Kiều Mục rất săn sóc chọn một buổi sáng không có người để đi cọ uống. Chu Hâm mặt không biểu tình chùi lau chai rượu trong tay, Kiều Mục một bản mặt không thể nào thích được đang uống nước trái cây, bình thường hắn cũng không muốn uống rượu, mà nước trái cây ở chỗ Chu Hâm đều là chuẩn bị cho hắn. Kiều Mục nhấc mắt lên, nhìn Chu Hâm nói: “Tam Kim à… tao có chuyện này muốn hỏi mày…” Hắn rối rắm, mở miệng nói; “Nếu như bạn tốt của mày là gay…” Bốn chữ làm sao bây giờ còn chưa nói xong, thì khuôn mặt quan tài của Chu Hâm đã cắt đứt hắn. “Mày rốt cuộc phát hiện Lộ Vọng Xuyên thích mày rồi hả?” “PHỐC —— “ Mắt Kiều Mục nhìn nước trái cây trên sàn, ngẩng đầu nhìn Chu Hâm. “…” Tại sao mày lại biết?! * Sau khi chỉ huy Kiều Mục lau sàn xong, Chu Hâm châm điếu thuốc, ở trong bầu không khí lượn lờ khói thuốc đầy tính văn nghệ nói: “Người nào mắt không bị mù cũng nhìn ra được.” “…” Kiều Mục suy nghĩ, nói: “Không phải, sao tao lại không phát hiện chứ…” Hiện tại cũng có thể thấy được, so với chuyện bạn tốt thầm mến, hắn càng để ý hơn là   —— vì sao hắn lại không phát hiện. Kiều mục vẫn luôn khá tự tin về khả năng quan sát của mình, hắn ở tiểu học đã có thể thông qua thần thái quần áo của chủ nhiệm lớp mà suy đoán tối hôm qua ông đáp tuyến xe số mấy đi đâu làm gì, sao tới chuyện Lộ Vọng Xuyên thầm mến chính mình cũng không phát hiện được.