Đen và trắng

Chương 21 : bức thư bị đánh cắp

CHƯƠNG 21: BỨC THƯ BỊ ĐÁNH CẮP Cao Minh và Mục Nhất Dương đã ở trong mật đạo cả một đêm. Sáng hôm sau Mạc Nguyên cũng Mạc Vĩnh trở về. "Chú à, chúng ta phải đốt ngôi miếu thật sao?" Mạc Nguyên không tin nổi, một người bảo thủ như Mạc Vĩnh cũng có ngày này. Cậu bỗng nghe thấy tiếng chửi thề. Mạc Vĩnh nghiến răng ken két, ông ta phát hiện ra vách đất đã bị phá bỏ. "Đúng rồi, mau, khoan đã, vách đất...khốn khiếp!" Mạc Nguyên vẫn còn đang mơ hồ. "Vách đất làm sao ạ?" "Bọn chúng đã tìm ra mật đạo đó. Mau đốt luôn chúng cùng với bí mật". Mạc Vĩnh tức giận, bí mật này không thể để lộ ra ngoài, không thì "người đó" nhất định rất tức giận. Mạc Nguyên nghe lời, tuy không hiểu nhưng vẫn nhanh chóng trải xăng xung quanh ngôi miếu. Mạc Vĩnh châm lửa, ngọn lửa trong chốc lát đã bùng lên. ............................................... Cao Minh và Mục Nhất Dương đang ở trong căn phòng băng. Chính giữa căn phòng, một chiếc hộp bằng đá trắng, trong suốt đang nằm đó. Trong chiếc hộp đó có cái gì? Liệu trong đó chứa bom? Mục Nhất Dương định đi đến, mở chiếc hộp thì Cao Minh ngăn cậu lại: "Để tôi!" Anh nhanh chóng lại gần, mở chiếc hộp ra nhưng không thể. Cái hộp căn bản không có chỗ mở, nó như một khối đá đặc quánh, không thể nhìn thấu bên trong. Mục Nhất Dương đứng bên cạnh đưa ý kiến. "Phải làm thế nào đây? Hay là anh thử đập nó xem!" Cao Minh nâng chiếc hộp lên, định đập. Bỗng, anh suy ngẫm điều gì đó rồi dừng lại, liếc qua Mục Nhất Dương rồi nói. "Cậu, mau đi ra ngoài. Nếu như tôi chết, thay tôi đi tìm Tống Minh Chi." "Anh bị điên à? Chúng ta đi cùng nhau cơ mà. Anh mà chết, tôi ăn bám ai? "....." "Cũng không được, nếu cả hai cùng chết, quá đáng tiếc" - Cao Minh phản bác. Mẹ kiếp, ông đây chính là đang lo lắng cho cậu! "Tôi mặc kệ. Anh ở đâu thì tôi ở đó. Tôi phải ở lại." Mục Nhất Dương nhìn thẳng vào mắt Cao Minh, cố chấp muốn ở lại. Cao Minh nhìn cậu, trong lòng dậy sóng. Anh im lặng một hồi, cuối cùng cũng đi chuyển, đứng chắn trước mặt Mục Nhất Dương, đập mạnh chiếc hộp xuống đất. Chiếc hộp cũng không vỡ. "Phải làm gì đây?" Đã rơi vào đường cùng rồi, phải biết làm thế nào đây? "Bà ta còn để lại cái gì nữa không?" - Cao Minh nghi hoặc, anh đang tính toán lời nói của Tống Minh Chi. "Sự thật đang ở ngay trước mắt. Ta đã tìm được mấu chốt, nhưng không thể tiếp tục. Một ngày nào đó, khi hai nguồn sức mạnh hợp lại, chứng cứ sẽ phơi bày." "Hai nguồn sức mạnh hợp lại? Chẳng lẽ?" Nghĩ ra điều gì đó, Mục Nhất Dương chợt nắm tay Cao Minh. Cao Minh thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi. "Cậu cầm tay tôi làm gì?" "Đập đá." "....." Mục Nhất Dương đọc lại câu thần chú ấy: "Đen và Trắng, Trắng và Đen Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục" Hai người cùng giơ tay lên cao, dùng một lực thật mạnh và...đập xuống. "Đau chết tôi rồi!" - Mục Nhất Dương khuôn mặt nhăn nhó, vội vàng xoa xoa mu bàn tay mình. Cao Minh không nói gì, anh lặng lẽ quan sát chiếc hộp. Lần này sẽ hiệu quả chăng? Không có gì thay đổi, chiếc hộp vẫn nguyên vẹn, không hề sứt mẻ gì. "Chủ nhân, người đã tìm ra nó..." - Một giọng nói bất chợt vang lên khiến Mục Nhất Dương giật mình. "Ai vậy?" Cao Minh đã gặp nhiều trường hợp như vậy nên rất bình tĩnh mà đáp trả. "Chủ nhân, người đã tìm ra nó." - Vẫn là tiếng nói ấy. "Tìm ra cái gì?" - Cao Minh khó chịu đáp, anh ghét nhất là khi đối phương lặp lại một vấn đề mà không nói rõ ràng. "Cao Minh! Anh nhìn xem!" - Mục Nhất Dương lay lay người Cao Minh, tựa hồ chuyện xảy ra trước mắt rất đáng ngạc nhiên. Quả nhiên, chiếc hộp đã nứt ra. Bọn họ tiếp tục nắm tay nhau, đập vỡ chiếc hộp. Bên trong đó có một mảnh giấy đã ố vàng, dường như nó đã tồn tại rất lâu rồi. Tiếng nói lạnh lẽo ấy lại một lần nữa cất lên: "Chủ nhân, người đã tìm ra một phần của bức thư." Cao Minh nghiêm túc. "Các người là ai?" "Chúng tôi là gia nô nhà họ Liễu. Chúng tôi được lệnh trấn áp chiếc hộp này, nhưng nó chứa quá nhiều tà khí, chúng tôi phải nhờ cậy nhà họ Mạc. May mà người đã tìm thấy nó." "Bức thư đó là cái gì?" - Cao Minh tiếp tục hỏi. "Đó là một bức thư bị đánh cắp." "Bị đánh cắp?" Một bức thư phải quan trọng đến mức nào mới có thể bị đánh cắp chứ? "Thưa chủ nhân, đúng vậy, bức thư này đã bị đánh cắp cách đây 647 năm, nội dung thư là gì thì chúng tôi không biết. Chúng tôi chỉ biết rằng, một phần bức thư này không được gửi đi - đó là một tai họa." "Đã biết." "Chủ nhân, người phải tránh xa cậu ta ra, cậu ta mang trong mình sức mạnh của quỷ vương." Cao Minh quay sang nhìn Mục Nhất Dương, nhìn vẻ mặt hồ đồ của cậu. "Cậu ta?" "Đúng vậy! Cậu ta mang sức mạnh của phe đối địch, rất nguy hiểm, chúng tôi không biết mục đích của cậu ta là gì. Người phải thật cẩn trọng..." "Cậu ấy chưa hề hại tôi" - Cao Minh phản bác, làm gì có lí lẽ nào như vậy chứ! "Chủ nhân, người đừng tin bọn chúng, có thể bây giờ cậu ta không động thủ, nhưng không chắc sau này vẫn như vậy. Cậu ta cũng có thể bị bọn chúng lợi dụng.... ". Giọng nói tiếp tục vang lên. "Tôi đã hiểu" - Cao Minh nặng nề nói, thực sự phải như vậy sao? "Nãy giờ anh nói chuyện với ai thế?" - Mục Nhất Dương giơ tay lên sờ trán Cao Minh, thấy anh lẩm bẩm một mình, lại thỉnh thoảng liếc về phía cậu, Mục Nhất Dương tưởng anh đã hóa điên. Cao Minh trầm ngâm nhìn cậu. Mãi một lúc lâu sau, anh thở dài "Cậu có giấu tôi thứ gì đó không?" Mục Nhất Dương im lặng, không nói gì. "Trả lời tôi" - Cao Minh gằn giọng, anh thật sự muốn tin tưởng Mục Nhất Dương. "Tôi nghĩ lúc này không thích hợp" - Mục Nhất Dương gắng gượng mở lời. "Cậu không nói, tôi lập tức bỏ cậu lại đây." Cao Minh càng quả quyết hơn Mục Nhất Dương run rẩy thừa nhận: "Tôi chết từ lúc 10 tuổi, chúng đã cứu sống tôi, bằng cách...bằng cách...ghép một nửa linh hồn của quỷ vào người tôi." "Còn gì nữa không?" Ngay khi những suy luận của Mục Nhất Dương có hiệu quả, cùng với câu thần chú kia xuất hiện, Cao Minh đã nghi ngờ cậu. Đã sớm muốn chất vấn, đã sớm muốn tra hỏi nhưng anh không làm được. Vì sao? Chính là do Mục Nhất Dương vì anh mà bị thương, vì anh nên thân tàn ma dại. Anh còn có thể trách mắng cậu sao? Không! Anh không thể! "Chúng còn bảo tôi lấy viên đá màu trắng từ anh. Nhưng tôi đâu có nghe theo. Anh thấy đấy, chúng đánh tôi suýt chết cũng là vì thế." Mục Nhất Dương bán sống bán chết thừa nhận. Cao Minh thở phào nhẹ nhõm, ra chỉ là những chuyện này thôi. "Sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?" Mục Nhất Dương trong lòng vốn đã dè chưng."Tôi sợ anh không tin." "Cậu đã tin tôi, lại sợ tôi không tin cậu?" - Cao Minh tức giận. "Cậu nghĩ tôi là loại người đó?" Mục Nhất Dương biết mình sai, nên im lặng chịu tội. Hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm, không ai nói gì, cũng không biết nói gì. Bỗng nhiên, lớp băng trong căn phòng vỡ ra, tan chảy thành những vũng nước. "Có biến!" - Mục Nhất Dương hoảng hốt. Đất đã lấp hết mật đạo, chặn mọi lối đi. "Tôi muốn ra khỏi đây, phải làm cách nào?"Cao Minh lên tiếng, mong có thể kịp thời cứu nguy. "Chúng tôi có thể đưa người ra ngoài."Đám gia nô nói. Nước đã dâng lên cao, Cao Minh thúc giục. "Mau lên!" "Nhưng... cậu ta thì không.". Đám gia nô quả quyết, không cho Mục Nhất Dương một con đường sống. "Các người có ý gì?" Cao Minh biến sắc, anh không thể để cậu lại. "Cậu ta phải chết ở đây.". Một người gia nô lên tiếng. Cao Minh lại tức giận, không bao giờ, đừng hòng! "Nếu các người không đưa cậu ấy ra ngoài, tôi cũng không đi" Lão già gia nô hết sức khuyên nhủ. "Chủ nhân à! Sao người phải làm vậy? Cậu ta là một mối đe dọa." "Không cần nói nữa, các người có làm không?Cao Minh bắt buộc phải dung giọng điệu ra lệnh. "Được thôi. Chúng tôi giúp cậu lần này. Sau này xảy ra chuyện, đó là lỗi của cậu." Đám người gia nô tạo ra một vòng tròn. "Hai người hãy đi qua đây." Để đề phòng đám người đó giở trò, Cao Minh nắm lấy tay Mục Nhất Dương, cùng cậu bước vào. Không lâu sau, họ đã ở một nơi rất sáng, ngay cả sức mạnh quỷ trong người Mục Nhất Dương cũng cảm thấy khó chịu, cậu nheo mắt lại, hít thở khó khăn, siết chặt tay Cao Minh. "Đừng sợ, rất nhanh sẽ thoát khỏi đây!" - Cao Minh không nắm tay cậu nữa, anh khoác vai cậu. Họ rốt cuộc cũng đi tới điểm tận cùng của nơi đó, thật nhanh chạy đến lối thoát. Và họ thấy cánh rừng lúc trước, bên cạnh là ô tô của Cao Minh. "Phải rời khỏi đây" - Cao Minh nói, anh lập tức lên xe, thắt dây an toàn, đợi Mục Nhất Dương rồi nổ máy. Hai người họ trở lại đường lớn. Lúc này, Cao Minh mở lời: "Đọc cho tôi nghe nội dung bức thư" Mục Nhất Dương mở bức thư ra: "Bức thư đã bị xé, đây chỉ là một mảnh, phần đầu của bức thư đã bị lấy đi." "Trong đó có viết: " ...........nhưng ta không thể làm như vậy. Ta đang nói dối để che mắt chúng. Nàng đừng tin những lời nói phía trên của ta, đó là ta bị ép phải làm vậy" Cha ta đang ngầm gây chiến, chuẩn bị xuất trận vào ngày 7 tháng 7 năm 1369. Thời gian trên bản thông báo là giả, tên đó đã lừa chúng ta. Mong nàng cùng dòng tộc hãy ngăn chặn chiến tranh. Chúng ta đã thỏa thuận, sẽ mãi gìn giữ nền hòa bình này. Bởi nếu chuyện này xảy ra, chúng ta mãi mãi không được gặp nhau. Ta sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản cha ta. Hãy tin ta... vì lời hứa đó. Ta yêu nàng! Phương Thế Phong" " "Hết rồi sao?" - Cao Minh cảm thấy thật sự khó hiểu, cái gì mà tên đó rồi lại chiến tranh? "Đúng vậy, bức thư này đã tồn tại rất lâu, cách đây hơn 600 năm." Mục Nhất Dương bắt đầu tính từ thời điểm ghi trên bức thư tới hiện tại, quả thực là 647 năm. Cao Minh đang tính toán nước đi tiếp theo. Trong tay hai người đã có sắn viên đá màu trắng cũng bức thư rồi, chuyện tiếp theo phải làm là...? "Viên đá còn lại đang ở đâu?" Mục Nhất Dương chột dạ "Tôi sẽ nói ra, nhưng anh không được hại ông ấy?" "Cậu không tin tôi?" Cao Minh nhíu mày, liếc mắt về phía Mục Nhất Dương. "Không phải. Viên đá đó ở chỗ sư phụ tôi." Mục Nhất Dương vội vàng bào chữa. "Sư phụ cậu ở đâu?" "Ở Nghi Giang." "Được, chúng ta lập tức đến đó." Hai viên đá sẽ gặp được nhau? Điều gì sẽ xảy ra?