Hôm sau trời vừa hửng sáng, mẹ Diệp đã đến gõ cửa, xách hai anh chàng còn đang nhập nhèm ra khỏi giường. Sau đó là chuỗi hành động đánh răng rửa mặt ăn sáng đắp mặt nạ, Diệp Luân nhiều lần muốn ngáp nhưng cố nhịn, ngơ ngác đến mức nhịn cho nước mắt rưng rưng rồi lăn xuống trông đáng thương vô cùng. Mẹ Diệp không xiêu lòng trước trò này, còn vỗ mông cậu chê: “Thanh niên trai tráng, lên tinh thần chút đi!” Diệp Luân cầm chén cháo như bé con, kiệt sức đáp: “Ồ.” Kình Phong bên cạnh vẫn giữ bình tĩnh, thật ra đã nhịn cười sắp nứt cơ mặt. Một bữa sáng gà bay chó sủa, đến khi ra cửa đã là nửa giờ sau. Mẹ Diệp lái xe chở hai chàng trai đến phòng làm việc ở khu phố bên cạnh, đường đi thông thoáng. Buổi sáng cuối tuần, ai ngủ nướng được sẽ không bao giờ dậy sớm, thế nên xe cộ ngoài phố lác đác, khu thương mại ngày thường ồn ã tiếng người bấy giờ đều chưa mở cửa kinh doanh, trông vắng vẻ hiếm thấy. Có người nhàn rỗi, tất nhiên cũng có người bận rộn, lúc ba người họ đến Phong Luân thì chưa tới chín giờ, nhưng bên trong công ty đã người qua kẻ lại, náo nhiệt vô cùng. Mỗi khu vực đều có nhân viên đang làm việc, họ tràn đầy năng lượng, tiếng cười không dứt, trông chẳng hề mệt mỏi khi phải tăng ca. Là buổi chụp ảnh cho tạp chí tuyên truyền cuối năm, có thể thấy công việc hôm nay cực kỳ quan trọng, người phụ trách các bộ phận đã lên kế hoạch và chuẩn bị chu đáo mọi công đoạn, chỉ chờ các người mẫu đến đông đủ là lập tức bắt tay vào làm ngay. Cả một quyển album tuyên truyền tất nhiên sẽ không chỉ cần mỗi hai người mẫu, Kình Phong liếc mắt ước tính, chỉ số lượng chờ ở sảnh thôi thì đã có tận mười chàng trai cô gái sở hữu vóc dáng nóng bỏng, ngoại hình xuất sắc, bản thân anh đứng lẫn trong mấy người đẹp bắt mắt như thế, tự dưng trông có vẻ lạc loài quá. Mẹ Diệp thấy anh lúng túng cũng không nói gì, chỉ vỗ vai an ủi rồi dẫn anh vào phòng trang điểm. Giống với lần trước, trang điểm và tạo hình gộp vào cùng một bước. Qua ba tháng nuôi thả, tóc của Kình Phong dài cực nhanh, bấy giờ lại hóa thành cái tổ chim bù xù nữa rồi. Nhà tạo mẫu vừa nhìn đã lắc đầu nguầy nguậy, lấy kéo và tông đơ ra. Dường như họ rất nhiệt tình với việc cạo thật ngắn tóc của Kình Phong, khiến khí chất vốn sắc bén của anh trở nên nam tính hơn nữa. Diệp Luân thì ngồi ở vị trí trang điểm bên cạnh. Tóc của cậu bồng bềnh và khá mềm, cũng không quá ngắn, chỉ cần tỉa lại một ít hai bên là được, sau đó xịt một ít keo giữ nếp để định hình kiểu tóc là xong. Phần mái thưa thớt rũ xuống ngang với lông mày khiến đôi mắt thêm sáng ngời, dáng vẻ càng ngoan ngoãn thanh tú hơn. Không biết người ngoài thấy sao, nhưng Kình Phong cực kỳ hài lòng, Tiểu Diệp Tử như thế khiến người ta yêu thương, rất muốn hôn cậu. … Chọn kiểu tóc xong thì đến bước trang điểm, bất kể đã từng làm bao nhiêu lần, Kình Phong đều chẳng tài nào quen với việc bôi son trét phấn lên mặt. May mà thông thường lớp trang điểm của con trai đều đơn giản hơn con gái, ngoài mấy lớp dưỡng ẩm, che khuyết điểm cơ bản nhất thì hiếm khi thêm gì quá đáng. Nhưng vì hiệu quả ảnh chụp nên thợ trang điểm sẽ chỉnh sửa lại lông mày cho hai người, đánh thêm ít phấn để ngũ quan trở nên góc cạnh hơn, cố gắng khiến khuôn mặt của sinh viên Thể thao trông càng thêm sắc bén, còn thiếu niên xinh đẹp thì nhu hòa và trẻ trung. Tóm lại, sau một lượt sửa soạn, cả hai đều gần như trở thành một người khác. Thảo nào bảo “make up” đứng đầu các kiểu làm phép của châu Á, tài năng thay mặt như vậy quả thật khiến người ta cảm thán không thôi, mẹ Diệp nhìn hai chàng trai khí chất khác nhau, ngoại hình càng thêm xuất sắc mà trong lòng trầm trồ mãi: Thanh xuân tốt đẹp thật. Ai có kinh nghiệm đều biết, việc xác nhận tạo hình là công đoạn mất thời gian và sức lực nhất, một khi làm xong, những lưu trình kế tiếp đều sẽ trở nên nhẹ nhàng và thuận lợi nhiều. Nửa giờ sau, hai người đi thẳng ra phòng trang điểm, được trợ lý Amy của mẹ Diệp dẫn vào khu vực bên cạnh để thay đồ. Cô gái tóc ngắn vừa gặp đã nhiệt tình huýt gió với Kình Phong: “Chàng đẹp trai, gặp nhau nữa rồi!” Thật ra Kình Phong đã không còn nhớ lắm chị gái này là ai, nhưng vì lễ phép, anh vẫn gật đầu đáp: “Chào chị.” Amy cũng chẳng để bụng, cô cười tít mắt: “Vẫn ngầu như vậy nhỉ!” Ba người vừa tán gẫu vừa rẽ vào phòng thử đồ, Kình Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ cởi truồng, lúc được nhét bộ đồ thoải mái vào khuỷu tay thì sửng sốt. Anh liếc nhìn Diệp Luân, hé môi như có lời muốn nói, cuối cùng vẫn thông minh chọn cách giả ngốc. Im lặng mặc áo thun và áo khoác vào, không hề nhắc đến việc phải “lõa thể”. Nhỡ người ta quên mất thì sao? Kình Phong nghĩ bụng, cớ gì mình phải chủ động nhắc chứ. … Chờ sau khi đã phối xong đồ từ đầu xuống chân, từ nón đến tất giày, hai chàng người mẫu lại theo Amy vào khu quay chụp số ba, nhiếp ảnh gia chính phụ trách lần này đang ở đó cùng trợ lý. Vừa rẽ vào hành lang, mới nhìn thấy một chiếc quần túm cổ chân màu lam phối với đôi giày lười đỏ bảnh bao, Diệp Luân đã lập tức hô to: “Anh Khôn!” Người đàn ông đang ngồi xếp bằng trên thảm thử máy ảnh nghe tiếng, lập tức quay đầu lại, vẫy tay thật nhiệt tình: “Tiểu Diệp Tử!” Nghe xưng hô thân thiết này là biết ngay quan hệ giữa hai người không xa lạ gì. Quả thật như thế. “Anh Khôn” tên đầy đủ là Phùng Khôn, là trưởng nhóm trong đội nhiếp ảnh gia. Còn trẻ tuổi, chỉ mới trạc ba mươi thôi, thuộc loại chẳng cần quá mức nỗ lực mà toàn dựa vào tài năng để kiếm cơm. Cực kỳ nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh của thành phố nhưng lại khá khiêm tốn, ngày thường cũng mở lớp đào tạo đàn em, dốc túi truyền dạy tất cả kỹ thuật, chẳng bao giờ giấu riêng, thế nên danh tiếng cũng cực tốt. Nhưng đường não của mấy người làm nghệ thuật thường rất quái lạ, đều có một số đặc điểm khác biệt, Phùng Khôn cũng không ngoại lệ, ví dụ như tính hướng của anh ta luôn đứng đầu trong “bảy câu hỏi không lời giải đáp ở Phong Luân”. Và một điều nữa đó là tính cách anh ta cực kỳ tùy ý, gọi mẹ Diệp là “chị”, lại gọi Diệp Luân là “em”, làm việc toàn dựa vào ý thích, rất dễ bị người khác bàn tán, nhưng dù thế anh vẫn giữ thói thích thì làm, chẳng hề để tâm đến những chuyện này. Tóm lại là một người rất dễ tiếp xúc nhưng khá khó hiểu. Song, Diệp Luân chơi với anh từ nhỏ đến lớn, hai người nói gà nói vịt với nhau nhiều năm rồi, cũng quá quen với tính cách đối phương, ngược lại còn có rất nhiều đề tài chung để tán dốc. Gặp mặt thì làm “cái ôm yêu thương”, sau đó tán gẫu vài câu, Phùng Khôn bèn xua tay đuổi người, tiếp tục dẫn theo đệ tử mình sắp xếp phông nền, người khác thì sang một bên chuẩn bị bước cuối cùng. Diệp Luân rảnh rỗi, bấy giờ mới chú ý đến hai cô gái lạ mặt đang đứng bên rìa: vóc dáng cao ráo, ít nhất cũng khoảng một mét bảy, mặc bộ đồ màu đen phong cách gothic phối với đôi bốt cao, trang điểm đậm, khí chất khá nữ vương; người kia thì thục nữ hơn nhiều, chiếc đầm liền ren màu sáng nhạt phối với áo khoác măng tô kaki dài, bấy giờ đang cầm một ly thức uống nóng hà hơi. Nhìn cách ăn mặc, khí chất, thần thái, chẳng có điểm nào giống với từ “người mẫu” cả, chắc không phải đến chụp ảnh nhỉ. Diệp Luân càng nhìn càng tò mò, bèn nâng tay huých nhẹ Amy: “Chị này, hai người kia là ai vậy, mới đến ạ?” Amy nhìn sang, lắc đầu đáp: “Tất nhiên không phải rồi, họ là hội viên của câu lạc bộ xe sang gì đó đấy, nghe nói hôm nay có hoạt động nên cố ý đến đây để khảo sát.” Thảo nào… Diệp Luân vỡ lẽ, từ trên xuống dưới của hai cô nàng này đều toát ra khí chất “trắng giàu đẹp”, nhìn sao cũng không giống người thường. Nhưng việc khách hàng đến hiện trường trước để khảo sát cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến quá trình chụp ảnh, không tiết lộ cơ mật, thì thường phòng làm việc cũng tỏ thái độ rất chào đón. Diệp Luân không lấy làm lạ, cũng chẳng để ý đến hai người nọ, đúng lúc này anh Khôn đang chuẩn bị để bắt đầu, cậu bèn quay đầu gọi cộng sự của mình cùng đi vào trong chỗ dựng phông nền. Vừa đứng trước ống kính, Kình Phong cứ luôn có cảm giác bị lộ quá mức, cảm giác như linh hồn cũng muốn bay ra ngoài. Toàn thân cứng còng như hình nộm, nhiếp ảnh gia yêu cầu thế nào thì anh làm y hệt vậy, dáng vẻ nghe răm rắp không thêm bất kỳ kiểu dáng dư thừa tự do phát huy nào khác. Loại “luống cuống” này kéo dài ít nhất mười lăm phút mới dần được cải thiện sau khi đã quen. Điều duy nhất may mắn là so với lần solo trước, lúc này anh không chiến đấu một mình nữa, Diệp Luân tham gia khiến mọi thứ không còn cứng nhắc. Cậu biết dùng động tác, biểu cảm thậm chí là ánh mắt để dẫn dắt, chủ động tạo ra những xung đột mâu thuẫn, cứ như một sắc màu tươi tắn được đột ngột tô điểm vào hình ảnh trắng đen, khiến mọi động tác đều trở nên linh hoạt đầy sức sống. Cảm giác ống kính xuất sắc là liều thuốc thúc đẩy “hiệu suất”, ngón tay nhấn nút chụp của Phùng Khôn chẳng lúc nào dừng, đưa ra ý kiến: “Nếu cậu không biết tạo dáng thế nào thì cứ nhìn vào mặt Tiểu Diệp ấy.” Kình Phong nghe thế như bừng tỉnh. Kể từ sau câu nói này, ánh mắt anh không mơ màng nữa mà đã có tiêu điểm. Thay liên tiếp nhiều loại trang phục với phong cách khác nhau, từ loại thoải mái ở nhà đến kiểu cung điện châu Âu rồi sang đồ cao bồi; sau đó còn di chuyển sang những bức tường phông nền với những chủ đề đa dạng, từ công viên cho đến tiệm cà phê rồi sang lớp học, dù không tinh ý thì Diệp Luân cũng nhận ra có điểm kỳ lạ, cái này đâu giống chỉ chụp hai tấm ảnh bìa “thôi” đâu, mấy tấm ảnh trong máy đủ để ra tám quyển sách ảnh luôn đấy. Tuy con trai thay đồ nhanh hơn con gái, không cần lần nào cũng đổi tạo hình khác biệt, nhưng thay liên tiếp vài bộ cũng mất khá lớn thể lực và tinh lực chứ, dù còn trẻ chăng nữa cũng chẳng chịu nổi. Vội lùa vài đũa cơm trưa, Tiểu Diệp Tử nhận ra mình bị cấp trên “lừa gạt” bèn bước đi hùng hổ tìm mẹ mình tính sổ. Đẩy cửa văn phòng, tình cờ thấy mẹ Diệp đang ngồi trước máy tính sửa ảnh, nghe tiếng bước chân cũng chẳng ngẩng đầu: “Chuyện gì vậy?” Diệp Luân giận dữ nhăn khuôn mặt đang phồng mang trợn má, “phun miểng” kể hết một lượt những bất công mà mình gặp phải. Mẹ Diệp dựng tai lên nghe xong, “ồ” một tiếng chẳng mấy quan  tâm: “Chuyện này thôi à.” Tiểu Diệp Tử cảm thấy trời sắp sập rồi, ấm ức đến mức nước mắt cũng muốn rơi xuống luôn, trong mắt bà Diệp thì đây chẳng qua là chuyện nhỏ nhặt thôi. Thậm chí bà còn chẳng ngừng công việc trên tay, vừa thao tác chuột vừa nói với con trai mình: Chụp thêm mấy bộ ảnh là do mẹ sắp xếp, Phùng Khôn và Amy chỉ nghe lệnh làm việc thôi chứ không cố ý bắt nạt các con, huống chi đây có phải bắt nạt đâu? Khoan nói đến nghề người mẫu, dù là tình nhân chụp ảnh cưới thì cũng phải chụp từ bảy giờ sáng đến bảy giờ tối kia kìa, cũng không ít người phải chụp liên tiếp ba ngày, bây giờ mới một buổi mà đã than mệt, con mười tám tuổi hay tám mươi tuổi hả? Diệp Luân cạn lời, bị mẹ mình mắng cho chẳng ngẩng đầu lên nổi, càng không dám cãi lại, chỉ đành hậm hực khụt khịt mũi. Mẹ Diệp nói tiếp: Con biết khoảng thời gian đẹp nhất của một người là ở độ tuổi nào không? Mười lăm đến hai mươi lăm tuổi. Trước mười lăm tuổi chưa dứt sữa, độ tuổi nổi loạn gặp trúng tuổi thanh xuân, mơn mởn chẳng sợ gì; còn sau hai mươi lăm tuổi thì sao? Sự trao đổi chất chậm lại, chức năng cơ thể dần thoái hóa, nếp nhăn dần xuất hiện, nên “lão hóa” không xảy ra vào tuổi bốn mươi mà từ hai mươi lăm tuổi nó đã bắt đầu rồi. Đời người có nhiều đợt mười năm lắm, đây cũng chẳng hiếm hoi gì, nhưng tuổi trẻ thì chỉ được một lần thôi, qua là qua, có bổ sung bao nhiêu hyaluronic acid[2] thì cũng chẳng có ích gì nhiều, người ta nhìn vào đuôi mắt và thể trạng là biết ngay con đã ăn cơm bao nhiêu năm rồi. [2] Hyaluronic acid: có tác dụng dưỡng ẩm da, chống lão hóa, giảm khô mắt và cải thiện thị lực, cải thiện mật độ xương và giảm đau xương khớp, được sử dụng trong rất nhiều dòng mỹ phẩm dưỡng da. Nên bà đây muốn nhân lúc con còn trẻ đẹp có vốn liếng, chụp thêm vài bộ ảnh thì sao? Con tưởng con có nhiều cơ hội được chụp cùng Tiểu Phong à? Sao mẹ lại sinh ra đứa con khờ như con chứ, chẳng biết suy nghĩ sâu xa hơn chút nào, con không muốn nhân cơ hội này, có đạo cụ có phông nền có nhiếp ảnh gia để chơi cho thỏa thích, chụp cho đủ vốn để làm kỷ niệm sau này sao, còn chạy đến đây than vãn nữa? Nhóc thối con mấy ngày không ăn dép nên ngứa da rồi phải không? … Với cái miệng của mẹ Diệp có thể tham gia mấy talk show luôn rồi, suốt quá trình đều có luận điểm dẫn chứng cụ thể, nghe có lý đến mức người ta chỉ ước sao được quỳ xuống hát vang vài ca “Chinh phục”. Dù từ nhỏ đến lớn Diệp Luân đã bị mắng vô số lần, lẽ ra phải nhàm tai không thấm thía được nữa, nhưng hôm nay bị một tràng dạy bảo như thế, cậu vẫn có xúc động muốn khóc thét. Mình ngốc thế sao, Tiểu Diệp Tử thút thít nghĩ, cứ phải chạy đến trước mặt mẹ la làng la xóm lên, giờ thì hay rồi, lại chịu thêm đòn sát thương bạo kích mười nghìn máu, tim cũng vỡ vụn luôn… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là gừng càng già càng cay, lời mẹ Diệp nói thô đấy nhưng không tục, cực kỳ hợp lý. Nên dù “trái tim vụn vỡ” rồi, nhưng Diệp Luân đã bị thuyết phục hoàn toàn, không dám hó hé thêm nửa câu nhảm nhí nữa, cậu xoay người quắp đuôi bỏ chạy, về tiếp tục chụp ảnh.