Một đôi giày cao gót đặt xuống tấm thảm đỏ, cùng lúc đó một bóng người bước ra. Woa! Mỹ nhân mà. Đẹp hoàn mĩ, dáng người cao 1m78, mái tóc óng ả, dài, tung bay trong làn gió “Lên phòng”_nó lạnh lùng thốt lên “Dạ, thưa cô chủ”_Ngay lập tức tiếng Alen vang lên át tiếng của phó giàm đốc “Mời….cô…chủ” “Cô chủ muốn tự lên phòng”_tiếng Alen vang lên “Nhưng ngài Cristina đã nói chúng tôi ra dẫn cô chủ tham quan”_ông giám đốc “Đã nó là sẽ tự đi mà”_sau tiếng nói của Alen, nó đã bước đi, ông giám đốc cũng không muốn trọc giận nó vì biết nó là người khó chịu, nó giám chống lại baba nó mà, ai mà không biết Tiếng giày cao gót vang lên khắp công ty, không ai giám nói nó vì từ trước giờ công ty không cho phép bất cứ nhân viên mang giày cao gót, họ chỉ mang bata hoặc búp bê vì tránh ảnh hưởng tiếng ồn ngoại trừ những nhân vật như đối tác, người mẫu đại diện hoặc khách mời. “Chủ tịch.đây là những công việc của chiều hôm nay”_thư kí “Hủy hết đi” Rầm, cánh cửa đóng lại “Cô chủ đã hứa với anh San là sẽ làm mà”_Alen “Đúng” “Chủ tịch à đây đều là những tài liệu càn phải xử lí trong ngày hôm nay hết”_Thư kí đi vô “Hủy”_nó hét lên “Nhưng..”_thư kí ấp úng “Cứ để đó đi tôi sẽ giải quyết dùng chủ tịch”_Alen nói “Anh là ai”_thư kí nghi ngờ ‘‘trợ lí’’_Alen lạnh lùng vang lên « Vậy tôi để đây » Nó mặc kệ Alen giúp nó xử lí mà không thèm cảm ơn một tiếng.