Dương Thiếu Quân đi nghĩa vụ quân sự hai năm. Rất nhanh hắn đã quen được một người bạn mới —— là cậu bạn nằm giường trên, Đinh Thừa Phong.
Đinh Thừa Phong là người Quảng Châu, bằng tuổi với Dương Thiếu Quân, bởi vì thi trượt đại học mà bị bố mẹ tống đi nghĩa vụ quân sự, để sau này có thể dễ dàng xin vào làm nhân viên công vụ. Bởi vì nằm giường trên giường dưới, hai người tương hỗ lẫn nhau, không bao lâu thì lăn lộn cùng một chỗ.
Có một ngày được nghỉ, mười mấy người cùng một binh đoàn dắt díu nhau đi ăn một bữa. Cơm nước no nê bắt đầu động tới rượu; có người đề nghị mỗi người kể một câu chuyện khó đỡ. Có người nói từng trộm đồ lót của thầy giáo, có người kể từng sờ mông con gái trên xe bus; lúc đến lượt, Dương Thiếu Quân nhớ lại mười tám năm của mình, cuối cùng bảo: “Tôi từng lén theo dõi một cô gái, nhân lúc cô ta đi vệ sinh thì ném pháo vào cửa sổ nhà cô ta, cả một tuần trời, cứ ba giờ sáng thì bấm chuông xong bỏ chạy.
Mọi người ồ lên: “Cô ấy là ai vậy, có thâm cừu đại hận gì với ông sao?”
Dương Thiếu Quân lắc đầu: “Không. Cô ta, là mẹ kế của tôi.”
Đến lượt Đinh Thừa Phong, cậu ta nâng chén lên uống xong lau miệng, cặp mắt say lờ đờ: “Lúc cấp ba tôi thầm mến chủ nhiệm lớp”, nói rồi dựng thẳng ba ngón tay lên: “Ba năm.”
Mọi người ồn ào hỏi han cậu ta: “Chủ nhiệm kia lớn hơn ông bao tuổi?”
Đinh Thừa Phong uống nốt chỗ rượu còn lại, vì bị sặc nên nước mắt nước mũi giàn giụa. Cậu ta lau nước mắt nước mũi, cười ha hả nói: “Mười ba tuổi ấy.”
Mọi người hết giễu cợt rồi đến huýt sáo, chỉ có Dương Thiếu Quân đưa mắt nhìn cậu ta, sau đó đổ thêm rượu vào cốc.
Lúc trò vui đi đến cao trào, người ồn ào nhất lại là cậu trai luôn ngượng ngùng nội liễm. Uống đến chén rượu thứ ba, đột nhiên biểu tình trở nên âm trầm, đến phiên của mình, cậu ta mặt không đổi sắc nói: “Tôi từng bị đàn ông thông.”
Nói xong câu đó, cả bàn im lặng độ ba giây, sau đó mọi người ồ lên, cười như chưa từng được cười. Mọi người không tò mò thì cũng nhìn cậu ta đầy kính sợ, hoặc ngây thơ hoặc âm mưu hỏi: “Có cảm giác gì? Sướng hay khó chịu?”
Cậu trai kia mặt không đổi sắc bình thản nói: “Rất đau. Cơ mà cũng rất sướng.”
Lượt tiếp theo, mọi người hào phóng kể hết chuyện của mình, chẳng có gì xấu hổ cả, bởi vì đã say quá rồi, chỉ che bớt vài ý nghĩa riêng của mình thôi.
Tối đó, cả binh đoàn vai kề vai cùng nhau đi về, thế nhưng thiếu mất hai người.
Lúc Dương Thiếu Quân và Đinh Thừa Phong tỉnh táo lại, hai người đã sóng vai nhau đứng trong một bụi rậm hoang vu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Thiếu Quân run run, đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Chủ nhiệm của cậu là… nam hay nữ?”
Đinh Thừa Phong híp mắt say lờ đờ nhìn hắn, khẽ giật mình một chút, sau đó nhào tới bắt đầu gặm cắn.
Đấy là lần đầu tiên Dương Thiếu Quân phát sinh quan hệ với người cùng giới. Một ngày mùa hạ, hai người say ở chốn bụi rậm, liều lĩnh dùng phương thức này để phát tiết.
Lúc Đinh Thừa Phong kêu đau thảm thiết, Dương Thiếu Quân đột nhiên nhìn thấy gương mặt người kia.
Rất giống với Tô Duy, thế nhưng chỉ giống mà thôi. Gương mặt có hơi thâm trầm, dùng ánh mắt lạnh lùng và khinh thường nhìn hắn.
Lúc ấy Dương Thiếu Quân cảm thấy tội lỗi và sợ hãi, nhưng đáy lòng lại dâng lên một tia vui vẻ —— nếu một ngày được cưỡi trên tên mắt chó coi thường người khác kia, hắn sẽ làm anh ta phải thảm thiết cầu xin hắn..
Mang theo huyễn tưởng mới lạ này, chỉ mới hai phút mà hắn đã tước vũ khí………
– x –
Lư tiên sinh nói: “Dựa theo miêu tả của cậu, tôi nghĩ cậu ta mắc phải hội chứng Capgras, thuộc nhóm bệnh tâm thần phân liệt. Căn bệnh này rất hiếm thấy, tôi lăn lộn nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp được ví dụ thực tế nào, chỉ đọc trong sách hay nghe bạn bè kể lại” Ông dừng lại một chút, “Tôi mới chỉ nghe cậu nói, chưa được tận mắt nhìn thấy, nên chưa thể đưa ra kết luận với tình trạng của cậu ta.”
Dương Thiếu Quân nhắc lại: “Carla…? Vậy không phải diễn trò sao?”
Lư tiên sinh cười cười: “Bệnh hoang tưởng Capgras. Người mắc bệnh này cho rằng người yêu của mình bị người khác thay thế giả mạo. Nếu như bệnh càng nghiêm trọng, thậm chí người bệnh còn nghĩ tất cả mọi người đều đã bị thay thế..”
Dương Thiếu Quân nghĩ đến lời Tô Kiềm nói tối qua, lòng trầm xuống: Xong! Xem ra anh ta bị không nhẹ!
Lư tiên sinh nói tiếp: “Thật sự mấy căn bệnh kiểu tâm thần phân liệt như thế này rất phiền. Ngoại trừ nghi ngờ thân phận của cậu, cậu ta còn có hành động nào không bình thường không? Có khuynh hướng công kích người khác không? Nếu mà có, khả năng phải đưa đến viện tâm thần là tương đối cao.”
Dương Thiếu Quân đột nhiên thốt ra: “Không được!”
Lư tiên sinh nhìn hắn.
Hắn cắn răng nói: “Trước mắt còn chưa có hành động công kích nào. Tiền bối Lư, liệu ngài có thể kê thuốc được hay không?”
Lư tiên sinh thở dài: “Cậu trai à, cậu cũng biết lúc cơ thể phát bệnh không được tùy tiện uống thuốc mà chưa có chỉ thị của bác sĩ, huống hồ đây còn là bệnh tâm lý.”
Dương Thiếu Quân có chút phiền toái, hắn mò tay vào túi quần, lúc lấy thuốc ra mới dừng lại đưa mắt nhìn qua Lư tiên sinh. Lão Lư lắc đầu, sau đó lại gật đầu nói: “Cậu hút đi.”
Dương Thiếu Quân đốt thuốc, ngậm vào miệng rồi nhả một hơi khói dài, nói: “Hôm nay cháu không dẫn anh ấy tới đây là sợ anh ấy bị kích thích. Tiền bối, nếu ngài có thời gian, liệu có thể đi cùng với cháu một chuyến được hay không? Cháu đưa tiền bối đến gặp anh ấy. Nhưng mà —— ngài đừng làm gì kích động đến anh ấy.”
Lư tiên sinh có vẻ hứng thú nhìn hắn: “Kích động cái gì?”
Dương Thiếu Quân nói: “Về bệnh của anh ấy.”
Lão Lư lại hỏi: “Sao cậu không muốn cậu ta biết bệnh của mình.”
Dương Thiếu Quân hít một hơi thuốc dài: “Ngài, ngài không hiểu anh ấy. Cái người này, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, là mạnh nhất. Nếu ngài nói với anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không tin, anh ấy chỉ tin tưởng bản thân mình. Nếu như ngài nói với anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ chúng ta đang uy hiếp.. sau đó.. Mọi chuyện chỉ thêm bết bát hơn.”
Lão Lư cười ha ha, nghiêng người qua vỗ vai hắn: “Cậu trông thế mà hiểu cậu ta phết nhỉ. Nói rất đúng, cậu trai, tình huống của cậu ta như vậy chắc chắn không có cảm giác an toàn, không nên để cậu ta bị kích động. Yên tâm đi, tôi dạy phân tích tâm lý, tôi biết nên làm thế nào mà.”
Dương Thiếu Quân đưa Lư tiên sinh về biệt thự của Tô gia. Bởi vì chuyện hôm qua, Tô Kiềm tự cho mình nghỉ ba ngày, ở trong phòng chứ không đi đâu. Dương Thiếu Quân dẫn Lư tiên sinh tới tìm anh, gõ cửa, đợi nửa ngày mà bên trong vẫn không có tiếng đáp lại, hắn thử mở, lại phát hiện cửa bị khóa trái. Dương Thiếu Quân không khỏi hoảng sợ, liều mạng gõ cửa gọi tên Tô Kiềm, còn đang định phá cửa, cửa lại được mở ra.
Tô Kiềm mặt mũi tối sầm đi ra mở cửa, đầu tiên liếc mắt trừng hắn, thấy Lư tiên sinh bên cạnh thì giật mình, dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát từ đầu đến chân Lư tiên sinh rồi hỏi: “Ông là ai?”
Lão Lư mỉm cười hiền từ: “Tô tiên sinh, cậu khỏe chứ, tôi là chủ biên của nhật báo Tân Dân. Hôm nay tới đây là để phỏng vấn cậu, có thể cho tôi một hai giờ được không?”
Tô Kiềm cau mày, khoanh tay trước ngực, làm bộ dạng muốn từ chối người kia: “Ông có hẹn trước?”
Lão Lư vẫn cười híp mắt: “Có chứ, Tô tiên sinh, ba tháng trước tôi đã hẹn với thư ký của ngài, thư ký ngài nói hôm nay ngài nghỉ ở nhà, tôi định thử vận may một chút, không biết Tô tiên sinh có chịu nể mặt tôi hay không?”
Tô Kiềm không nhớ rõ có chuyện này, vì vậy vào phòng gọi điện thoại hỏi thư ký riêng của mình. Trước đó Dương Thiếu Quân đã móc nối với thư ký của anh, lấy thân phận cảnh sát để an bài, thư ký cũng không dám hỏi nhiều chỉ đành nghe lời hắn. Tô Kiềm cúp điện thoại xong vẫn bán tín bán nghi, thế nhưng mọi người đã đứng trước cửa như thế này, đành phải mời người vào.
Dương Thiếu Quân vừa vào nhà, lập tức thấy căn phòng có chút hỗn loạn, mọi vật bị cất lộn xộn. Trước kia Tô Kiềm luôn yêu cầu mọi thứ phải ngăn nắp sạch sẽ, có lần thư ký để tài liệu sai vị trí thôi mà suýt chút nữa bị anh sa thải, hay Dương Thiếu Quân cầm vật gì mà không đặt về đúng vị trí của nó là lập tức bị Tô Kiềm dùng ánh mắt rất có lực sát thương trừng anh. Tô Kiềm tuyệt đối không cho phép người khác vào phòng mình —— hiển nhiên trước khi hắn gõ cửa, Tô Kiềm đang ở trong phòng làm loạn.
Thực tế, nếu Dương Thiếu Quân mở ngăn kéo và tủ quần áo ra xem, chắc chắn anh sẽ bị dọa sợ —— đồ vật bên trong lộn xộn, bị gộp chung lại một chỗ, hầu như đồ đạc đều bị Tô Kiềm lấy ra vứt loạn trên mặt đất, lúc bọn họ gõ cửa, Tô Kiềm hoảng hốt gom tất cả lại rồi dọn qua loa.
Dương Thiếu Quân ngồi một lúc rồi đi ra ngay, giúp bọn họ đóng cửa lại, để lại không gian riêng cho lão Lư và Tô Kiềm nói chuyện với nhau.
Qua hai giờ, lão Lư cuối cùng cũng đi ra. Dương Thiếu Quân dập thuốc lá trong tay, đi đến hỏi: “Sao rồi?” Lão Mạnh cũng đi ra theo, nhìn Lư tiên sinh đầy lo lắng.
Lư tiên sinh liếc nhìn chiếc gạt tàn trên bàn, trong đó có bảy tám đầu lọc đã bị dập. Ông lắc đầu: “Không quá lạc quan —— tình hình gay go hơn tôi nghĩ nhiều. Lúc nãy tôi đã hẹn với cậu ấy, mai sẽ quay trở lại.”
Dương Thiếu Quân không biết nên vui hay buồn, chỉ biết nghĩ theo chiều hướng tích cực nhất: “Vậy anh ấy tin tưởng ngài?”
Lư tiên sinh cười cười: “Giảng dạy về tâm lý mấy chục năm, nếu nhiêu đó thôi mà không làm được, tôi đi ra ngoài dạy dỗ mấy con mèo lang thang cho rồi..”
Tiễn Lư tiên sinh ra về, Dương Thiếu Quân vẫn cố gắng xin ông kê thuốc cho bệnh tình của Tô Kiềm. Lư tiên sinh nói: “Cảnh sát Dương ơi, thuốc bệnh tâm thần không thể uống bậy được.”
Dương Thiếu Quân cười khổ: “Lư tiên sinh, có tình huống cháu chưa nói với ngài——chuyện này không thể nói ra được, nhưng tình huống của anh ấy so với ngài nghĩ còn bết bát hơn nhiều.” Hắn vô ý liếc về vết thương trên cánh tay.
Lư tiên sinh trái lo phải nghĩ, cuối cùng đành phải về nhà lấy cho hắn, ban đầu lấy nửa vỉ, sau đó nghĩ tới nghĩ lui, cắt lại còn một phần tư, rồi đưa thêm mấy viên thuốc khác cho hắn, nhắc đi nhắc lại thuốc này có tác dụng giữ bình tĩnh, nếu Tô Kiềm chưa phát bệnh thì tuyệt đối không thể cho anh uống. Nếu Tô Kiềm có chuyện gì, phải lập tức thông báo cho ông. Lúc này Dương Thiếu Quân mới chịu buông tha.
Đến nửa đêm, Dương Thiếu Quân lăn qua lăn lại trong khách phòng.
Hắn nằm ở trên giường, đầu tua đi tua lại cảnh Tô Kiềm đẩy hắn ra ngoài đống đổ nát. Nghĩ nhiều làm hắn phát bực, muốn đứng dậy tính sổ với Tô Kiềm, hận không thể mắng chửi đến khi anh tỉnh ngộ ra, nhưng xúc động đi lại vài vòng trong khách phòng, hắn lại ngoan ngoãn về giường nằm.
Hắn cầm di động của mình, muốn gọi cho Tô Duy, nhưng một số cũng không ấn được—— Lúc Tô Kiềm loáng thoáng có biểu hiện phát bệnh, hắn hận không thể chuyện bé xé ra to, lấy lý do này để bảo Tô Duy trở về nước. Nhưng bây giờ chuyện đến nước này, hắn lại không thể làm vậy. Không thể, không muốn, và còn không dám.
Cuối cùng hắn uống hai cốc sữa, sau đó về giường cố nhắm mắt ngủ.
Hai giờ sáng, cửa phòng bị một người nhẹ nhàng mở ra, bóng đen kia rón ra rón rén đi vào. Bóng đen đi tới bên giường Dương Thiếu Quân, ở bên giường đứng lặng ba bốn phút, sau đó đột nhiên giơ tay lên, hai tay lạnh lẽo bóp lấy cổ Dương Thiếu Quân.
Người trên giường vẫn không nhúc nhích.
Hai bàn tay bóp chặt, cảm nhận được da thịt nóng hổi cùng mạch đập mạnh mẽ. Đôi tay kia run lên, mỗi lúc một nới lỏng, ngay lúc sắp buông cổ Dương Thiếu Quân ra, đôi tay kia lại siết vào, đột nhiên bóp chặt, dốc hết sức để bóp, giống như tất cả áp lực và cừu hận đều được phát tiết vào một khắc này.
Mấy giây sau, người nọ vội buông tay, lảo đảo xông ra ngoài.
Trong bóng tối, Dương Thiếu Quân lặng lẽ mở mắt, tiếng thở dài ai oán trong đêm. Hắn ngồi dậy mở ngăn kéo, mò đến túi thuốc bên trong, do dự thật lâu lại cất thuốc vào, một lần nữa nằm xuống.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
140 chương
4 chương
122 chương
44 chương