Nếu không vì tiếng thông báo trên tàu điện ngầm đột ngột vang lên báo rằng đã đến trung tâm thành phố, rồi Kình Phong vội dắt tay người kia chạy ra ngoài sau khi sửng sốt, thì có lẽ Diệp Luân sẽ nhảy dựng lên đánh người mất.
Sau đó bị mấy nhân viên tan làm chen chúc nên không tìm được dịp để nói. Rồi lại có mấy việc khác quấy rầy, chuyện này tạm thời chấm dứt.
Ra khỏi trạm, Diệp Luân dẫn Kình Phong đi dọc theo con phố khoảng mười phút, rẽ vào tiểu khu trông như mới xây bên cạnh. Trong sân tấp nập người qua lại, thỉnh thoảng còn nhìn thấy mấy bé chó hình thể to lớn thuộc những giống khác nhau, bị buộc dây dắt trông rất ngoan, khiến người ta chỉ muốn sờ đầu.
Theo Diệp Luân kể, hồi nhỏ cậu ở tòa nhà trong quân khu, lên cấp ba học gần đây nên mới chuyển sang ở trong khu nhà học sinh. Ngày thường chỉ có cậu và mẹ ở, bố được nghỉ sẽ về.
Kình Phong nhìn quanh, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vào thang máy lên tầng tám, Diệp Luân vừa gõ vài cái, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong. Mẹ Diệp đang mặc tạp dề, cười tít mắt chờ ngoài cửa, chẳng thèm nhìn con trai đang đứng trước mặt đã nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Phong, lâu quá không gặp, chào mừng đến nhà dì chơi.”
Dù đã nói trước nhưng mấy chuyện như gặp phụ huynh, dù là người trầm tính như Kình Phong cũng thấy lo lắng. Anh ưỡn thẳng lưng, suýt đã cúi gập người chín mươi độ, ngại ngùng rằng: “Chào dì ạ, quấy rầy dì quá.”
Mẹ Diệp vui vẻ xua tay: “Đừng căng thẳng, cứ xem như ở nhà là được. Nào mau vào trong đi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Diệp Luân cũng đứng cạnh cười, vươn tay vỗ sau lưng đẩy người vào trong: “Này, cậu có lộc ăn đấy, nếm thử tay nghề của mẹ tôi xem.”
Đây là một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, diện tích nhà khoảng chín mươi mét vuông, được trang hoàng theo phong cách phương Tây, chăm chút tỉ mỉ và sang trọng, được quét dọn sạch sẽ sáng bóng, có lẽ là thành quả của mẹ Diệp.
Đưa hành lý vào phòng ngủ cho khách, rửa tay xong bèn vào phòng ăn. Trên bàn được bày bảy, tám món ăn nhiều màu sắc, chay mặn có đủ, hương thơm nức mũi khiến bụng của hai chàng trai kêu to.
Để tiện cho việc quay chụp vào hôm sau, mẹ Diệp đã cố ý bảo Diệp Luân mời Kình Phong đến nhà chơi, sau đó nghỉ ngơi một đêm. Thế là hai người vừa tan học đã hối hả chạy vào trong thành phố, lúc này đói đến mức có thể ăn luôn nửa con trâu.
Bèn nhanh chóng dùng cơm.
Thức ăn gia đình bày đầy bàn, không chuyên nghiệp và đẹp mắt như những món ngoài nhà hàng, nhưng được ở chỗ ấm áp và tươi ngon, đối với mấy bạn sinh viên thường xuyên vào căn tin thì đã đây đã là một bữa cực kỳ thịnh soạn rồi.
Ăn cơm xong uống trà, trò chuyện thêm vài câu, bấy giờ cũng chẳng còn sớm. Mẹ Diệp biết có mình ở đây, mấy chàng trai trẻ sẽ không thoải mái, bèn căn dặn họ nghỉ ngơi sớm, sau đó xoay người về phòng mình.
Diệp Luân ngả ra ghế, sờ cái bụng đã phồng lên, hỏi: “Buồn ngủ không?”
Ăn cơm xong tinh thần thoải mái, Kình Phong suy nghĩ một lúc vẫn quyết định: “Tắm trước đã.” Tắm xong tỉnh táo hơn một chút, còn có thể chơi thêm vài ván game.
Là phần thưởng đậu đại học hàng đầu, nhà Diệp Luân có một bộ máy chơi game Microsoft Xbox One, giá thị trường hơn bốn nghìn, nghe nói chơi cực sướng tay, hiệu quả hình ảnh cũng cực chất.
Cục cưng Chu khen ngợi không dứt miệng về bộ máy chơi game này, chỉ ước được lén chuyển nó đến ký túc xá chơi ngày chơi đêm, khiến Kình Phong dần dà cũng nảy lòng hiếu kỳ. Nhưng sau khi chơi vài lần làm quen rồi, anh đã hoàn toàn trở thành “nhóm vượt ải rồi thôi” trong truyền thuyết: nhìn cũng được, nhưng không ham lắm.
Những ngọn đèn khác trong phòng đều bị tắt hết, chỉ để lại một ngọn đèn treo nghệ thuật ở góc phòng khách. Hai người ngồi xếp bằng trên thảm trước màn hình ti vi, toàn thân đắm chìm dưới ánh sáng từ màn ảnh game hắt ra.
Trong nhà mở hệ thống điều hòa, nhiệt độ vừa phải, Kình Phong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và quần rộng thoải mái, toàn thân đầy hơi ấm nóng. Tư thế của anh khá thả lỏng, cánh tay đặt trên sofa sau lưng, lòng bàn tay hướng lên, hai mắt híp lại nhìn màn hình.
Trông có vẻ không mấy hứng thú, nhưng nét mặt lại chăm chú cho người khác biết rằng anh quá lắm là không đủ nhiệt tình thôi chứ vẫn có hứng thú. Có lẽ đây là bệnh chung của sinh viên Thể thao, so với việc chơi game, họ thích ra sân bóng đổ mồ hôi hơn, dù không ai chơi cùng cũng chẳng sao, chạy mười vòng cũng thú vị mà.
Thế nên cơ băp săn chắc xinh đẹp này, mấy anh chàng chỉ biết rú rú trong nhà ngưỡng mộ thế nào cũng chẳng có được đâu.
Đôi khi Diệp Luân nghĩ, có lẽ đây chính là ranh giới không thể vượt qua giữa “công tử bột” và “chàng trai rắn rỏi”.
Kình Phong là người ít nói, hiếm khi chủ động bắt chuyện, trong quá trình chơi game cũng đa số là Diệp Luân nói. Đến những ải sau ngày càng khó, trong phòng khách càng ít có tiếng người vang lên mà chỉ còn hiệu ứng âm thanh chân thật.
Tiểu Diệp Tử tập trung tinh thần, cực kỳ chăm chú, đã lâu không chú ý đến vị khách bên cạnh. Đến khi cuối cùng cậu cũng qua ải, quay đầu muốn tìm người khen ngợi tốc độ tay của mình, bấy giờ mới nhận ra ai kia đã dựa lên sofa không động đậy.
“Ồn ào như vậy cũng ngủ được à.” Diệp Luân buông tay cầm chơi game, khẽ giọng thì thầm: “Dạo này mệt lắm sao?”
Kình Phong chẳng hề động đậy, tất nhiên không ai trả lời cậu.
Màn ảnh ti vi vẫn dừng ở giao diện vượt ải thành công, xung quanh tối đen khiến ánh sáng trở nên u ám hơn. Diệp Luân im lặng đánh giá anh, có một phát hiện nhỏ mà trước đây không để ý đến:
Ngày thường luôn bị dáng vẻ chững chạc của đối phương che đi, nhưng thực ra Kình Phong chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc vừa thành niên mà thôi.
Anh có làn da săn chắc giàu tính đàn hồi, ngũ quan ôn hòa toát ra nét trẻ trung chưa trải đời, sức sống tràn trề ấy khiến người khác yêu thích, ngưỡng mộ, và rung động.
Cơ thể cường tráng chắc nịch lộ rõ dưới ánh đèn u ám. Lần đầu tiên Diệp Luân chú ý đến hầu kết đang nhô cao một cách sừng sững của anh, chú ý đến xương quai xanh thẳng, đến bờ vai với cơ bắp săn chắc đang lặng lẽ tuyên bố sức mạnh đầy chinh phục ẩn bên trong nó.
Cậu đã gặp Kình Phong vào độ tuổi đẹp nhất của anh, bị thu hút bởi sức quyến rũ ấy, cũng đố kỵ rằng mình không thể xuất sắc được như vậy.
Diệp Luân không biết vì sao mình lại thở dài thườn thượt, chỉ là tâm trạng cậu bây giờ phức tạp khó nói nên lời, tựa như nếu không làm chút hành động kỳ lạ phá vỡ gì đó thì sẽ rất khó bình lặng lại cảm xúc.
Bài nhạc kết thúc vang lên từ trong loa, thiếu niên trên thảm trước ánh sáng màn hình chợt ngồi quỳ lên. Một tay chống nhẹ lên sofa, cơ thể chậm rãi kề sát, khẽ khàng che đi ánh sáng, ngày càng gần, gần hơn…
Đến khi hô hấp giao hòa…
Ngay khoảnh khắc gần sát thế này, đôi mắt vốn đang nhắm chợt mở ra nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt. Không chút biểu cảm, cũng chẳng hề kinh ngạc và bất ngờ.
Chỉ hỏi một cách hiếu kỳ dù đã biết rõ: “Cậu muốn làm gì?”
Mắt Kình Phong rất tỉnh táo, khiến người ta không rõ rốt cuộc anh đã từng ngủ hay chỉ vờ ngủ.
Bên kia làm việc xấu bị bắt quả tang, nhưng Diệp Luân lại không sợ, cũng không né tránh, cậu chớp mắt hỏi lại: “Rốt cuộc cậu có ngủ không vậy?”
Bé sói con không thèm trả lời thẳng đâu. Anh chỉ cười tối nghĩa, nhìn Tiểu Diệp Tử rồi lại liếc sang đầu bút lông đã sắp chạm lên lông mày mình, ung dung rằng: “Người anh em, sát khí nặng quá rồi đấy.”
Dù có ngủ thật thì cũng bị dọa cho tỉnh.
“Vậy à…” Diệp Luân nhún vai, ngượng ngùng thu tay về, trách mình không giấu tốt, dáng vẻ vô cùng tiếc nuối.
Sinh viên Thể thao lười đứng lên, chỉ hỏi cậu: “Cậu muốn vẽ gì lên mặt tôi?”
“Không có gì.” Diệp Luân bĩu môi: “Còn chưa kịp đặt bút xuống.”
Thấy dáng vẻ ủ rũ như không được ăn kẹo của cậu, cả Kình Phong cũng không kìm lòng được. Nhóc này càng ngày càng biết giả vờ đáng thương, vậy mà mình lại cứ thích dáng vẻ này của cậu mới đau.
Anh nghĩ một lúc: “Vầy đi, cậu gọi “anh”, tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội.”
Đôi tai của bé thỏ Diệp dựng thẳng lên, hai mắt sáng ngời, há mồm nói ngay: “Anh Phong…”
Cậu gọi sảng khoái như thế khiến người ta có cảm giác như đánh vào bông gòn, vừa không có sức lại có chỗ nào đó không đúng.
Kình Phong nhíu mày không hài lòng, bèn trêu tiếp: “Gọi chủ nhân.”
Diệp Luân rối rắm.
Tuy hơi thiệt thòi, nhưng vì phúc lợi nên đành nhịn xuống gọi lại: “Chủ nhân.”
“Ngoan.” Kình Phong sướng đến mức toàn thân tê dại, nhưng vẫn vờ gật đầu một cách điềm nhiên: “Gọi thêm tiếng daddy nào.”
Diệp Luân: … Mẹ nó cậu có thôi ngay không!
Thế là nhảy dựng lên túm gối đánh người: “Daddy cái đầu ấy, có tin cậu đây tiêu diệt cậu bất cứ lúc nào không!”
“Ha ha ha…” Kình Phong không nhịn được nữa, vừa cười vừa né sang bên cạnh, nâng tay ngăn cản chiếc gối. Dù bị đánh nhưng trông tâm trạng vẫn rất tốt: “Được rồi được rồi, tôi cho cậu vẽ, nào nào.”
Diệp Luân thở hổn hển thu tay về, ôm gối vào lòng, sau đó cầm chiếc bút lông vạn ác, nghĩ bụng lần này ông phải chơi lớn đây! Lớn bằng cái mặt! Cho cậu không còn mặt mũi gặp ai nữa, hừ!
Vừa nghĩ vừa xông qua một cách dung hãn để bắt tay vào làm, nào ngờ khuôn mặt điển trai nọ chợt rụt về sau, Tiểu Diệp Tử tức thì không vui: “Sao, nói không giữ lời à?”
“Không có.” Kình Phong nghiêm túc: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu, bút lông dầu khó rửa lắm, mà ngày mai chúng ta còn phải chụp ảnh.”
Diệp Luân khựng người, trái tim như rơi xuống vực.
Móa, sao quên vụ này nữa.
Đúng là không được, ngày mai phải làm thêm cho mẹ Diệp, cậu là con trai bà, đâu thể đi phá hỏng việc của mẹ mình chứ. Nếu Kình Phong mang gương mặt hài hước bị vẽ lung tung vào phòng làm việc, chắc chắn bà sẽ tức giận, còn mình cũng sẽ bị khấu trừ ba năm tiền tiêu vặt, nghĩ thôi đã muốn khóc rồi đó (ó﹏ò)
Nhưng con vịt đã được nấu sẵn bưng lên trước mặt, chẳng lẽ còn để nó bay đi sao?
Tiểu Diệp Tử nhíu mày không vui, phiền muộn đến muốn rụng tóc.
Đặc biệt là Kình Phong còn dùng tư thế thắng lợi, chuyện không liên quan đến mình mà bóc vài quả hạt dẻ trên bàn ăn, khiến Diệp Luân càng không nhịn nổi.
Cái tên này đáng ghét quá!
Muốn bóp bể trứng của cậu ta!
…
“Trên mặt không được, vậy tôi vẽ chỗ khác thôi.” Im lặng hồi lâu, cậu chủ Diệp vẫn không chịu bỏ cuộc, bèn nói.
Kình Phong điềm nhiên cắn hạt dẻ, dùng ánh mắt hỏi: Chỗ nào?
Diệp Luân im lặng một lúc.
Ánh mắt tìm tòi của cậu lướt qua má, đi xuống cơ bụng có múi rõ ràng, rơi lên phần eo bị che bởi chiếc quần dài:
“Chỗ bên hông dưới.”
Cảnh quay chụp ngày mai không liên quan đến eo, nếu đã là ảnh bìa thì phải tỉ mỉ và tốt nhất, nửa lộ thôi, chắc chắn không thể hở hang quá.
Nên không vẽ mặt được, không vẽ ngực được, xương bả vai cũng không vẽ được… trên mông không thành vấn đề đâu nhỉ. Phần hông và mông lớn như thế, quá lắm thì vẽ xuống chút nữa, thế thì kéo quần lên là che được thôi.
Diệp Luân muốn bật ngón cái khen ngợi sự thông minh của mình.
Nhưng sau đó lại lo Kình Phong không đồng ý, nơi riêng tư như phần bụng dưới, chắc anh sẽ liều chết phòng thủ nhỉ?
Nhưng bất ngờ là sinh viên Thể thao đã quen lộ da thịt rồi, gần như không cố kỵ gì nhiều. Nghe thế chỉ nhướng mày với vẻ kỳ lạ, suy nghĩ vài giây thì gật đầu vô cùng dứt khoát: “Được.”
Diệp Luân mừng rỡ, nhịn không được muốn thử: “Vậy cậu cởi quần ra đi.”
Lần này Kình Phong lại không nghe lệnh. Vẫn dựa vào sofa một cách biếng nhác, anh hơi nhướng mắt, khẽ giọng rằng: “Cậu tự cởi đi.”
Tiểu Diệp Tử sửng sốt.
Cậu hiếm khi thấy Kình Phong nói chuyện với ngữ điệu này, không hung dữ, lại mang đến cho người ta cảm giác bị chèn ép đầy cám dỗ, trông càng khí chất hơn nữa.
Điều này khiến phản ứng của cậu chậm đi, vẻ mặt ngơ ngác: “Cái… gì?”
“Tôi nói nếu muốn vẽ,” Kình Phong lặp lại lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu trở nên nóng bỏng, “thì tự đến đây cởi đi.”
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
10 chương
6 chương
10 chương
43 chương