Lục Tranh bị Khải Triết ôm vào lòng, không những không đẩy hắn ra mà còn mặc hắn ôm. Lục Tranh đau khổ phát hiện ra càng được ôm, cậu càng thích. Không lẽ Lục Hoành Lãng nói đúng, cậu thật sự có tình cảm với Khải Triết nhưng chính cậu cũng không nhận ra? Mà khoan, vấn đề bây giờ là tại sao Khải Triết hôm nay lại đột nhiên đến ôm cậu, không những ôm mà còn ôm lâu như vậy. Đã thế cậu không đẩy ra thì hắn không có dấu hiệu buông, cảm giác như hiện tại cậu đang dung túng cho hành động của hắn vậy. Lục Tranh khẽ cựa người, ý đồ muốn đẩy con bạch tuộc trêи người ra nhưng lại chỉ làm cho vòng tay đang ôm mình trở nên chặt hơn. Lục Tranh đang định mở miệng bảo hắn buông tay ra thì đã nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn ngay bên tai: - Anh đã biết chuyện trong giấc mơ của em. Lục Tranh cảm giác hơi nhột, có vẻ như tai mình đang nóng lên, không những tai nóng mà nghe thấy ngữ điệu này, cậu có cảm giác cả người đều muốn mềm xuống. Không tự chủ, cậu dựa vào người Khải Triết, đem gần một nửa trọng lượng của cơ thể mình dồn lên hắn. Đổi lại cái ôm càng vững vàng hơn, vòng tay càng đem cậu chặt chẽ dán lên người Khải Triết. Ngay sau đó, Lục Tranh có chút hối hận rồi bởi vì cả hai dán cực kỳ sát với nhau, nhiệt độ cơ thể qua lớp vải cứ thẩm thấu qua khiến cậu thấy không được tự nhiên, khuôn mặt bắt đầu hơi ửng đỏ, thậm chí cậu còn cảm thấy nhịp tim của mình cao hơn bình thường nhiều. Đã thế còn nghe thấy tiếng cười khẽ của Khải Triết khiến cậu càng có xu hướng nhũn cả người ra, mặt cậu càng đỏ lợi hại. Xét góc độ chiều cao không chênh lệch nhiều, hai người lại đang ôm nhau hẳn là Khải Triết sẽ không nhìn thấy vẻ mặt cậu mà chỉ nhìn thấy cái vành tai đang có cảm giác nóng rực của cậu. Lục Tranh dám chắc mặt và tai cậu đỏ lên nhất định không phải chỉ là ảo giác của cậu. Thẹn quá, Lục Tranh điều động dị năng băng hệ làm mát cơ thể đang muốn càng nóng hơn của mình, các vùng da đang đỏ lên không phụ sự kỳ vọng của cậu mà nhanh chóng trở lại màu sắc bình thường. Đã hạ nhiệt độ của vùng tai và mặt xuống rồi nhưng Khải Triết đang ôm cậu thì không từ bỏ ý đồ khiến cậu rơi vào trạng thái ngượng ngùng như thể rất muốn nhìn thấy cậu đỏ tai, đỏ mặt vì ngượng. - Anh cảm nhận được tim em đang đập rất nhanh, vì bên anh sao? - Im ngay. Làm sao anh biết chuyện trong mơ của tôi? - Anh em có hai trong các dị năng là quang hệ và ngân âm, anh ấy vừa đọc giấc mơ của em vừa tạo quang ảnh và âm thanh về những gì anh ấy thấy được và nghe được. - … Anh, anh đã nghe và nhìn thấy những gì? - Từ đầu cho đến khi em tỉnh nhưng chỉ nhìn trần nhà và suy nghĩ về chuyện chúng ta. - … còn chuyện tôi và anh tôi nói chuyện? - Lúc đó anh tránh ở ngay sau cánh cửa. - Cho nên… anh nghe hết rồi? - Phải! Sắp tới chúng ta kết hôn đi! - … Lục Tranh chưa kịp há miệng muốn phản bác thì nụ hôn của ai kia ập tới, ban đầu nụ hôn chỉ nhẹ nhàng đặt ở hai cánh môi, sau vài giây cậu không hề phản kháng thì nụ hôn kia như được lướt làm tới mà sâu thêm. Không khí trong căn phòng lập tức trở nên ái muội hẳn ra trông thấy. Khải Triết vốn có ý định muốn thân mật hơn với Lục Tranh từ lâu nhưng do thái độ bạn bè của cậu mà vẫn không dám tiến tới, sợ phản cảm nên chỉ biết tranh thủ lúc hai người đùa nhau mà ăn được chút đậu hủ. Cho đến khi Lục Hoành Lãng có nói Lục Tranh có thể đã có tình cảm với hắn nhưng chưa nhận ra, bảo hắn cứ làm tới, nếu không rất lâu nữa hai người cũng chưa chắc đã thoát ra khỏi trạng thái "bạn bè tốt" và "tình anh em". Thái độ thuận theo của Lục Tranh lại càng khiến Khải Triết muốn làm tới hơn nữa nhưng giữa lúc ái tình nồng nhiệt thế này, một tiếng "rầm" phát ra do một cú tông cửa và cái chất giọng lanh lảnh chua chua đặc trưng của hai con vẹt lập tức tràn ngập không gian, thay thế tình hình ái muội bằng một sự giảm nhiệt cực mạnh: - Đến giờ ăn cơm trưa rồi, hai người mau xuống ăn cơm. Ăn xong cơm rồi ăn nhau cũng không muộn. Lục Tranh: … Khải Triết: … Khải Triết chắc chắn trăm phần trăm hai con vẹt xanh xông vào đúng lúc như vậy nhất định có anh vợ giật dây đằng sau. Nếu không vì cái lý gì hai con vẹt không show ân ái ngoài kia mà không sớm không muộn, chọn cái lúc hai người mới bắt đầu có chút nhiệt độ mà cùng vào trong này phá giây phút nồng nhiệt của cậu và hắn? Lục Tranh lẫn Khải Triết chẳng có vẻ gì là lúng túng hay ngượng ngùng khi bị bắt tại trận cảnh tượng đang ôm hôn nhau. Cả hai giữ nguyên tư thế anh ôm em, em ngả vào ngực anh, cứ thế quay ngoắt đầu sang một bên, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn hai con vẹt xanh đang đập cánh phần phật giữ tư thế lơ lửng ở nơi gần cánh cửa. Im lặng, tuyệt đối im lặng. Sau đó để phá vỡ sự im lặng này, vẫn là cái giọng đặc trưng của con vẹt đã sát phong cảnh hồi nãy. - Sao hai người còn chưa buông ra, không lẽ … nổi lên cái gì đáng xấu hổ à? Lục Tranh, Khải Triết: … - Hai người từ từ làm dịu nhau nha. Nói là từ từ nhưng hai người phải hiểu ý mà tốc chiến tốc thắng đó. Nói xong, không đợi hai người phản ứng, hai con vẹt đã vèo một cái bay ra ngoài. Theo đó là một cơn gió mạnh kéo cánh cửa lại cái "rầm", ý đồ đã chừa không gian riêng tư cho hai người. Lục Tranh và Khải Triết vốn không hề có cái phản ứng đáng xấu hổ mà hai con vẹt đã nói đến, lúc này hai người cũng chẳng có cảm xúc để làm những chuyện hai con vẹt xanh phát ngôn. Cái ôm buông lỏng, Lục Tranh cũng lấy lại độ cứng của xương khớp mà đứng thẳng dậy, tách nhau ra. Cậu dùng gương mặt vạn năm bất biến đi ra khỏi phòng còn hắn đi ngay đằng sau thì khuôn mặt so với hằng ngày âm trầm hơn không ít. Đã thế trêи bàn ăn, hai con vẹt như thể ngại thế giới chưa đủ loạn liên tục không chịu giữ mồm miệng, rất có cảm giác đánh giá người khác một cách công khai. - Nhìn xem, nhìn xem đây chẳng phải là khuôn mặt đặc trưng của nam nhân khi ɖu͙ƈ cầu bất mãn sao? - Ây, biết người ta bất mãn thì chúng ta không nên đàm luận trước mặt như thế, không chừng bị người ta nhăm nhe vặt lông đem nướng bây giờ. Lúc này, Lục Hoành Lãng cũng không chịu im lặng khiến chính mình bị lu mờ, hắn ta rất thản nhiên mà nói: - Bọn bây đứa nào cũng sống năm trăm năm rồi, thịt thì dai, xương thì cứng, ai lại muốn đem nướng, có muốn ăn tụi bây người ta cũng phải chọn cách khác để làm mềm thịt như kho hay hầm mới phải. Lục Tranh, Khải Triết, hai con vẹt xanh: … Sau bữa ăn, Lục Hoành Lãng đi vào thư phòng giải quyết công việc, trước khi đi nói một câu mang tính chất quan tâm hết sức đến cặp đôi như sau: - Alpha ở mặt kia sẽ khó khăn hơn Beta và Omega, làm gì và khi nào thì anh không quản, nhớ đến cái tủ đầu giường là được. Lục Tranh, Khải Triết: … ------------- Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo ! Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác ! Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình ! Thân ái và quyết thắng !.