Đến tương lai tôi làm học bá

Chương 2 : Mèo tương lai

edit: Thủy Lưu Ly Newlin là nơi nào? Nghi vấn này lướt qua trong đầu Mạc Vấn khoảng nửa giây, đã bị cậu cưỡng ép dời sự chú ý đến nơi khác. Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là… Bây giờ là năm 3516!!! Nếu như là lúc Mạc Vấn mười tám tuổi mới vừa tới đây, thì khi nghe thấy bản thân xuyên đến hơn một ngàn năm sau đó, vậy chắc chắn biểu hiện trên mặt đã không thể che giấu được, gào khóc ăn vạ thì không hẳn nhưng hoảng hốt lo sợ thì tuyệt đối có. Nhưng bây giờ cậu đã hai mươi sáu. Là lão đại trong nhà, Mạc Vấn là chỗ dựa cho một cô em gái nghịch ngợm, hơn nữa cha cậu còn đặt rất nhiều kỳ vọng lên người cậu, cho nên tuy không đến nỗi tu luyện thành mặt than, nhưng cố gắng duy trì sắc mặt không khó coi là vẫn có thể làm được. “Chào ngài, ngài muốn muốn nhận nhiệm vụ mấy sao?” Mạc Vấn mặc bộ quần áo khác thường này nên đã định sẵn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người khi bước vào đây, chuyện này cũng không khác gì việc đóng giả thành Pikachu đi diễu hành trên phố trước kia cả. Có thể tới đại sảnh nhận nhiệm vụ, không phải phụ trợ sư thì cũng là cơ giáp sư, bởi phụ trợ sư thì ít hơn nhiều so với cơ giáp sư, cho nên trong một đoàn đội thì người được cẩn thận bảo vệ nhất chính là vị phụ trợ sư này. Có điều tính tình, thói quen của những phụ trợ sư tương đối kỳ quái, vì thế, chỉ cần không gây ra phiền phức cho người khác thì đều có thể được chấp nhận vào đội ngũ, huống chi giá trị nhan sắc của vị này rất cao, rất đặc biệt. Trên mặt nhân viên công tác lộ ra ý cười, chủ động tiến lên một bước dò hỏi cái người có vẻ như đang suy nghĩ phải nhận nhiệm vụ gì là Mạc Vấn. Nhiệm vụ? Cái từ này lượn lờ trong đầu Mạc Vấn một vòng, sắc mặt cậu không thay đổi, quan sát những người giao nhận nhiệm vụ xung quanh, lập tức hiểu từ này có ý nghĩa gì. Nơi này giống như nơi môi giới, thu mua bảo vật, người mua ra giá kếch xù cầu mua thứ mình cần, còn người tiếp nhận nhiệm vụ thì tìm kiếm đồ vật đó rồi đến nơi này một tay giao tiền, một tay giao hàng. Mắt thấy một thiếu niên bên cạnh hoàn thành nhiệm vụ, lĩnh được tiền giao dịch, cái người ba không như Mạc Vấn lúc nhìn vị nhân viên công tác trước mặt, trên mặt cũng lộ ra ý cười, làm bộ quen thuộc, đáp lời: “Lấy nhiệm vụ ba sao đến để tôi nhìn thử một chút đi.” Cậu rất cẩn thận suy xét, nhiệm vụ một sao nhất định là đơn giản nhất, hiện tại trên người Mạc Vấn có trang bị thêm võ học Trường Ca, cho nên cũng không vừa mắt mấy loại nhiệm vụ cấp thấp này. Tuy rằng không biết nhiệm vụ có đẳng cấp cao nhất là mấy sao, nhưng nhiệm vụ ba sao thì chắc hẳn đúng quy đúng củ rồi chứ. Nhưng mà khi nhân viên công tác nghe thấy lời nói của Mạc Vấn, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ. “Được rồi, vậy mời ngài đưa ra giấy chứng nhận tư cách phụ trợ sư của ngài một chút, bởi vì nhiệm vụ ba sao cần ít nhất là phụ trợ sư trung cấp dẫn dắt đoàn đội mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.” Phụ trợ sư trung cấp là cái nghề nghiệp gì vậy? Ở thế kỷ hai mươi mốt phải thi lấy giấy chứng nhận tư cách cũng thôi đi, nhưng không ngờ đến hơn một ngàn năm trăm năm sau, cái truyền thống khiến người ta phát điên này vẫn tiếp tục được duy trì… Chẳng qua, nói đi nói lại thì, rốt cuộc phụ trợ sư là làm cái gì vậy! Trong nháy mắt sắc mặt Mạc Vấn đen lại, cậu cứng ngắc dằn co trong giây lát, nhưng vẫn bị vị nhân viên công tác có chỉ số EQ cao phát hiện được: Xem ra lại là một vị phụ trợ sư ‘cao quý’ rồi. Tuy rằng trong lòng vị nhân viên trẻ này có suy nghĩ như thế nhưng sao có thể biểu hiện ra được? Anh ta thường gặp nhiều vị phụ trợ sư hoặc cơ giáp sư ngang ngược không biết lý lẽ rồi, thường thì những vị này đều không mang theo giấy chứng nhận tư cách đã muốn đến nhận nhiệm vụ, vị này chỉ là một trong số đó mà thôi. “Giấy chứng nhận tư cách có thể để quên ở nhà cũng không sao, cứ để đồng bạn của ngài biểu diễn một ít kỹ thuật điều khiển cơ giáp là được.” Dưới sự suy xét tình hình của nhân viên công tác, anh ta đang cho vị phụ trợ sư trước mặt một bậc thang, dù sao phụ trợ sư không thể một mình tiếp nhận nhiệm vụ, cho nên đồng bạn của họ hoặc là ở bên cạnh, hoặc là đang ở trước cửa. Mạc Vấn lại không thể hiểu được lòng tốt của vị nhân viên công tác này, cậu chỉ thấy tâm tình mình bây giờ đặc biệt mệt, thiệt mệt. Cơ giáp là cái gì? Là thứ mô hình trong tiểu thuyết! Còn người điều khiển cơ giáp thì sao? Đó là nhân vật chính trong câu chuyện! Nhưng bọn họ thì có liên quan gì đến Mạc Vấn cậu? Có quan hệ cái cọng lông* ấy! Cậu mới tới tới đây mới vài tiếng, còn chưa quen thuộc mọi chuyện thì biết đi đâu để tìm một tên đồng bạn là cơ giáp sư để cùng làm nhiệm vụ đây. (*chửi bậy ấy mà) Trong lúc Mạc Vấn chuẩn bị quay người đi khỏi đây để suy nghĩ cách kiếm tiền khác thì tình hình đột nhiên có chuyển biến. Một cậu thanh niên mắt đen tóc xoăn đến trước mặt nhân viên công tác bày ra một ít động tác, sau đó đã đem một tay khoát lên vai Mạc Vấn, vẻ mặt nhìn như có vẻ rất thân thiết, trong miệng còn mang theo trách cứ nói: “Không phải nói cậu chờ tôi sao? Tôi chỉ qua bên kia nhìn những nhiệm vụ khác một chút thôi mà.” Hả? Có ý tứ! Lông mày Mạc Vấn nhẹ nhàng nhướng lên một cái: Xem ra cậu gặp được bạn đường rồi, hơn nữa nếu đã có khả năng tiếp nhận nhiệm vụ, vậy khẳng định thực lực cũng không thấp nhỉ. Hơi đẩy cánh tay trên bả vai xuống, khóe miệng Mạc Vấn kéo kéo, giọng nói mang theo một chút lạnh nhạt, nghiêm trang: “Đã bàn bạc sẽ nhận nhiệm vụ ba sao mà cậu còn chạy đi xem nhiệm vụ hai sao. Nếu đã không tin tưởng tôi thì cậu còn tới đây làm gì? Tìm người khác không phải tốt hơn sao?” Cảm tình này chỉ vì nhận nhiệm vụ mới có thôi! Còn có chuyện như vậy à! Mi là một cơ giáp sư lại giận dỗi với phụ trợ sư, không sợ đối phương xả giận lên đoàn đội khác hả!!! Nội tâm nhân viên công tác không ngừng co giật, vì vậy tốc độ mở danh sách nhiệm vụ ba sao cho hai người cũng tăng nhanh không ít. Đôi mắt Mạc Vấn quét từ trên xuống dưới, phát hiện phần lớn nhiệm vụ ba sao không phải săn giết thú hoang hung ác thì cũng là bắt lấy động vật nhỏ có tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn. Có lẽ muốn bắt để làm thú cưng chăng? Nhìn chú mèo da lông bóng loáng đang liếm liếm móng vuốt trên bức ảnh tư liệu, Mạc Vấn không khỏi suy tư: Tương lai loài mèo vì bất mãn trình độ phục vụ vụng về của con người mà trở về tự nhiên à! Lại liếc mắt nhìn thù lao khi hoàn thành nhiệm vụ, là mười ngàn tinh tệ. Khóe mắt Mạc Vấn nhìn lướt qua tên lông xù* bên cạnh, phát hiện cậu ta cũng đang nhìn nhiệm vụ này, nhìn thấy tiền thù lao phía sau, trên mặt cũng không hề để lộ ý vui mừng gì cả. Mạc Vấn âm thầm thở dài, không biết mười ngàn này là bao nhiêu so với tiền tệ thế kỷ hai mươi mốt? Có điều nhiệm vụ lùng bắt lại không có nguy hiểm này tương đối thích hợp tình trạng hiện tại của cậu, thời gian cậu khống chế đối phương tuy có hạn chế, nhưng kỹ năng giảm tốc độ của Trường Ca môn là ai ai cũng biết, ai ai cũng hiểu. (*nguyên văn sẽ là lông xoăn nhưng ta để lông xù cho dễ thương và thuận miệng) Chẳng qua… Mạc Vấn nghiêng đầu nhìn tên lông xù bên cạnh lần nữa, trong lòng suy nghĩ: Tuy rằng nghe người ta nói dường như địa vị phụ trợ sư rất cao, nhưng cậu vừa mới đến đây, còn lạ nước lạ cái, cho nên không thể tùy tiện bại lộ thực lực bản thân được. “Tôi muốn nhận nhiệm vụ bắt mèo này” Giọng nói rất xác định, không hề có ý muốn thương lượng với lông xù: Nếu không phải không có giấy chứng nhận tư cách và đồng bạn thì Mạc Vấn đã sớm tự nhận nhiệm vụ rồi đi hoàn thành một mình rồi. Đôi mắt lông xù cong cong, nhìn qua cũng không giống như mất hứng, trái lại cậu ta còn gật đầu đồng ý: “Vậy thì cái này đi, em trai tôi cũng rất thích con này, đến lúc đó lại bắt thêm một con về cho nó.” Cứ như vậy, lông xù bước lên báo tên đoàn đội, sau đó hai người cùng tiếp nhận nhiệm vụ, vui vẻ đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, tình trạng anh em tốt của hai người lập tức được giải trừ, vẻ mặt Mạc Vấn lập tức phai nhạt đi không ít: Hết cách rồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì không biết tiền thù lao sẽ thuộc về ai đây.Tiền ít hay tiền nhiều thì cũng là tiền mà, chân con muỗi dù nhỏ vẫn là thịt đấy. Cho dù Trường Ca là môn phái bá đạo vừa xuất hiện trong Kiếm Tam thì môn hạ đệ tử như cậu cũng có lúc thiếu tiền. Chớ có trách tôi lòng dạ ác độc, vì tiền ăn ở, cái gì tôi cũng có thể làm! Nếu được, Mạc Vấn thật sự rất muốn bỏ rơi tên lông xù bên cạnh để tự mình có thể yên tâm nuốt sạch tiền thù lao. Nhưng lúc giao nhiệm vụ vẫn còn cần làm một ít thủ tục nữa! Vì không để sơ hở nào xảy ra, Mạc Vấn vẫn phải nhẫn nhịn để một tên xa lạ lắc lư bên người mình, hơn nữa còn phải đảm bảo tên này không được có suy nghĩ mỗi người đi mỗi ngã. Nhỡ như tên này cũng là một kẻ thiếu tiền, muốn bỏ rơi cậu thì sao đây? Dù sao nhiệm vụ đoàn đội là cậu ta nhận, rất có thể có suy nghĩ muốn âm thầm nuốt riêng tiền thù lao. Lông xù bên cạnh cũng không biết Mạc Vấn đang tưởng tượng cậu ta là quỷ nghèo giống cậu, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Vấn, còn tưởng đối phương bất mãn cậu ta cưỡng ép tổ đội, không khỏi kêu oan cho chính mình: “Này, nếu không phải thấy cậu cũng không có đồng đội đi cùng thì tôi mới không giúp cậu đâu!” Ồ! Không ngờ lại đụng phải một người ‘thấy việc nghĩa chẳng tha’ như vậy! Lời giải thích này, dù là một dấu chấm câu Mạc Vấn cũng không tin, nếu không phải cậu ta sớm nhìn chằm chằm chính mình, thì trong đại sảnh ồn ào, rộn ràng này sẽ có ai chú ý có người có đồng đội hay không. Thấy vẻ mặt Mạc Vấn không thay đổi, còn là bộ dạng không nóng không lạnh, lông xù bắt đầu ủ rũ, kể hết những lời nói tự đáy lòng ra: “Được rồi, cả nhà chúng tôi đều có thể điều khiển cơ giáp, ngoại trừ em trai tôi. Tuy rằng bề ngoài nó tỏ ra không sao cả, nhưng tôi biết thật ra nó cũng không cảm thấy vui vẻ gì.” Nói tới chỗ này, tâm tình lông xù bắt đầu tuột dốc không phanh, nhưng dường như nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, giọng nói cậu ta lại trở nên phấn chấn như cũ: “Có điều em trai tôi rất cố gắng, muốn đến học viện Horst tham gia khảo thí. Nếu nó thi đậu, vậy anh em chúng tôi có thể học cùng một trường, tôi cũng dễ dàng chăm sóc nó hơn. Tuy thành tích của nó luôn rất tốt, nhưng tôi vẫn muốn bắt một con mèo xinh đẹp để cổ vũ cho nó.” Nói tới chỗ này, lông xù mất tự nhiên liếc mắt nhìn Mạc Vấn, hơi chột dạ sờ sờ lỗ tai, tiếng nói cũng thấp một bậc: “Tuy sức chiến đấu của cơ giáp rất cao, tốc độ bùng nổ cũng rất nhanh, nhưng mà bề ngoài cơ giáp quá lớn, không thể duy trì tốc độ cao trong thời gian dài, cho nên thường để đám mèo gian xảo này trốn mất. Tôi đã đến đây ba ngài, lại không tìm được phụ trợ sư thích hợp đi cùng, hơn nữa khảo thí sắp bắt đầu rồi, tôi còn phải trở về cỗ vũ cho em trai nữa.” “Lúc nãy thấy cậu đứng đó một mình, không dẫn theo đồng đội, tôi lập tức ôm tâm tư muốn thử xem đi qua, nếu bị cậu từ chối thì cùng lắm tôi lại nói nhận lầm người, cũng không có tổn thất gì lớn cả.” Lông xù vừa nói chuyện vừa len lén quan sát vẻ mặt của Mạc Vấn, đột nhiên suy nghĩ trong đầu cậu ta lóe lên, mở miệng nói thêm: “Tôi chỉ muốn bắt một con mèo thôi, sau khi bắt được, tôi cũng giúp cậu bắt thêm một con về giao nhiệm vụ, còn thù lao gì đó, tôi không cần, tất cả đều cho cậu!” Câu nói cuối cùng này mới nói trúng điểm quan trọng, tâm tình Mạc Vấn lập tức trở nên tốt đẹp: Không cần tiền? Vậy những chuyện còn lại đều dễ bàn bạc rồi! Nghĩ tới đây, Mạc Vấn cuối cùng cũng hơi lộ ra một nụ cười chân thật, đồng ý lời lông xù nói: “Vậy thì đúng dịp, chúng ta cùng đi thì chuyện bắt được đám mèo kia chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.” Cậu mờ mịt biểu đạt cậu có cách bắt được đám mèo này, nhưng cũng không lộ ra mình dùng kỹ năng gì để bắt. Cậu đang đợi, nếu tâm tư đối phương không thâm trầm như lời nói của cậu ta, thì cậu có thể nhanh chóng moi được một chút tin tức từ cậu ta mà không sợ bị bại lộ thực lực. Đúng như dự đoán, mặt mày lông xù trở nên vui vẻ, hai tay nắm chặt thành đấm để trước ngực: “Vậy thì tốt quá, không ngờ tôi lại có thể gặp được một vị phụ trợ sư phù hợp.” Tiếp theo, đột nhiên cậu ta ghé mặt lại gần Mạc Vấn, nháy mắt thần bí, dò hỏi: “Này, rốt cuộc năng lực của cậu là gì vậy? Tăng tốc độ? Tăng cường mức độ bộc phát? Hay là tăng sự linh hoạt?” Mà Mạc Vấn vẫn luôn giữ yên lặng cũng không nói lời nào, bộ dạng cao thâm khó dò, híp mắt nhìn lông xù. Lông xù ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt đau “trứng”: “Không phải kỹ năng của cậu là tăng cường thuộc tính sức mạnh chứ… Tôi muốn bắt chúng nó về làm thú cưng chứ không muốn thủ tiêu chúng nó tại chỗ đâu, sức mạnh thì dùng cọng lông ấy!” Nghe thấy kỹ năng của phụ trợ sư rất đa dạng, nỗi lo trong lòng Mạc Vấn buông xuống một nửa, nhìn tên lông xù sắp tuyệt vọng trước mắt, hiếm khi có lương tâm giải thích một câu: “Cũng không phải, kỹ năng của tôi liên quan tới tốc độ.” Nghe thấy cậu cuối cùng cũng mở miệng, lông xù lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, lầm bầm: “Nói sớm một chút không phải được rồi sao, dọa tôi một hồi thì vui lắm à. Đám người phụ trợ như mấy người đúng là thích làm màu, cứ thần thần bí bí làm người ta khó chịu muốn chết. Nếu đang ở trong sân thi đấu, sợ đối thủ biết rõ tuyệt chiêu nên không nói cũng không ai nói gì, nhưng chúng ta đều là người xa lạ, gặp một lần rồi chưa chắc gặp lại, có cần cẩn thận như vậy sao, đúng là quỷ hẹp hòi!”