Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá
Chương 40
Edit: Thủy Lưu Ly
Hai người chen giữa dòng người, gian nan mà đi, trước sau trái phải đều bị phóng viên vây chặt.
Bình thường bình dân rất hiếm khi chịu loại đãi ngộ này, vì thế những thị dân tình cờ ngang qua cũng sẽ vì cảm thấy hứng thú mà dừng lại, xem thử người bị vây quanh là nhân vật lớn nào.
Cuối cùng nhờ Warner khẩn cấp điều động vệ sĩ mới có thể giải cứu hai người được. Giữa Warner và vệ sĩ có công cụ liên hệ đặc thù cho nên chỉ cần anh nhẹ nhàng ấn một cái là bên kia có thể thu được tín hiệu.
Chuyện như xua đuổi phóng viên này, chỉ có thể để người ngoài tới làm, bởi nếu tự Warner đứng ra cản người, e rằng ngay trong đêm anh sẽ bị đưa đên đầu đề với tin tức ‘Vương tử Warner bất mãn với phóng viên nên đã xảy ra xung đột tại chỗ’ gì gì ngay.
Phóng viên không dám đăng tin Mạc Vấn lấy được giấy chứng nhận tư cách đỉnh cấp bởi bọn họ không có chứng chứng cứ, đến cả loại tin tức mơ hồ cũng không có, nếu không, cho dù chỉ chụp được cảnh Mạc Vấn đứng trước cửa hiệp hội, bọn họ cũng có thể rầm rộ tuyên truyền tin tức này ra ngoài.
Vấn đề là trong tay bọn họ không có chút chứng cứ nào, một khi xảy ra sai sót, bị đối phương tố cáo tội xâm quyền thì tuyệt đối có thể khiến bọn họ táng gia bại sản, vì thế cho nên không có một người nào muốn đi đầu gánh chịu loại nguy hiểm này.
Tuy rằng vấn đề mấu chốt nhất bọn họ không moi ra được, nhưng sau khi bị trục xuất chúng phóng viên vẫn thỏa mãn rời đi, bởi bọn họ đã bắt được tư liệu sống khác.
Vậy cũng xem như là vui mừng ngoài ý muốn không phải sao, điều này có nghĩ là khi bọn họ trở về có thể báo cáo kết quả cho chủ biên rồi.
Sau đó, sáng sớm ngày thứ hai, Mạc Vấn phát hiện mình lại chiếm đầu đề tin tức giải trí, nếu nói là mình thì cũng không đúng, bởi dù sao trong tấm hình này mặt của Warner là rõ ràng nhất.
(Vương tử mặt lạnh nhu tình như nước, trong sự vây quanh của đoàn người, cẩn thận che chở người yêu.) (Khiếp sợ! Hôm qua phóng viên chụp được một màn ân ái của vương tử và vương phi.) (Quay nhìn thủ lĩnh Vick, cách không kêu gọi: OMG, vương tử nhà ngài trốn học chỉ vì hẹn hò, ngài nhanh đi quản hắn đi.) đến ngay truyền thông chính phủ, luôn nghiêm nghiêm túc túc truyền tin cũng phát ra một tin tức tràn ngập hơi thở bà tám như vậy.
(Vương tử Warner và chuẩn vương phi tình cảm sâu sắc, hôm qua hai người bị lộ ảnh đến nhà hàng hẹn hò.) Chân mày Mạc Vấn hơi nhướng lên, sau đó lập tức vứt Quang Não xuống gối đầu bên cạnh.
Sáng sớm muốn lên xem thử có tin tức gì mới lướt diễn đàn, ai ngờ xem xong lại thấy tâm linh bị tổn thương nghiêm trọng!
Đến hiện tại Mạc Vấn vẫn còn canh cánh trong lòng đối với danh hiệu vương phi này, trong quá khứ, vừa nói đến vương phi đã khiến người ta nghĩ ngay đến những em gái tóc vàng mắt xanh, ngực tấn công mông phòng thủ, đương nhiên vị vương tử đầu trọc đứng bên cạnh có thể không cần nhìn.
Ngược dòng chút nữa thì là vị chính thê thủ đoạn cao siêu được vương gia cưới hỏi đàng hoàng, tuy rằng hai người một châu Âu một châu Á, nhưng hai người đều có chung một điểm, họ là em gái.
Mạc Vấn không ngờ sẽ có một ngày nam giới như cậu sẽ bị mọi người đồng loạt xưng hô là vương phi, có để cho người ta vui vẻ khi nghe thấy không hả?
Trong lòng Mạc Vấn thật sự có lôi mà không nói ra được, bởi nếu cậu nói điểm lôi* này ra thì chắc chắn sẽ bị mọi người xem là kẻ quái dị, thế nhưng dù có càm ràm với Warner thì lấy trình độ kiệm lời của đối phương, đối phương sẽ chỉ âm thầm nghĩ cậu kỳ quái mà không ra mặt giải thích với người khác.
(*ám chỉ mức độ chịu đựng khi shock, khi nhìn thấy những chuyện vượt ngoài sự kiên nhẫn của bản thân _baidu)
Lúc ăn sáng, Mạc Vấn lập tức hỏi Warner: “Anh có biết tin tức mấy ngày nay không?”
Warner gật gù: “Nhìn thấy, xin lỗi lại liên lụy đến em.” Đã ở chung với Mạc Vấn lâu như vậy, anh đương nhiên biết Mạc Vấn không quá thích phiền phức, thế nhưng chuyện này đúng là không có cách nào không chế.
“Không phải cái này.” Mạc Vấn lắc lắc đầu, nuốt mỳ trong miệng xuống, hơi rướn người sáp lại gần Warner, thật lòng nói: “Từ cổ chí kim, chữ ‘phi’ đều dùng trên người nữ giới mà đúng không? Nhưng bây giờ cứ tùy tiện tròng danh hiệu vương phi này trên người nam giới, thật sự không phù hợp chút nào.”
Warner ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, xem thường nói: “Thời Viễn cổ và cổ đại sơ kỳ đúng là giống như em nói, nhưng sau đó lại xuất hiện vị nam vương phi đầu tiên, hắn bị gọi như vậy cũng rất vui vẻ, cho nên từ đó về sau danh hiệu này không bị thay đổi nữa.”
Nói xong Warner còn hỏi một câu: “Không phải em học hệ lịch sử sao?”
Ý câu nói này là bản thân cậu là một người học lịch sử lại để anh, người học hệ cơ giáp phổ cập lịch sử, chuyện này thật sự bình thường hả?
May mắn Mạc Vấn lanh trí, vội vã tìm cớ giải thích cho mình ngay: “Tôi học hệ viễn cổ chứ không học lịch sử cận đại, huống chi chuyện này cũng không liên quan đến lịch sử, ý của tôi không phải cái này.”
Đầu tiên Warner trầm mặt nhìn Mạc Vấn một hồi, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Vậy ý em là gì, cảm thấy nam giới bị gọi như thế rất không bình thường?”
!!!!
Trái tim Mạc Vấn mạnh mẽ nhảy lên một cái, cậu không ngờ Warner lại có thể đoán được suy nghĩ của cậu, nếu như trước đây có người nghĩ vậy là rất bình thường, nhưng mà hiện tại, người có thể nghĩ tới điều này hơi…
Hơi doạ người.
Thấy Mạc Vấn không mở miệng nói chuyện nữa, Warner nhìn Mạc Vấn tiếp tục nói: “Xem ra anh nói đúng rồi, anh sớm đã cảm thấy suy nghĩ của em khác với mọi người, chỉ là em không muốn nói nên anh cũng không hỏi.”
“Lúc trước dù mỗi ngày em bắt chuyện với anh nhưng không có suy nghĩ gì thì anh đã phát hiện ra, sau đó nhìn thấy anh ngâm tắm lại không lập tức tránh mặt đã khiến anh chắc chắn hơn với suy đoán của mình.”
“Chỉ sợ nền giáo dục em chịu lúc trước chỉ có khác nhau giữa nam và nữ. Anh không biết ai cố ý truyền loại tư tưởng này cho em, có điều nó rất nguy hiểm, ví dụ như quan hệ giữa anh và mấy người Lambert vậy, lúc anh thay quần áo, bọn họ cũng sẽ tự giác tránh mặt.”
Mạc Vấn: “...”
Nói vậy cậu đã lưu manh với Pohl mấy lần, đừng nói nhìn cậu ta mặc quần áo, sáng sớm gọi cậu ta dậy mà cậu ta không chịu tỉnh thì loại chuyện như kéo chăn, hất chăn là rất bình thường…
Có lẽ phát hiện ánh mắt Mạc Vấn không ngừng liếc về phía cửa, Warner dứt khoát cho Mạc Vấn một đòn tấn công dữ dội hơn: “Anh cứ tưởng chỉ có mình em, xem ra còn có cả Pohl nữa, chuyện này thì anh sẽ tìm Amber trao đổi với cậu ta.”
Nói tới chỗ này, Warner nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạc Vấn, tiếp tục nói: “Có điều anh không hiểu lắm, nếu hôm nay đề tài đã tới đây, anh cũng muốn biết tại sao.”
“Anh nói đi.” Mạc Vấn đặt đũa lên bàn ăn, dùng khăn giấy xoa xoa khóe môi.
“Anh không hiểu chính là, rõ ràng em không đề phòng nam giới, nhưng lại bài xích nam nam tiếp xúc thân mật, điểm này, anh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ra sao.” Cau mày, Warner nói ra chuyện mình luôn thắc mắc.
Động tác thả khăn giấy của Mạc Vấn lập tức hơi cứng lại, vấn đề này, rất mẫn cảm, có điều cậu đã lập tức khôi phục tự nhiên, động tác này rất nhanh, nếu không phải Warner liên tục nhìn chằm chằm động tác Mạc Vấn thì anh hoàn toàn không thể chú ý tới được.
Mạc Vấn cười cười, không ngừng lắc đầu phủ nhận suy đoán của Warner: “Sao vậy được, nếu bài xích chuyện này, vậy trong học viện có nhiều cặp đôi như thế, không phải tôi sẽ bị tức chết à.”
“Thế nhưng khi quay lưng về phía họ anh thấy em cau mày trong nháy mắt. Dù em có giáo dưỡng rất tốt, rất nhanh quên mất chuyện không vui, nhưng mà vẻ mặt trong nháy mắt đó của em, đến bây giờ anh vẫn có thể nhớ rõ.”
Đó là lúc vừa tới được không? Mạc Vấn âm thầm kêu oan trong lòng, bây giờ dù có trực tiếp nhìn người ta lăn giường cậu cũng không ngạc nhiên nữa.
Thấy Mạc Vấn tỏ vẻ không mấy đồng ý với lời mình nói, Warner cũng không để ý, anh vươn tay nâng cằm Mạc Vấn lên, bốn mắt đối diện.
“Có lúc anh nghĩ, em không thể chấp nhận anh không phải vì con người anh, mà là bởi vì anh là nam.” Warner lạnh nhạt mở miệng.
(Ly có điều muốn nói: Thành thật mà nói thì thẳng thành cong là 1 quá trình không dễ, không phải cứ người ta yêu mình là mình phải chấp nhận phủ nhận nhận tri nhiều năm, suy cho cùng thì nên thuận theo tự nhiên mới là đẹp nhất)
Mạc Vấn cảm giác cậu bị dọa, Warner cần chi làm vương tử, kỹ năng đoán mò này lấy ra xem bói cũng đủ tiền tiêu rồi.
Mạc Vấn thừa nhận, tuy rằng lúc trước cậu không thích Warner, nhưng bây giờ cảm tình của cậu với anh còn nhiều hơn người khác một chút, hơn nữa bởi vì thường thi đấu chung với nhau và sớm chiều ở chung nên độ ăn ý giữa họ cũng tăng lên không ít.
Mà cho dù chỉ là hai người ở chung một nhà, cũng có nhiều lúc không thể không trò chuyện với đối phương, huống chi quan hệ của Mạc Vấn và Warner càng ngày càng tốt đẹp.
Sau khi quan hệ giữa hai người trở nên hòa hoãn hơn, Mạc Vấn rất ít khi sau khi tan học lại chui vào phòng mình trồng nấm nữa, bởi mặc dù ký túc xá không tồi nhưng chủ yếu dùng để nghỉ ngơi nên không gian cho mỗi người cũng không lớn lắm, khiến người quen ở phòng lớn như Mạc Vấn cảm thấy hơi đè nén.
Tuy vậy cảm tình là cảm tình, nhưng cái mũ bài xích đồng tính là không thể tùy tiện chụp lên người, nếu không, không bị người hô người đánh mới là lạ đó.
Hơn nữa hiện tại nam giới nhiều như vậy, chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ để dìm chết người.
Thấy Mạc Vấn ngơ ngác nhìn mình, Warner bỗng nhiên thở dài một hơi, thả tay xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Quên đi, em cứ xem như anh chưa nói gì cả, có điều…” Warner bỗng nhiên chuyển đề tài: “Anh vẫn giữ câu nói kia, chỗ bên cạnh anh luôn là của em, anh chưa bao giờ buông tha, cho nên hi vọng em có thể thật lòng suy nghĩ thêm một chút.”
Mấy đêm nay Warner luôn trằn trọc trở mình, cuối cùng anh cảm thấy bản thân không thể lui một bước trở thành bạn bè bình thường với Mạc Vấn được, cho nên trong tình huống hi vọng xa vời này, anh mới dứt khoát bước lên cố gắng tranh thủ.
Nhưng ngoài ý muốn, lần này Mạc Vấn lại gật gật đầu: “Cho tôi thêm chút thời gian để suy nghĩ.”
Một câu này Mạc Vấn cũng đã từng đắn đo suy nghĩ, bởi từ khi đến đây, quan niệm của cậu với tình yêu đã dần dần thay đổi.
Khi đến một nơi xa lạ, muốn hoàn cảnh thích ứng với bản thân là không hiện thực, cho nên chỉ có thể khiến bản thân cố gắng đi thích ứng hoàn cảnh.
Mà tình huống hiện tại là nam nhiều nữ ít, không phải ít thường mà là quá hiếm, tuổi tác tương đối thì phải đến học viện Illinois để tìm, cơ mà cả học viện này lại không có tới ba mươi nữ sinh, còn nếu muốn tìm chỗ khác, vậy thì phải xem xét đến mẹ của các cô gái ấy.
Chỉ có nữ giới mới sinh ra nữ giới, nam và nam dù có thể đào tạo con cái thì cũng không có điều kiện đào tạo ra bé gái được.
Hoặc là có cốt khí FA cả đời, hoặc là thay đổi thái độ tìm một người thích hợp với bản thân, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Mạc Vấn đã từng thảo luận vấn đề này với Pohl, trong tình huống chỉ thích quả táo, bỗng nhiên táo không còn, chỉ còn lại lê thì nên ăn hay không ăn.
Mà câu trả lời lúc ấy của Pohl cũng rất đơn giản thô bạo, lúc đói bụng mấy ngày thì đến vỏ cây cũng muốn ăn.
Câu nói này thật sự khiến Mạc Vấn bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại, nói thật, ở chuyện này, không có mấy người là có cốt khí như thế.
(Ly: bởi con người là loại sinh vật quần cư >…
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
38 chương
14 chương
11 chương
128 chương