Đen và trắng

Chương 41 : cao minh trở lại

CHƯƠNG 41: CAO MINH TRỞ LẠI Cao Minh chết đi, Mục Nhất Dương lại có biểu hiện như vậy, tên quỷ nhìn mà thấy chướng mắt. "Mùi mẫn thế đủ rồi, yêu nhau sao? Mục Nhất Dương - ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm? Hắn ta là đàn ông" Mục Nhất Dương trong tâm trí đều tràn ngập hình bóng Cao Minh, lúc này mới chú ý xung quanh: "Mẹ kiếp, ta liều mình với ngươi!" Dù biết bản thân không thể xoay chuyển được tình thế, Mục Nhất Dương vẫn cố gắng cầm cự, vì người đó. Thật nhanh chóng, ý muốn phản kháng của cậu được đáp trả, hắn ta tới tấp phóng hàng vạn mũi tên về phía cậu. Không lo lắng, sợ hãi, Cao Minh đã ra đi - cậu cũng muốn đi cùng anh. Ít ra, nơi đó - không kiêng kị, nghiêm cấm bất cứ một cái gì trên đời, hai người có thể hạnh phúc. Từ bỏ mọi tâm huyết, quyết định vứt bỏ mọi mục tiêu cá nhân, Mục Nhất Dương dang rộng cánh tay, thanh thản nhắm mắt, chờ đợi cái chết. Thế nhưng, khi những mũi dao bay đến, chúng không đánh trúng mục tiêu là cậu mà bay đi loạn xạ, tám phương tứ hướng, không theo quỹ đạo ban đầu. Mục Nhất Dương nhất thời được an toàn. Không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cậu mở mắt, một thân ảnh quen thuộc đang hiện diện ở đây khiến cậu sửng sốt. Trong đêm trường dạ tối tăm trời đất ấy, một vì tinh tú đã hiện ra, kéo theo hơi thở của cuộc sống."Sư phụ! " Huỳnh Đức Duẩn cuối cùng đã xuất hiện. Cái phong thái hiên ngang kiêu bạc đã ẩn chứa trong con người đó bao lâu nay. Trong tình thế nguy cấp này, ông ấy vẫn bình tĩnh, thận trọng, âm thầm tính toán một điều gì đó. Quả không sai khi nói ông ta chính là một vị tướng lĩnh đại tài - người đã từng chỉ huy hàng ngàn trận đánh, bách chiến bách thắng, không thể coi thường. Thế nhưng, điểm yếu của ông, nhất thời lại bị tên quỷ kia nắm được. Huỳnh Đức Duẩn tài giỏi, võ nghệ cao cường, tên chỉ huy cũng không kém cạnh - hắn đã từng là cận vệ trung thành nhất của quỷ vương. Hai người có thể nói là ngang tài ngang sức. Thế nhưng, đó đã là chuyện trong quá khứ, còn hiện tại thì sao? "Huỳnh Đức Duẩn, ngươi đến đây cũng chả giải quyết được cái gì, chi bằng đợi ta trở về, cùng nhau thưởng thức một chén trà." - 647 năm trước, khi còn ở bên cạnh hầu hạ quỷ vương, không chỉ cần có thể lực tốt, còn phải biết xử lí, dùng biện pháp mềm mỏng để đối phó với những cái không quan trọng. Hắn ta là người giỏi nhất, tất được trọng dụng, một mực nghe lời. Đến tận bây giờ, tên quỷ cũng không biết mình là loại người gì, ngay cả tên thật của chính mình, hắn cũng chẳng rõ. Mấy lời ong bướm đó, Huỳnh Đức Duẩn căn bản nghe không lọt tai. Nếu trước đây, tính tình ông cổ quái, gàn dở, thì bây giờ, trước sự nguy hiểm, bản lĩnh không tồi đã hiện ra, khiến Mục Nhất Dương phải nhìn sư phụ mình với cặp mắt khác xưa. "Sư phụ, thật là người sao?" - Mục Nhất Dương hồ đồ. Thâm ý cao lãnh, cũng để cậu tự nhận ra bài học, Huỳnh Đức Duẩn không thèm đáp lại, hướng người đối diện tên quỷ. "Xảo biện, ngươi đang định làm gì, ta đều biết rõ." "Haha, đã là chỗ thâm tình lâu năm, giữa chúng ta cũng có những trao đổi nhỏ, ông không cần phải đối xử với ta như vậy." - Tên quỷ không lúc nào gạt đi ý định chọc ghẹo người khác. "Chính ngươi là người không giữ lời, còn định giết người của ta, thật không thể tha thứ" - Huỳnh Đức Duẩn lạnh lùng, con người của ông ở giây phút này đã thay đổi hẳn, Mục Nhất Dương không kịp nhận ra: "Đây là sư phụ mình sao? Cái lão sư phụ gàn dở, chuyên lôi mấy bản tình ca cũ rích ra hát, lại còn định đi tắm trắng, thật không thể ngờ mà!" "Hừ, ta không cần ai tha thứ cả. Ta làm điều đó - vì mục đích của riêng ta, nếu ngươi ngăn cản...đừng có trách!" - Tên quỷ đay nghiến. "Hừ, ta thấy ngươi và Tống Minh Chi rất giống nhau. Quá khứ đã kết thúc rồi, đừng mong đem nó trở lại, ngươi nên từ bỏ ý định đi" "Khốn khiếp, ngươi có tư cách gì để nói ta, không phải ngay từ đầu, ngươi cũng muốn cứu sống đứa con gái yểu mệnh của mình sao?" Do dự một hồi, Huỳnh Đức Duẩn nặng nề nói: "Đúng, con người ta tự cho là mình đúng khi họ chưa có cơ hội mắc sai lầm, ngươi đừng ảo tưởng nữa, hãy chấm dứt cái giấc mộng hão huyền đó đi." Dứt lời, ông tiếp tục sử dụng năng lực - năm đó đã càn quét một quốc gia nhỏ: ngũ âm binh pháp. Những con quỷ được ông thu phục: Ngũ Quỷ gồm : Đậu Nhân, Lý Khải, Trương Ngũ, Thập Thái, Trử Nhuệ là 5 Quỷ ở tầng thấp thuộc hàng Quỷ Địa. Ngũ Doanh Binh gồm : Tào Thập, Trương Tứ, Lý Cửu, Uông Nhân và Chu Quang, đây là 5 vị thuộc hàng cao hơn Quỷ Địa. "Khâm thiên đế lệnh, lẫm lẫm cấp triệu, chư tướng hùng binh, cẩn dĩ thốn thành, chư tư quan tướng, phù thái thượng bí pháp ngũ lôi, tổng nhất giai thập nhị nguyên súy, lệnh truyền thổ địa, cùng các âm binh, tả hữu kỳ rinh, tiền đội, trung đội, hậu độ...." "Thử niên, thử nguyệt, thử nhật, thử thời, thầy thời đản lấy đem về làm quân, thiêng thời hiệp lực đồng tâm.." "Nhất tuần sơ hiến, nhất hiến nhất hương. Nhị tuần á hiến, nhị hiến nhị hương. Tam tuần trung hiến, tam hiến tam hương. Tự nhiên thiên trù thực. Vô lượng diệc vô biên. Tùy niệm giai sung túc. Biến hóa thực vô biên. Nhất thiết đẳng quan phổ đồng cúng dàng. Nhất biến thập, thập biến bách, bách biến thiên, thiên biến vạn, vạn biến ức, ức biến vi hằng hà sa số, biến thiểu thành đa, hóa vô vi hữu. Không khí trở nên nặng nề gấp bội, thế nhưng không gian bị bẻ cong đã hoàn trở lại dáng vẻ ban đầu của nó. Một tia chớp "roẹt" ngang qua, bầu trời cứ như muốn nứt ra, trút hết mọi thứ xuống hạ giới. Mục Nhất Dương kinh ngạc quá độ, Huỳnh Đức Duẩn vẫy tay một cái, tòa lâu đài bỗng chốc biến mất, nơi mà họ đang đứng trở thành một hõm núi nguyên thủy. Toàn bộ quang cảnh xung quanh đã thay đổi, rừng rậm heo hút không khỏi khiến Mục Nhất Dương cảm thấy rùng mình. Ra hiệu cho Mục Nhất Dương lùi lại, Huỳnh Đức Duẩn oai phong lẫm liệt, thách đánh với tên quỷ. Tên quỷ chính là một đối thủ đáng gờm xưa nay chưa từng có, hắn không chỉ nhanh nhẹn, lại còn khôn khéo, dường như hắn có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Hai bên cứ lao đi vun vút, tiến đánh vào trong khu rừng, quyết chiến một trận thừa sống thiếu chết. Khí lực bá đạo của hai người kia đã khuất xa, có lẽ họ đã di chuyển tới một không gian khác, khí trời lúc này thật an nhiên tự tại. .......................................... Mục Nhất Dương - người thanh tỉnh duy nhất còn lại ở đây. Mọi người đã được sư phụ cậu đưa đến một không gian kín đáo khác để dưỡng thương - trừ Cao Minh... vì anh đã chết. Nhìn Cao Minh nằm đó, trên một gò đất hoang tàn, Mục Nhất Dương chực trào nước mắt. Cậu nằm xuống bên cạnh anh, gối đầu lên cánh tay anh, nhẹ nhàng hít hương thơm còn đọng lại trên con người ấy. Trăng cứ tỏa sáng vầng vậc. Gió cứ khe khẽ thoảng. Sông cứ thế chảy đi. Thời gian cứ vô tình trôi mãi, để lại một con tim đã khô héo tình thương. Cuộc sống cứ tuần hoàn, lặp đi lặp lại, nó cũng chẳng ghé thăm linh hồn đau đớn của Mục Nhất Dương, có ai biết đến nỗi đau ấy? Cao Minh, anh có còn nhớ, ngày đầu chúng ta gặp nhau? Rồi lần đầu anh nói: "Tôi yêu cậu!" Tất cả mọi thứ chỉ còn lại trong hồi ức của cậu, sau nó đau đến thế, người ấy đang nằm cạnh mình, nhưng không thể nói cười ôn nhu như lúc trước, anh ấy đã đi xa.... Cao Minh, anh ra đi thật sao? Anh sẽ bỏ tôi lại sao? Càng nghĩ, tâm can càng chua xót, trái tim cứ như bị bóp nghẹn. Cảm giác này, cậu sẽ chẳng bao giờ quên. .............................................. "Hừm, thủ pháp của hắn ta vẫn như ngày nào, may mà mình đã chuẩn bị trước!" Huỳnh Đức Duẩn là người chiến thắng, tên quỷ phải chạy trốn mới có thể thoát khỏi cái chết. Viên chỉ huy thở dài, may mà hắn ta đã chuẩn bị trước: "Cao Mạng, còn lại trông chờ vào ngươi!" ................................................... Huỳnh Đức Duẩn đã trở lại. Dù đã thắng, nhưng ông cũng không thể tránh khỏi những vết thương. Mục Nhất Dương nằm bên cạnh Cao Minh, rào cản giới tính, rào cản của hai nguồn sức mạnh đã biến mất. Sự hòa hợp giữa hai người, họ bên cạnh nhau, sao trông bình yên đến lạ? Thoáng thấy sư phụ mình trở lại, Mục Nhất Dương nhẹ nhàng ngồi dậy. "Sư phụ, mọi chuyện cứ như vậy sao?" Nhìn nét mặt đau buồn của đồ đệ và ánh mắt tiêu điều kia, Huỳnh Đức Duẩn không nói gì. Chăm sóc cậu hơn mười năm, tâm tư cậu thế nào, ông còn không hiểu sao? Chỉ là, tình yêu này, sẽ duy trì đến đâu chứ? Không thể bịa đặt, sự thật phũ phàng ở trước mắt: "Cậu ta đã chết. Con cũng nên từ bỏ!" Mục Nhất Dương đang lặng thinh, nghe vậy, nước mắt cậu ngày một nhiều hơn. "Đoạn tình cảm này, dù sao cũng không có kết quả, đừng nên đau khổ!" - Ông mặc sức khuyên nhủ Mục Nhất Dương. Từ ngày biết mình bị lợi dụng, ông càng thêm yêu quý đứa nhóc này, hứa sẽ bảo vệ cậu. Bỗng nhiên..... Tại sao lại như thế này? Mọi thứ trước mắt chao đảo, ông đã không thể đứng vững... Chẳng lẽ.... ? "Khốn khiếp!". Nhìn lên từng mảng da loang lổ, thâm tái ngày càng lớn của mình, Huỳnh Đức Duẩn biết mình đã bị hạ độc. Chỉ là - khi nào chứ? ai đã ra tay? Cũng như lần trước, ông bị chúng hạ độc Antithrombin, đó chắc chắn không phải là lần duy nhất. "Hắn ta còn có kẻ thân cận nào khác mà ta không biết sao? Đó chắc chắn là một tên cực kì thông minh, cực kì đáng gờm" Huỳnh Đức Duẩn do dự một hồi, lại nhìn về phía Cao Minh và Mục Nhất Dương: "Nếu hắn ta muốn đẩy bọn họ đến bước đường cùng này, thì ông sẽ phản lại hắn..." Trước khi chết, còn có thể dựa vào tình huống để phán xét, phân tích, tìm ra hướng đi tiếp theo - cũng chỉ có Huỳnh Đức Duẩn. Nghĩ thế nào làm vậy, ông nhanh chóng dùng chút sức lực cuối cùng của mình, lập giàn tế nhà họ Huỳnh. Cụ tổ của ông - Huỳnh Nhật Nam xuất hiện trên giàn tế cùng với đám lửa thiêu. "Gọi ta đến đây có việc gì?" Nhà họ Huỳnh vốn đã tạo thành quy luật, hậu thế có thể thực hiện được điều ước nhờ linh lực của tiền bối, tất nhiên, cái giá phải trả quá đắt. Huỳnh Đức Duẩn chỉ tay về phía Cao Minh. "Tôi muốn tiến hành đổi mạng với cậu ta" Cụ tổ giận bừng bừng: "Ngươi bị điên à? Lại dùng hạ sách này cho một kẻ ngoại tộc" "Tôi không đùa. Làm vậy là có mục đích, chúng còn phải đi tiếp con đường này, mà tôi đã già rồi, nên lui về hậu trường, mong cụ tổ suy xét." - Ông kiên định. "Ngươi có biết, cái giá phải trả là gì không? " - Cụ tổ vẫn không buông tha. "Tôi tình nguyện!" Mục Nhất Dương nãy giờ không hiểu sự tình là gì, cậu chỉ nhìn thấy sư phụ mình chuẩn bị bước vào đám lửa tế kia. "Sư phụ, người định làm gì vậy?" - cậu hốt hoảng. Huỳnh Đức Duẩn tuy vẫn hiên ngang, khuôn mặt ông lúc này lại hiện lên tia ấm áp, hơn cả đống lửa kia. "Quá khứ của ta, Tống Minh Chi sẽ cho con biết. Hãy nhớ, các con nợ ta một ân tình, hãy cố hoàn thành ước nguyện của ta..." Nhân lúc cái mạng sắp không thể giữ được nữa, Huỳnh Đức Duẩn đã thực hiện khế ước kia, đằng nào cũng chết, nhưng nếu chết vì người khác, ông cũng cam lòng. Bước chân thật chậm. Ông cứ đi... cứ đi... đi mãi..,chỉ mong chờ một niềm đồng cảm từ người phía sau. Ông tiến đến đám lửa, và rồi, không ai còn nhìn thấy ông nữa. Thoáng cái, bóng hình ông biến mất, tiếng gào khóc của Mục Nhất Dương đã rõ ràng. Sư phụ cậu, trước khi chết, đã quay lại nhìn cậu và...mỉm cười. Sư phụ cậu đã trở về quá khứ, chỉ còn tồn tại trong trí tưởng tượng mà thôi. Cao Minh bên cạnh cậu khẽ động đậy - một tia vui mừng hé mở, anh mở mắt, từ từ sống lại. Tình cảnh này, Mục Nhất Dương nên khóc hay nên cười đây?