CHƯƠNG 16 Đèn chân không trên đỉnh đầu đong đưa phát sáng, cửa sổ duy nhất bị tấm rèm dày che khuất, nhìn không ra bên ngoài là ban ngày hay ban đêm. Triệu ca đang khoác lác ngoài phòng cùng đám lâu la, để lại vài gã ngồi dưới đất vừa đánh bài vừa canh chừng Quý Gia Hoành, bên cạnh đặt một chiếc đồng hồ báo thức bằng nhựa dỏm. Đồng hồ báo thức quay lưng về phía Quý Gia Hoành, không nhìn thấy bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể nghe kim giây tích tắc tích tắc chạy, từng tiếng từng tiếng gõ vào ***g ngực Quý Gia Hoành, giống như lá bùa đòi mạng. Quý Gia Hoành nằm trên mặt đất, trong lòng quá khẩn trương thậm chí bắt đầu buồn bực. Vương Hạo tới chưa? Đi đến đâu rồi, có báo cảnh sát không? Một triệu không phải số tiền nhỏ, sinh viên nghèo như hắn liệu có gom đủ không? Có mang tiền tới không? Nếu mang tới đám người đó nhận được rồi liệu có thả mình? Vốn mong thời gian qua nhanh một chút để Vương Hạo chạy đến cứu, nhưng nghĩ kỹ Vương Hạo vốn hay làm khó mình bắt nạt mình, còn tuyên bố chán ghét mình, bỗng nhiên lại sợ Vương Hạo không đến, thời gian tốt hơn hết cứ chạy chậm một chút, sống lâu phút nào hay phút ấy. Nhưng nếu Vương Hạo đã đồng ý trong điện thoại, sẽ không thể không đến, huống hồ lần trước ở thành phố N, hắn cưỡng gian mình, hắn mắc nợ mình. Bất quá nơi này không thể so với thành phố N, địa bàn người khác còn bảo hắn đơn độc đi đến, nếu bọn chúng không buông tha, cả đống người Vương Hạo cũng không thể một mình địch lại. Trăn trở miên man suy nghĩ không biết qua bao lâu, một tên côn đồ đang đánh bài chợt nhìn đồng hồ báo thức “chà” một tiếng, đứng dậy gọi với ra phòng bên: “Triệu ca, đến giờ rồi!” “Đến giờ rồi?” Tiếng cười nói bên kia liền ngưng lại, “Trí Hiền, lôi hắn ra đây.” Quý Gia Hoành trong lòng thất kinh, nhanh vậy sao? Sau đó đã bị kéo sang phòng bên. Phòng bên là phòng khách của căn nhà, cũng không biết đám người kia tìm đâu ra căn nhà cũ thế này, cửa cũng chẳng có, bên ngoài là ban ngày, ánh nắng chiếu trên đống tạp vật phủ một lớp bụi dày bên lò sưởi kiểu cũ, khắp phòng vương vãi những hộp cơm xốp, chỉ có chiếc bàn gỗ và chiếc ghế bên cạnh là có phần sạch sẽ. Triệu ca khoanh tay đứng nhìn hắn, có người hỏi: “Tên kia vẫn chưa đến, làm sao đây?” Triệu ca hai đầu mày dính chặt vào nhau, suy nghĩ một lát, nói: “Chúng ta lăn lộn trên giang hồ, không thể không giữ lời, cứ chặt một cánh tay của hắn trước!” Ngươi lúc này còn so đo cái gì giữ lời hay không a, Quý Gia Hoành nhích người lui vào trong, nhưng tay chân bị trói lết cũng không lết được bao xa, vừa lùi chừng hai bước đã bị người xốc lên. Dây thừng trên tay được cởi, còn chưa kịp thả lỏng, tay trái đã bị quặc sau lưng, tay phải bị kéo duỗi thẳng ra. Người tên Trí Hiền nọ có vẻ là lính mới, rất nghiêm túc, cầm một khúc gỗ to cỡ cánh tay, run run, quờ quạng vài cái trên tay Quý Gia Hoành, còn quay đầu hỏi: “Triệu ca, vậy em hạ thủ nha.” Quý Gia Hoành nước mắt dính nhòe cả kính, liều mạng lắc đầu. Triệu ca thở dài, quay đầu tỏ vẻ không nỡ: “Xử đi.” Khúc gỗ lần này vung cao, mang theo tiếng gió, rít gào giáng xuống. Quý Gia Hoành rụt cổ quay đầu, nhịn không được ré lên: “A!!!!” Có lẽ do hắn kêu quá thảm thiết, khúc gỗ thoáng dừng lại trong không trung. Cũng chính một giây do dự này, ngoài cửa truyền đến thanh âm phẫn nộ: “Dừng tay cho ta!” Đám người đình chỉ động tác, nhìn về phía cửa, Vương Hạo sau lưng đeo ba lô du lịch, đầu đầy mồ hôi đứng dựa bên khung cửa, vừa dùng tay lau mồ hôi vừa cau mày hỏi: “Còn chưa đến giờ, các người muốn làm gì?” Triệu ca quay đầu hỏi đàn em: “Tụi bây không phải nói đến giờ rồi sao?” “Ba rưỡi, đâu có sai.” Người giữ Quý Gia Hoành buông tay, chạy vào phòng cầm đồng hồ báo thức đưa cho Triệu ca xem. Quý Gia Hoành không còn chỗ dựa, chân lại bị trói, mềm nhũn ngã xuống đất, mồ hôi đầy đầu lẫn nước mắt men theo vành tai rơi xuống đất. “Đồng hồ các người chạy sớm!” Vương Hạo nói, “Còn tám phút nữa mới đến giờ, cho dù là ba rưỡi, các người không phải đã nói quá mười phút mới chặt tay sao?” Quý Gia Hoành thoát nạn, lẩy bẩy quỳ dưới đất lặng thầm đổ lệ, chỉ có hít vào không có thở ra. Vương Hạo đi tới, nhấc cánh tay trái của hắn, lắc qua lắc lại, nhấc cánh tay phải, lắc qua lắc lại, cởi trói chân hắn, gõ gõ đầu gối, sau đó xụ mặt thấp giọng mắng: “Có bị gì đâu? Kêu cái rắm!” Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, hiển nhiên tức giận muốn chết. Quý Gia Hoành được hắn đỡ dậy, chân còn đang run, trong lòng lại kỳ lạ thở phào nhẹ nhõm. Được cứu rồi… Triệu ca hỏi: “Có mang tiền đến không?” “Các vị đợi đã,” Vương Hạo nói, “Trước tiên ta phải xem bạn ta có sao không.” Nói xong dìu Quý Gia Hoành nhiễu một vòng nhỏ trong phòng. Quý Gia Hoành bị trói lâu như thế, chân đều tê rần, đi vài bước máu mới lưu thông, từ từ tìm lại tri giác. Đi đến gần cửa, lập tức có hai người đứng chắn trước cửa. Vương Hạo dừng lại, nghiêng người, cười lạnh: “Các người tưởng ta cũng giống như các người không giữ chữ tín sao?” Ta kháo, Quý Gia Hoành khịt mũi nghĩ, tên này đúng là con mẹ nó bảnh quá, ở thành phố B không quen người nào cũng có thể xoay sở ra một triệu. Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng Vương Hạo khe khẽ truyền tới: “Ngươi còn chạy nổi không, một lát nghe ám hiệu của ta, ta tông vào hai tên đứng ở cửa ngươi bỏ chạy, ra cửa quẹo trái sau đó chạy thẳng, ngoài đại lộ có taxi, nghe rõ chưa!” Tuy là hỏi hắn nghe rõ chưa, đối phương cũng không đợi hắn đáp đã quay đầu, tay bắt lấy ba lô du lịch trên vai, ném qua: “Các người xem đi.” Bên kia có người mở ba lô bắt đầu lục lọi, lực chú ý phần đông đều tập trung vào ba lô, Vương Hạo kéo Quý Gia Hoành thong thả đi vài bước ra cửa, hai người đứng ở cửa rất có trách nhiệm xông tới ngăn cản. Đột nhiên người bên kia hô: “Oái, không đúng?” Ánh mắt của đám người đều bị thu hút, ba lô du lịch mở toang, bên trong có tiền, nhưng tuyệt đối không đủ một triệu, cùng lắm chỉ bảy tám chục ngàn. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, cũng chính trong khoảnh khắc ấy, Vương Hạo ập tới phía trước, va vào một người gác cửa, đè người còn lại lên khung cửa, người kia phản ứng cũng nhanh, nắm chặt tay Vương Hạo không buông. Vương Hạo quay đầu hét: “Có cơ hội, mau…” Chữ “chạy” còn chưa bật khỏi miệng, Quý Gia Hoành đã nhanh như chớp lao vút ra ngoài, tốc độ cực nhanh. “Ta thao.” Vương Hạo nhìn theo bóng lưng hắn, nhịn không được thấp giọng mắng một câu.