CHƯƠNG 2 “Ha ha ha ha… Cậu cứ như vậy đuổi người ta đi sao?” Bên trong gian phòng một khách sạn nào đó, truyền ra tiếng cười của nam nhân. “Cậu đùa giỡn lính mới thì thôi đi, nhưng người thành phố N cậu làm vậy là quá thất đức,” Bạn xấu của Quý Gia Hoành, Điền Trung, vỗ bàn cười lớn: “Người ta vất vả từ xa chạy đến đây, cậu một câu liền đuổi thẳng cổ.” “Cái công ty nhỏ như vậy có thể tạo được thành tích gì.” Quý Gia Hoành kéo cà vạt, lười nhác ngả người trên sô pha. Điền Trung lướt mắt qua vùng da cổ lộ ra dưới chiếc cà vạt bị kéo xuống của Quý Gia Hoành, ái muội cười: “Cậu không sợ mấy người đó đi rêu rao chuyện này khắp nơi sao?” “Sao thế được?” Quý Gia Hoành ngạo mạn nói: “Kẻ dám không nể mặt tôi, tức là không muốn lăn lộn trong làng giải trí này nữa.” Điền Trung cười cười: “Cũng phải.” Quý Gia Hoành tuổi còn trẻ đã một đường phất cờ trong làng giải trí tuyệt không phải vì gia hỏa này có bản lĩnh tài giỏi hơn người, mà là vì gia thế đáng nể. Bên ngoại của Quý Gia Hoành có thân thích đời trước là quân nhân, trong thời chiến vào sinh ra tử, địa vị hôm nay tương đối cao, là nhân vật giậm chân một cái mặt đất cũng rung chuyển ba hồi. Tuy rằng lão nhân gia tính tình nghiêm túc, làm việc nề nếp, thái độ làm người cũng trầm tĩnh, nhưng người có lòng nghe thấy danh hiệu quân hàm của lão nhân gia, đều sẽ cung cung kính kính nể chút mặt mũi, ngay cả bà con xa như Quý gia bà cũng hưởng lây chút vinh quang, cậu của Quý Gia Hoành càng từng bước từng bước thăng tới cấp cao trong tổng cục quảng cáo X. Nửa nhờ thực lực nửa nhờ nhân tình, nửa nào chiếm tỷ lệ cao hơn không ai biết rõ, nhưng có tầng tầng quan hệ như vậy, cho dù có người hận Quý Gia Hoành muốn chết, trước khi chưa xảy ra đại loạn đảo chính gì, trong giới giải trí quả thật không ai dám động tới một sợi lông của Quý Gia Hoành. Mặc hắn úp tay làm gió ngửa tay làm mưa tác oai tác quái, cũng chỉ dám giận không dám nói gì, một bên thầm nguyền rủa hắn ra đường giẫm phân chó trời mưa gặp sét đánh qua lộ bị xe tông, một bên hồi hộp lo sợ gia hỏa này một ngày nào đó có biến chất dẫn đến biến lượng, từ tên khốn khiến người sôi máu trở thành đầu sỏ không ác không làm. Bất quá, trên đời này luôn tồn đạo lý vạn vật tương khắc, một vật khắc một vật, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cũng như Điền Trung hiện tại đột nhiên nhắc nhở: “Kỳ thực trước đó nghe cậu nói đến thành phố N, tôi biết ngay cậu chắc chắn sẽ không đi, cái tên Vương Hạo kia không phải đang học đại học ở đó sao.” Quý Gia Hoành run tay: “Vương, Vương Hạo?!” “Còn Vương Hạo nào nữa? Thì là cái thằng hàng xóm hồi nhỏ của cậu đó.” Điền Trung ngạc nhiên, “Ủa, cậu không biết hả? Tôi còn vì cậu, đặc biệt theo sát hướng đi của hắn.” Điền Trung cố ý nhấn mạnh hai chữ “vì cậu”, còn dùng dấu phẩy cường điệu hai chữ này. Chỉ tiếc Quý Gia Hoành lúc này đã thả hồn lên mây, cái gì cũng không nghe thấy. Đối với Quý Gia Hoành mà nói, hai chữ Vương Hạo này, chính là ma chú đòi mạng, đột nhiên nghe đến cái tên này, giống như sét đánh giữa trời quang, tiếp theo là một trận sấm rền, trái tim không hề được báo trước đã bị bổ trúng, “ầm” một tiếng nổ vang. Nghiệt duyên giữa Quý Gia Hoành và Vương Hạo, phải kể từ khi Quý Gia Hoành lên cấp ba. Lúc ấy Quý Gia Hoành được Quý mama và Quý papa sủng đến tận trời, mỗi ngày Quý Gia Hoành ngang dọc trên đường, xưng bá một phương, ngày ngày tụm năm tụm ba với bọn Điền Trung. Cha của Điền Trung là lãnh đạo cấp thành phố, Điền Trung và Quý Gia Hoành hai người một là ruồi nhặng một là trứng ung, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vô cùng hợp cạ. Thảm kịch bắt đầu khi Điền Trung đem đến một cái đĩa đen. Trước tiên Điền Trung bảo mọi người đóng cửa kéo rèm khiến mọi người còn nghĩ hắn chuyện bé xé to, AV thôi mà, đám nhóc hư hỏng này từ hồi cấp hai đã xem hết phim của Asakawa Ran và Ai Iijima (diễn viên AV nổi tiếng của Nhật Bản), còn rất thân thiết với ông chủ tiệm băng đĩa lậu, hầu như dưới giường mỗi đứa đều có một chiếc rương tinh phẩm, đối với quốc túy Nhật Bản phỏng chừng còn rành rọt hơn cả người dân ở xứ sở hoa anh đào này. Kết quả sau khi nhìn thấy hai nam nhân quấn quýt trên giường nguyên đám đều chấn kinh. 50% quần chúng cho rằng hành vi nam nam này quá tà ác quá ghê tởm, 30% quần chúng cười sung sướng, 10% quần chúng nhìn đến hai mắt phát quang, còn 10% quần chúng quan sát phản ứng của người khác. Tổng cộng mười người, hai mắt phát quang chính là Quý Gia Hoành, còn quần chúng quét mắt phiêu tới phiêu lui sau cùng dán trên người Quý Gia Hoành, là Điền Trung. Với người khác mà nói, bộ phim này chẳng qua chỉ là một thứ gì đó mới mẻ, xem qua rồi thì thôi, nhưng Quý Gia Hoành bởi vì vậy mà kết thúc con đường dị tính luyến chỉ quấy rồi nữ sinh, oanh oanh liệt liệt mở ra trang đời mới ăn thông nam nữ. Bất quá cỏ dại không ôn nhu như hoa dại, Quý Gia Hoành trên hành trình ngắt cỏ khó tránh sứt đầu mẻ trán, số lần bị người vây hãm càng đếm càng tăng, cũng may phe Quý Gia Hoành nhân thủ cũng không ít, tuy rằng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng cũng chẳng mấy khi thiệt thòi. Mãi cho đến ngày đó, Quý Gia Hoành gặp phải Vương Hạo.