ tới bằng hữu ta lừa ta, cho ta vui mừng một hồi, hoàng mao tiểu tử này thế nhưng còn có thể hành động tự nhiên mà sống... ‘ Đặng Hải nói xong, ác độc nhìn Triệt Việt đang nằm ở phía trên. Lâm Tịch nghe xong, cả thân thể lảo đảo một chút, hai mắt ngơ ngác nhìn trần nhà: “Trước đây trên đường ta đi sứ, còn có trước đó nữa, có phải.. là ngươi phái người ám sát ta không?” “Đúng vậy, nếu hoàng mao tiểu tử kia không thể mặc ta khống chế, ta đây chỉ có thể khiến ngươi hận hắn, vì yêu mà hận, như vậy hận sẽ không có lý trí, ta còn cố ý an bài Đặng Dĩnh ở cạnh ngươi, không nghĩ tới ngươi lại âm thầm chịu tổn thương, lại kiên quyết không muốn bị thương hoàng mao tiểu tử kia, thật sự không uổng là kẻ si tình, ngươi thâm tình như vậy lại thế nào, đến cuối cùng, ngươi còn không phải không thể có được người yêu, ha ha ha......” Lâm Tịch đột nhiên bước nhanh tiến lên, hai tay hung hăng siết lấy cổ Đặng Hải, ánh mắt mở to thật to, nước mắt trong mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt từng giọt từng giọt rơi xuống mà không tự hay biết, miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Là ngươi...... Là ngươi...... Giết ngươi...... Giết ngươi... Giết ngươi...... Trả Tiểu Hắc của ta lại cho ta... Tiểu Hắc...... Tiểu Hắc của ta...” Đặng Hải bị Lâm Tịch đột nhiên dở điên dở khùng siết cổ đến muốn lòi mắt ra, giãy tay chân muốn thoát ra, bất đắc dĩ hai tay bị thị vệ chặt chẽ áp chế. Sau đó Lâm Tịch cũng không biết từ nơi nào lấy ra một cây đao, nắm chặt chuôi đao đến nổi cả khớp xương, nhắm thẳng vào trái tim Đặng Hải mà cắm vào. Đặng Hải đến chết cũng không tin tưởng, chính mình sẽ chết trên tay Lâm Tịch mà lão cho rằng không còn lợi dụng được, Lâm Tịch lại rút đao ra khỏi trái tim lão, lặp lại từng đao từng đao đâm tới tim Đặng Hải. Lâm Tịch trong mắt đều là sát ý điên cuồng, mà lý trí quả thật một mảnh trống rỗng, chỉ biết là bản thân muốn giết kẻ đã hại chết Triệt Việt. Vi Triệt Việt trong lòng Lâm Tịch mà báo thù, vì Tiểu Hắc của y mà báo thù, Tiểu Hắc... Tiểu Hắc... Tiểu Hắc của ta...... Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Lâm Tịch cứ như thế lặp lại cử chỉ điên cuồng, sàn nhà đầy máu loãng lênh láng, tiến đến một tay chặt vào phía sau Lâm Tịch đã muốn thần chí không rõ, sau đó Triệt Việt cũng gọi người đem Lâm Tịch đang hôn mê an trí cho tốt. Đợi đến khi đưa Lâm Tịch an trí tốt ở phòng cách vách của hắn, lại kêu ngự y bên cạnh đến khám cho Lâm Tịch. Đặng Hải đã chết trên mặt đất cũng bị cung nhân nâng đi, lau dọn sạch sẽ, Triệt Việt nhìn Mộ Dung Lâm Phong vẫn bình tĩnh thanh nhã bên cạnh, cùng Tiểu Bạch mơ mơ màng màng phản ứng không kịp đang nhíu hai hàng lông mày, lại quay đầu nhìn phòng trong lạnh tanh, trái tim cực mệt mỏi thở dài một hơi. “Ca ca ruột...... Ca ca sinh đôi luôn yêu thương trẫm vạn phần thật sự đã tự sát chết -” Mấy năm qua mưu tính sâu xa bố trí, chỉ vì thay ca ca báo thù, chỉ vì thân nhân yêu thương mình như huynh như cha báo thù. Nhưng khi hết thảy chân tướng thật sự toàn bộ lộ ra, trong lòng rối rắm mà thê lương, rốt cuộc ai mới là tội nhân chân chính???