Xét cho cùng Dương Thiếu Quân cũng chỉ là một người ngoài, căn bản không có cách nào mà dựa vào chính sức mình để giúp Tô Kiềm. Anh gặp chuyện như vậy, hắn vô cùng đau lòng, nhưng bởi hắn còn là người ngoài, nên việc duy nhất hắn có thể làm là đứng nhìn Tô Kiềm đau khổ, thế nhưng khi ấy Tô Kiềm hướng hắn khẩn cầu, Dương Thiếu Quân cảm thấy mình cũng đã đến cực hạn, không thể tiếp tục trơ mắt nhìn như vậy. Người đầu tiên hắn tìm tới là Tô Duy. Hắn lập tức vào thẳng vấn đề: “Có thể cho anh ấy phẫu thuật được hay không?” Tô Duy sửng sốt một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Anh có biết có bao nhiêu rủi ro không?” Dương Thiếu Quân cười khổ: “Anh biết. Không nói đến chuyện anh ấy, căn bản anh không có quyền để nói, nhưng mà anh ấy đã xin anh… A Duy, em còn hiểu anh ấy hơn cả anh, anh ấy là anh trai em, em cũng rõ tính cách của anh ấy thế nào mà, em cũng biết anh ấy có bao nhiêu kiêu ngạo, để anh ấy tiếp tục sống như vậy, thực sự quá tàn nhẫn.” Tô Duy kinh hãi: “Anh ấy xin anh? Chuyện khi nào?” “Sáng hôm nay, lúc anh ấy có chút tỉnh táo.” Tô Duy trầm mặc, qua thật lâu anh mới lên tiếng: “Tôi không biết, tôi cũng từng nghĩ.. nhưng dù sao, quyền quyết định thuộc về cha tôi.” Dương Thiếu Quân nói: “Anh cũng biết em không có quyền quyết định, chỉ là anh muốn em thử thuyết phục người nhà mình đồng ý. Nếu như em đồng ý, hai ta có thể cùng làm.” Tô Duy lại trầm mặc. Dương Thiếu Quân nói: “Anh không bắt ép em, nhưng anh mong em sẽ không phản đối, bởi vì đây là ý muốn của anh trai em.” Tô Duy hỏi hắn: “Tôi muốn biết suy nghĩ của anh. Anh muốn anh ấy được sống, cũng muốn tâm lý anh ấy khỏi hoàn toàn, cho dù tỷ lệ không thành công là rất cao?” Dương Thiếu Quân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói: “Anh không biết, có lẽ anh không có tư cách để nói, nhưng mà anh cũng giống như em, cũng lo toan cũng khổ sở, anh biết người nhà em cũng có khó khăn riêng, thực sự rất khó vẹn cả đôi đường. Nhưng mà bây giờ, anh tôn trọng ý kiến của Tô Kiềm. Anh đã đồng ý sẽ giúp anh ấy, anh ấy muốn phẫu thuật, anh sẽ nghĩ biện pháp giúp anh ấy được phẫu thuật, thế nên anh mới gặp và thuyết phục em.” Khi nói, Dương Thiếu Quân cảm thấy rất khó chịu, không ngừng lặp lại “Anh không có tư cách” “Anh không có quyền lợi”, hắn biết rõ vị trí của mình, giống như một con kiến đòi dự tiệc họ nhà voi, bất luận hắn có bao nhiêu thành tâm, nhưng ngay cả tư cách cơ bản nhất cũng không có. Hắn nghĩ, nếu Tô Duy hay Tô Di xảy ra chuyện, có lẽ Đại Hoàng và Lý Yêu Yêu có thể đứng lên mà thay họ quyết định, người nhà họ Tô sẽ cân nhắc và chấp nhận lời nói của bọn họ. Thế nhưng hắn thì sao? Trời biết lúc này hắn có bao nhiêu căm ghét thân phận của mình, vì sao hắn không bảo Tô Kiềm sớm come out với người nhà? Vì sao hắn không xác định lập trường của mình sớm một chút? Vì sao hắn mới chỉ bên Tô Kiềm được mấy tháng trong khi bọn họ đã quen nhau mấy chục năm! Không sai, vì hắn tỉnh ngộ quá muộn, thậm chí cách đây vài ngày hắn mới rõ vị trí Tô Kiềm trong lòng mình có bao nhiêu nặng sâu, rõ ràng mang tâm lý của người nhà, nhưng lại không có tư cách đứng vào vị trí ấy. Trong Tô gia, lời nói của hắn thậm chí còn không bằng với vợ trước của Tô Kiềm, nhưng có thể trách ai đây? Trách chính bản thân hắn, đây có lẽ là ông trời muốn trêu ngươi. Cuối cùng, Tô Duy cười cười lắc đầu: “Ý của anh ấy.. trước giờ chị em tôi gặp chuyện đại sự gì cũng đều do anh ấy quyết định, bây giờ anh ấy bị bệnh thành ra như vậy, anh ấy cũng muốn được tự quyết định..” “Em đồng ý sao?” Dương Thiếu Quân rụt rè hỏi. “Anh đã nói là ý của anh ấy.. Sao tôi có thể phản đối được? Từ nhỏ tới giờ đều là anh ấy giúp tôi, bây giờ tôi cũng sẽ giúp anh ấy, tôi sẽ giúp anh ấy thuyết phục cha mẹ mình.” Tô Duy nói như vậy. Kế đó, Dương Thiếu Quân và Tô Duy đi tới tìm Tô Di, Tô Tạ Nguyên và Tô Tạ Tích nói chuyện. Dương Thiếu Quân thuật lại lời Tô Kiềm nói khi ấy cho họ nghe, Tô Duy cũng nói đỡ cho hắn. Mấy chị em nhà họ vốn đang mê man trong vũng bùn, hôm nay lại nghe Tô Duy và Dương Thiếu Quân nói như vậy, họ giống như được tiếp thêm sức mạnh, chẳng cần tốn công cũng đã dao động. Thế nhưng Tô Tạ Tích tỏ thái độ phải xem Tô Kiềm thế nào, chị muốn thử nói chuyện cùng với anh. Đương lúc có đủ bốn chị em, Tô Tạ Nguyên hỏi Dương Thiếu Quân: “Cảnh sát Dương, mong cậu nói thật với tôi, rốt cuộc cậu có quan hệ như nào với Tiểu Kiềm?” Dương Thiếu Quân sửng sốt một chút. Quan hệ như nào? Là bạn bè? Hay người yêu? Nhưng mà vấn đề là, đến bây giờ hắn cũng không rõ Tô Kiềm nghĩ như nào. Tuy rằng hai người họ ngủ với nhau ba tháng, làm những chuyện mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm. Nhưng mà quan hệ khi đó rất kì quái, hắn không nói thích với Tô Kiềm, anh cũng chẳng nói yêu, hắn nhớ trước đây hắn từng hỏi Tô Kiềm —— “Này, cùng em có được không?” Đồng thời lúc ở bên nhau, Tô Kiềm không cho phép được nói quan hệ của họ cho bất cứ ai, hai người họ cũng chưa từng chính miệng nhắc tới hai chữ ‘người yêu’ này. Hắn rất muốn thẳng lưng mà nói—— “Em chính là người đàn ông của Tô Kiềm!” Thế nhưng cuối cùng chỉ có thể mỉm cười, nhún vai nói: “Hỏi em có quan hệ gì với anh ấy không, em không thể nói không.” Tô Duy đã sớm biết chuyện của hắn và anh mình, Tô Di từng nghe Tô Duy nói qua loa, Tô Tạ Nguyên cũng đã lờ mờ đoán ra, cuối cùng người sửng sốt nhất là Tô Tạ Tích. Nghe xong câu trả lời của Dương Thiếu Quân, suýt chút nữa chị nhảy dựng lên ghế: “Cái gì?! Lẽ nào Tiểu Kiềm cũng…” Tô Tạ Nguyên chỉ có thể cười khổ: “Chị có ba đứa em trai, cả ba đứa, cứ nhiên đều đi vào con đường này..” Trong nhất thời, Tô Tạ Tích khó có thể chấp nhận chuyện này, lập tức sinh ra bài xích với Dương Thiếu Quân. Trước đây chị rất cảm động với hành động của Dương Thiếu Quân, còn định viết một bức thư cảm ơn gửi tới sở cảnh sát, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy khó chịu khó thể nói thành lời, tất cả hành động của Dương Thiếu Quân trong mắt chị đều trở thành vi lợi. Mà quan trọng nhất, tâm lý Tô Kiềm xảy ra vấn đề, liệu có liên quan tới người đàn ông này hay không. Cuối cùng, Dương Thiếu Quân nhận lệnh đuổi về. Chị em trong Tô gia vẫn thay phiên nhau chăm sóc Tô Kiềm, tiếc rằng Tô Kiềm cũng không tỉnh táo lại, thậm chí còn không có nhận thức, vừa bỏ bịt mắt của anh ra, anh liền nhìn mọi người đầy sợ sệt và cảnh giác, đeo bịt mắt lại ghé vào tai anh nói, nghe giọng của mọi người, anh cũng không có cảm xúc gì. Không phải họ không thừa nhận, rằng tâm lý của Tô Kiềm đã thực sự đi tới giới hạn, anh đã không còn đủ sức để cầm cự. Nếu như nói trước đây anh đang giùng giằng trong vực sâu, còn muốn nhanh chóng thoát khỏi, thì bây giờ, bọn bắt cóc kia đã đẩy anh xuống vực sâu vô tận. Hiện thực khác với những câu chuyện cổ tích, hoàng tử hôn một cái liền liền có thể đánh thức công chúa dậy, cầm cây kiếm nhỏ trong tay liền có thể diệt được ác long; mà là không làm gì sai cũng có thể không gặp được may mắn, hay trải qua nhiều tai nạn rồi, chưa chắc nửa đời còn lại đã êm xuôi. Hôm ấy, mấy chị em nhà họ đều đi tới bệnh viện, chăm sóc và nói chuyện với Tô Kiềm suốt buổi trưa, lúc đi ra, Tô Duy hỏi Tô Tạ Tích: “Chị hai, chị đã quyết định chưa? Nếu như chị đồng ý, chúng ta cùng đi thuyết phục bố mẹ.” Tô Tạ Tích lắc đầu: “Vừa mới nghĩ có Tô Kiềm có thể sẽ chết.. chị không thể quyết nổi.” Sắc mặt mọi người đều cứng lại. Tuy Tô gia có nhiều con, nhưng sau khi trưởng thành liền xa nhau, không nói tới không ở cùng một thành phố, thậm chí còn không ở chung một châu lục, có năm chỉ có thể về nhà đoàn tụ vào dịp tất niên, náo nhiệt một chút lại phải rời đi, cho dù có thân thiết đến mấy, bình thường cũng sẽ không xuất hiện. Lần này Tô Kiềm gặp chuyện không may, cả bố mẹ và chị em bọn họ đều ngồi lại với nhau, thời gian họ ở với nhau mấy ngày này còn nhiều hơn cả mấy năm trước cộng lại, đồng thời trái tim như được kết chặt, thể hiện cốt nhục thâm tình. Nếu Tô Kiềm mà tỉnh táo, biết họ vì anh mà cực nhọc khổ tâm như vậy, chắc chắn anh sẽ rất vui, cũng nhất định không đành lòng —— anh vốn luôn biến mình thành gốc đại thụ che mưa chắn gió cho mọi người, sao có thể cam lòng mà núp sau mọi người xin chiếu cố? Tô Tạ Nguyên nói: “Chị đã thông suốt rồi, chúng ta cùng khuyên bố mẹ đi, đưa Tiểu Kiểm đi trị liệu, bất kể kết quả thế nào cũng không thể tiếp tục như vậy được.” Dọc đường đi, Tô Di hỏi vì sao đột nhiên chị thông suốt, chị bảo: “Chị cũng không đành lòng nhìn Tô Kiềm sống như vậy.. đừng hỏi thêm gì nữa, chị sợ chị sẽ hối hận.”